Ngập ngừng một lát, Ngôn Lạc Quân mới nói: “Ly hôn không lâu, chuẩn bị đi phục hôn.”
Bên kia yên lặng một lát mới nói: “Cô ấy không chịu giải phẫu có lẽ do thân thể, có lẽ cô ấy không nói nhưng chú nghĩ chú nên nói cho cháu biết, lựa chọn thế nào là do cháu.”
Ngôn Lạc Quân căng thẳng, vội hỏi: “Chú Từ, như vậy là sao?”
Bác sỹ Từ nói: “Khi hai cháu chưa kết hôn, có một học sinh biết quan hệ giữa ba cháu và chú, nói việc này cho chú biết, chú đã nghĩ mấy ngày, sợ ảnh hưởng quan hệ của các cháu nên không nói ra.”
“Chú Từ, chú nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Ngôn Lạc Quân hơi sốt ruột.
“Hứa Tĩnh Hàm đã từng bí mật phá thai hai lần, lại trùng hợp ở bệnh viện của học sinh đó.” Bác sĩ Từ nói.
“Chú nói cho cháu nghe không phải muốn ép cháu phải làm thế nào, mà nói cho cháu biết cô ấy không chịu phá thai nữa, có lẽ là sợ thân thể không chịu nổi sau này không thể mang thai được nữa. Dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, nếu cháu để tâm thì phải suy nghĩ nghiêm túc xem có nên phục hôn không, còn nếu cháu không để tâm thì cũng đừng ép cô ấy phá thai nữa. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân hoàn toàn không nghe lọt những câu tiếp theo, trong đầu chỉ vang vọng cái tin khiến hắn nghiến răng nghiến lợi.
Cúp điện thoại, hắn càng nốc rượu điên cuồng hơn.
Liên Dịch Trác thấy dáng vẻ đó, đi tới nói: “Sao lại uống dã man như vậy? Không phải chỉ cãi nhau thôi sao? Đi thì cứ đi, cậu tự chơi một mình không được sao?”
Lúc này Trần Chí Dương cũng tới, đoạt lấy ly rượu của hắn nói: “Lạc Quân, cậu định thế nào? Lúc tôi bị bắt đi cũng không đến nỗi giống như cậu lúc này. Đừng uống đừng uống nữa! Vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy thật không đáng, cô ta không nể mặt cậu, cậu đương nhiên có thế khiến cô ta hối hận!”
Ngôn Lạc Quân đứng phắt dậy, lấy áo khoác đi ra ngoài.
Hai người vội đuổi theo, nói: “Sao vậy, đi đâu thế?”
“Các cậu chơi đi, tôi về trước đây.” Nói xong Ngôn Lạc Quân ra khỏi quán rượu.
Lái xe về đến nhà, Ngôn Lạc Quân lên lầu, đi thẳng vào phòng Bạch Ngưng.
Cô đang định đi tắm, quay đầu liếc nhìn hắn nhưng vẫn đi về phía phòng tắm.
“Đứng lại.” Ngôn Lạc Quân chầm chậm tiến lên.
Bạch Ngưng quay người lại nhìn hắn.
Ngôn Lạc Quân đứng trước mặt cô, nói: “Phá thai chưa?”
“Ý anh là sao?” Cô hỏi ngược lại.
Ngôn Lạc Quân nói: “Tôi hỏi cô đã phá thai chưa, nếu chưa thì ngày mai đi phá ngay!”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không phá thai!”
“Có thể vì người khác phá thai hai lần, vậy sao không thể vì tôi mà phá một lần?” Ngôn Lạc Quân cười lạnh.”Vậy được, bây giờ tôi cho cô hai con đường, một, ngày mai đi làm giải phẫu, chúng ta phục hôn. Hai, mang đứa con hoang của cô cút ngay!”
Bạch Ngưng nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh nói gì? Con hoang?”
“Đúng, con hoang! Bây giờ hãy nói cho tôi biết, cô muốn đứa con hoang này hay là muốn làm Ngôn phu nhân!” Ngôn Lạc Quân hung dữ nhìn chằm chằm vào cô.
Sống mũi cay, trái tim đau đến mức ngừng đập, Bạch Ngưng cắn răng, nói: “Được, tôi cho anh biết, tôi muốn con của tôi.”
“Cút!” Ngôn Lạc Quân thét lớn.
Bạch Ngưng cứng đờ hai giây, quyến luyến nhìn gian phòng một lượt rồi đi ra ngoài cửa.
Tiếng bước chân xuống tầng vang lên dồn dập, Ngôn Lạc Quân xác định trong phòng đã không còn một bóng người. Hít thở từng hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại tâm trạng kích động của mình. Một lúc lâu sau, nhìn quần áo treo trong chiếc tủ mở tung của cô, hắn giật hết xuống, cầm điện thoại túi xách của cô lên, lại nhìn thấy bồn hoa anh thảo ở bên cạnh. Sững sờ một lúc, hắn dứt khoát nhấc chậu hoa đi ra ngoài cửa.
