Đỗ Vân Phi nhìn Tô Lâm Lâm đứng ở cửa, có chút mất tự nhiên để cô vào trong nhà, anh đương nhiên biết cô tại sao tới, bởi vì anh không phải kẻ ngu si, Tô Lâm Lâm yêu anh sâu đậm như vậy anh không có khả năng không cảm thấy."Vân Phi, Tử Hàn đối với anh như thế, vì sao anh vẫn còn không ra buông cậu ấy ra?" Tô Lâm Lâm đi thẳng vào vấn đề hỏi, Lâm Tử Hàn làm ra loại chuyện này với anh, anh lại giống người vô sự, mang theo cô và Tiểu Thư Tuyết cùng đi ra ngoài chơi như xưa, người bình thường đều không có khả năng khoan dung đến như vậy?
Đỗ Vân Phi hơi tránh tay cô: "Lâm Lâm, anh biết mình đang làm cái gì"
Bản thân Tô Lâm Lâm cũng sửng sốt, nhiều năm như vậy cũng không dám lộ tình cảm ra ngoài, ngày hôm nay lại nhất thời kích động chạy đến đây, còn chính miệng nói ra lời như thế với anh!
Nếu cũng đã nói trắng ra, như vậy cô có đúng là có thể quang minh chính đại mà yêu anh, quan tâm hay anh không? Không cần giống như trước len lén mà nhìn anh vui vẻ hoặc là thương tâm như vậy."Không sai, Vân Phi, em chính là yêu anh, so với anh yêu Tử Hàn yêu còn sâu đậm hơn…" Cô thâm tình nhìn anh cúi đầu mở miệng nói.
Tô Lâm Lâm học anh đề cao âm lượng, nói: "Anh đừng ở chỗ này lừa mình dối người, Lâm Tử Hàn bây giờ trở về, nhưng mà cậu ấy cũng không đồng ý làm vợ của anh, cậu ấy căn bản là yêu người đàn ông đã cướp dâu kia!"Tử Hàn yêu Lãnh Phong, anh đương nhiên biết, có lẽ anh nói như thế này thật là đang lừa mình dối người thôi, khi cha sứ hỏi Lâm Tử Hàn có đồng ý lấy anh hay không, sự do dự của Lâm Tử Hàn cũng đã thật sâu làm tim của anh đau đớn.
Cô đồng ý lời cầu hôn của anh, vốn là bởi vì hành động theo cảm tình mới đồng ý."Em cho rằng trái tim anh nên làm cái gì bây giờ đây?" Anh buồn bã nhìn cô.
Tô Lâm Lâm kéo tay anh, thật thà nói: "Quên cậu ấy! Cậu ấy căn bản là không hiểu phải quan tâm anh, không hiểu phải lo lắng cảm thụ của anh không phải sao?"Quên? Nói dễ vậy sao, yêu sâu đậm một người, nói quên là có thể quên được sao?
Người bình thường đều nghe được ra anh đây là đang nói cho có lệ, Tô Lâm Lâm buồn bã rũ tay xuống, xoay người đi ra ngoài, cô cảm thấy bản thân có điểm quá mức đa tình, người ta căn bản là không yêu mình!
[[ ---. ------ ]]"Ngôi sao thiên thần…" Lâm Tử Hàn một đường mặc niệm đi qua phòng làm việc của Lãnh Phong, trên tay của anh thật sự có tư liệu về Ngôi sao thiên thần sao? Mặc kệ, đi tìm rồi nói, đi tiếp, cô bước nhanh hơn.
Dưới mọi tình huống, Lãnh Phong đều là không cho cô tới gần phòng làm việc, nhưng cô là người trời sinh lòng hiếu kỳ lớn, càng không cho cô đi chỗ nào cô càng thích đi.
Đi thông qua hành lang thư phòng chỉ có mấy đèn tường là sáng lên, một mảnh mờ mịt, đã muộn thế này, anh hẳn là không có ở bên trong thôi? Lâm Tử Hàn đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói đạm mạc của một người: "Lâm tiểu thư! Cô đang làm cái gì?!"Lâm Tử Hàn bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy A Nghị mặt không chút thay đổi nhìn mình chằm chằm, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của anh ta dọa người.
Đã muộn thế này anh ta sao lại đây? Lòng Lâm Tử Hàn sinh nghi, nâng bước tiếp tục đi đến phòng cuối cùng.
Ánh đèn lờ mờ tràn ra từ trong thư phòng, bắn ra hành lang gấp khúc, hóa ra Lãnh Phong còn đang ở thư phòng! Lâm Tử Hàn luồn đầu nhỏ vào khe cửa, một chút liền tiếp xúc ánh mắt cười như không cười của Lãnh Phong.
Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh nhanh như vậy thì phát hiện ra mình, không thể làm gì khác hơn là thoải mái đứng thẳng người, hi hi cười nói: "Phong ca, đã muộn thế này còn không ngủ, em mang cà phê tới cho anh"Lãnh Phong liếc mắt nhìn hai tay trống rỗng của cô, cau mày nói: