"Ký Phàm, người ta muốn đi mà!" Lâm Tử Hàn lắc tay Tiêu Ký Phàm đau khổ cầu xin."Không cho phép!" Một trăm lẻ một lần cự tuyệt, không chút dây dưa nào!
Tiêu Ký Phàm bất đắc dĩ thở dài, cân nhắc một lúc lâu, mới không tình nguyện mở miệng nói: "Vậy em phải cải trang một chút, không nên làm loạn khắp nơi"
Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng rời đi của cô, thương yêu mà bất đắc dĩ thở dài lần thứ hai, lấy điện thoại ra gọi cho một số. Lúc này, bảo anh sao có thể yên tâm để cho cô ra ngoài một mình? Còn phải tìm vài người âm thầm bảo vệ cô mới được.
Trang điểm thành lão thái bà, Lâm Tử Hàn đúng hẹn đi tới phòng ăn nào đó, đứng ở cửa nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm hình bóng của Vương Văn Khiết, đại sảnh rộng lớn như vậy, ngay cả một sợi lông tơ của Vương Văn Khiết cũng không nhìn thấy."Xin hỏi là Lâm tiểu thư phải không ạ?" Một người bồi bàn đứng lại trước mặt cô, lễ phép mở 1d2b miệng nói.
Thấy Lâm Tử Hàn gật đầu, anh ta làm một tư thế mời, dẫn cô đi đến gian phòng thuê trước trên tầng hai. Bồi bàn đứng trước cửa thay cô mở cửa sau đó lui xuống.
Lâm Tử Hàn tránh ở một bên nghĩ làm thế nào cho Vương Văn Khiết kinh hỉ, là nhẹ nhàng mà đi ra ngoài? Hay là vui mừng mà nhảy ra? Hay là…
Không đợi cô suy nghĩ xong phương thức lên sân khấu, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể liền ngã vào một vòng ôm rộng lớn của một người, ngay sau đó là hai phiến môi ấm áp rơi vào trên môi cô."Uhm…" Lâm Tử Hàn kinh hãi. Mới mấy tháng không gặp mà Vương Văn Khiết đã biến thái? Tính chuyển khuynh hướng giới tính sao? Không đúng! Vóc người Vương Văn Khiết không khôi ngô như vậy.
Dám hôn cô như vậy, thích hôn cô như thế, ngoại trừ Lãnh Phong, còn ai vào đây? Lãnh Phong? Cũng không đúng! Hơi thở của anh không phải như thế!
Như vậy chính là…, mặc kệ là ai, cô đều phải thoát khỏi rồi hãy nói. Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, ra sức đẩy ra thân ảnh cao lớn trước mắt này, động tác quán tính khiến cô lui về phía sau hai bước, cả người ngửa về phía sau.
Cánh tay dài của Đỗ Vân Phi duỗi ra, lần thứ hai kéo cô vào lòng, gắt gao ôm cô. Trong lòng rung động một mảnh, hắn ngày đêm tưởng niệm bóng hình này, cuối cùng cũng có thể ôm vào trong lòng."Buông ra!" Lâm Tử Hàn vừa thét chói tai vừa giãy dụa, có lầm hay không, mới bắt đầu gặp đã ôm rồi lại hôn, đây là kẻ nào?
Đỗ Vân Phi giơ hai tay lên, ý bảo cô không cần sợ hãi: "Là anh cầu xin cô ấy rất lâu, cô ấy mới giúp anh hẹn em ra ngoài, em không nên trách cô ấy" Là hắn quá nhớ cô, nhớ cô đến ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, dù cho không thể chiếm được tình yêu của cô, chỉ cần để cho hắn liếc nhìn cô một cái cũng tốt rồi.
Lâm Tử Hàn xấu hổ hay dùng mu bàn tay lau môi bị hắn hôn qua, hắn sao có thể hôn cô? Hơn nữa không nhận được sự đồng ý của cô!"Em không trách chị ấy" Cô nói, bây giờ cô nhức đầu chính là làm thế nào có thể ứng phó với loại thâm tình trước mắt này.
Đỗ Vân Phi vì để cho cô không xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Tử Hàn, em bây giờ sống có tốt không? Thư Tuyết có khỏe không?"
Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô cười khổ nói: "Em trở nên sợ anh, vì sao?" Từ trước cho tới bây giờ không phải như thế, bọn họ có thể giống như ban bè thật vui vẻ mà ở chung!