Bạch Ngưng rưng rưng cắn răng đi khỏi biệt thự, nhìn bóng đêm mịt mờ, đột nhiên mất phương hướng.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân của Ngôn Lạc Quân, Bạch Ngưng quay đầu lại, một đống quần áo đập vào mặt cô.
“Cút ra khỏi tầm mắt của tôi, đừng bao giờ để tôi gặp lại cô nữa!” Ngôn Lạc Quân ném quần áo, điện thoại di động, túi của cô, cuối cùng ném mạnh chậu hoa anh thảo vào trước mặt cô, mảnh sứ vỡ bắn lên chân cô truyền đến cảm giác đau đớn.
Kéo đống quần áo trên đầu xuống, cánh cổng sắt trước mặt đóng rầm lại, sau đó khuôn mặt làm cho người ta rét lạnh quay đi, nước mắt trào khỏi hốc mắt.
Bóng lưng của hắn càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt mơ hồ của cô, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Bạch Ngưng mím môi thật chặt, sợ mình bật ra tiếng khóc.
Ánh đèn của biệt thự tắt dần, cô quay đầu lại, nhìn lên bầu trời đêm đen nghịt.
Tối nay không có trăng, cũng không có sao, chứng to thời tiết ngày mai rất.
Từng tiếng rít thê lương vang lên như tiếng kêu của ma quỷ ban đêm, theo tiếng rít là gió lạnh thấu xương thổi qua người, cả người rét lạnh. Đứng một lúc lâu, Bạch Ngưng không còn cảm giác gì cúi đầu xuống, lau những giọt nước mặt ngăn trở tầm nhìn. Trong ánh đèn của vườn hoa, nhìn thấy chiếc điện thoại di động ở dưới đất.
Cô run rẩy nhặt điện thoại di động lên, chầm chậm lê bước.
Kết thúc, cuối cùng đã kết thúc rồi. Trò cười, cuối cùng tất cả chỉ là một trò cười.
Không có phương hướng, nhưng kiên quyết lựa chọn bước tiếp, để lại tất cả sau lưng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quay đầu lại ngồi xổm xuống khóc nhặt chậu cây hoa anh thảo lên.
Ở nơi đẹp như mộng đó, hắn nói với cô: chỉ yêu mình em. Ở nơi tràn đầy kỷ niệm đó, anh nói với cô: chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Cô còn chưa thấy bắt đầu mà đã kết thúc rồi.
Cầm cây hoa anh thảo dính đất lên, lảo đảo trong đêm đông rét lạnh không có phương hướng, lần đầu tiên cô có cảm giác cô độc, phiêu đãng giữa trời đất mịt mù không có một ai.
Tiếng rít thê lương vẫn còn vang vọng bên tai, gió lạnh thấu xương vẫn xuyên thấu thân thể, sự khó chịu từ bụng khiến cô đột nhiên nhớ tới sinh mệnh bé nhỏ ở đó.
Cô còn có con, con cần được cô bảo vệ. Nhưng đêm nay, cô có thể đi đâu? Có thể dùng cái gì để cứu lấy tính mạng đứa con bé bỏng của cô? Cô vấp chân, lập tức ngã xuống đất.
Vội vàng dùng tay che bụng, để cho bả vai đập mạnh xuống đất.
Nước mắt trào ra, cô bất lực ngồi dưới đất.
Phải làm gì đây? Cô phải làm gì mới có thể bảo vệ được con?
Cơn rùng mình vây quanh cơ thể, lúc này mới cảm thấy vật cô cầm trên tay.
Điện thoại di động. . . . . .
Ấn nút mở điện thoại, trong lòng nghĩ tới người quen duy nhất trên danh bạ — Hạ Ánh Hi.
Không còn lựa chọn nào khác, cô gọi điện thoại cho Hạ Ánh Hi, mười một giờ đêm gọi điện thoại cho anh.
“Hứa tiểu thư?” Giọng nói của anh mang vẻ bất ngờ và không chắc chắn.
“Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng mở miệng một cách khó khăn: “Anh có thể giúp tôi một chút không?”
Trên kính vang lên tiếng “bộp”, sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba. . . . . .”bộp bộp bộp”, tiếng mưa rơi trên tấm kính.
Trời mưa rồi!
Lòng Ngôn Lạc Quân đột nhiên chấn động.
Mưa lớn dần dần, hắn không nhịn được đứng lên đi tới ban công.
Ngoài cổng tối đen như mực, không thấy gì cả.
Gió thổi từng đợt, mưa rơi nặng hạt, cô có thể đi đâu? Có thể bị xảy thai không? Quần áo trên người ít như vậy, có thể bị lạnh không? Trong lòng đau đớn từng cơn, hắn chạy vội xuống tầng