Lúc được thả ra, Hạ Ánh Hi không gặp “Hứa Tĩnh Hàm”. Khi anh đang ngạc nhiên bị cha mẹ lôi về, bất giác liếc thấy chiếc xe hơi màu đen bên cạnh chậm rãi chuyển động, bóng dáng “Hứa Tĩnh Hàm” đột nhiên xuất hiện ở ghế phụ.
“Tĩnh Hàm!” Hạ Ánh Hi gọi to một tiếng, xe hơi màu đen lại rẽ ngoặt qua, đi mất.
“Chúc mừng cô, vợ trước, chính thức vinh dự trở thành người tình của tôi.” Trong xe, Ngôn Lạc Quân mỉm cười nói.
Bạch Ngưng ngồi ở ghế phụ, trên khuôn mặt tái nhợt u tối không xuất hiện bất cứ biểu cảm nào.
“Biết chức trách của người tình không?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
Bạch Ngưng vẫn không đáp, ngồi bên cạnh như một cái xác.
Ngôn Lạc Quân dừng xe, nghiêng người nhìn cô nói: “Phục vụ tình dục và tình cảm cho ông chủ, giúp ông chủ vui vẻ. Mà thái độ này của cô là gì? Giả chết sao? Cô như thế này không bằng tôi đi mua một con búp bê còn hơn.”
Bạch Ngưng vẫn không đáp lại.
Ngôn Lạc Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Cô nói xem, cô phạm sai lầm thì tôi nên trừng phạt cô thế nào đây? Nếu trừ tiên lương chắc cô cũng chẳng để ý, đúng không? Vậy tôi đành phải ra tay với người trong lòng cô vậy, ví dụ như người vừa ra khỏi đồn cảnh sát kia chẳng hạn.”
“Anh thật đê tiện!” Bạch Ngưng đau lòng nói.
Ngôn Lạc Quân cười một tiếng.
“Sao vậy? Tôi tìm đúng chỗ rồi à? Vừa nhắc tới hắn ta là cô không giả chết nữa sao? Thật đúng là tình chàng ý thiếp, nhưng bây giờ cô là người tình của tôi!” Ngôn Lạc Quân đột nhiên nắm cằm của cô, nói: “Tôi đê tiện thì sao nào? Ai bảo tôi có tư cách để đê tiện chứ. Tôi không đê tiện sao có thể khiến người phụ nữ cắm sừng tôi chấp nhận quay về cho tôi chơi đùa? Họ Hạ kia nếu tôi muốn giết hắn cũng chẳng khác nào giết một con kiến, tốt nhất đừng khiến tôi có ý muốn giết hắn ta!”
Anh luồn một tay vào trong quần áo cô, nắm lấy nơi tròn trịa của cô.
“Dường như rất lâu rồi chúng ta không làm? Muốn sao?” Anh lập tức siết tay lại khiến cô đau đến nhăn mày rồi lại vì nhạy cảm mà cả người run lên.
“Sao nào? Tôi lợi hại hơn tên họ Hạ kia phải không? Có phải rất kích muốn rên rỉ đúng không?” Anh nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, tươi cười chờ đợi vẻ mặt cô bị tình dục dày vò.
“Anh ấy luôn yêu tôi, chăm sóc tôi, chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy.” Trong mắt Bạch Ngưng lộ ra sự quật cường.
“Yêu cô? Yêu cô thế nào? Có phải yêu cô như vậy không?” Ngôn Lạc Quân bỗng nhiên xé quần áo của cô.
Bạch Ngưng khóc òa lên, giãy giụa nói: ” Anh buông tôi ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . .” Trước mặt vẫn còn có người đi tới, cô cố gắng kéo quần áo lên che ngực.
“Nói, nói tôi yêu cô hơn hắn! Không nói chúng ta làm, ngay tại chỗ này! Nói mau!” Ngôn Lạc Quân vẫn kéo quần áo cô ra, hét lên với cô.
Đã có người nhìn về phía họ, Bạch Ngưng dùng sức nghiêng đầu không để người ta nhìn thấy mặt, vừa khóc vừa cản tay anh.
“Thế này đã là gì? Dù sao cũng là diễn viên, diễn viên phim cấp ba không phải cũng là diễn viên sao? Đám đàn ông của cô cũng không phải chỉ có một hai người, bị người ta nhìn thấy thì sao? Tiện nhân!” Ngôn Lạc Quân buông cằm cô ra, dùng cả hai tay kéo quần áo cô.
“Anh yêu tôi hơn anh ấy!” Bạch Ngưng khóc nức nở trả lời.
Ngôn Lạc Quân buông cô ra, ngồi xuống tiếp tục lái xe.
Bạch Ngưng cắn môi, vừa lau nước mắt vừa chỉnh lại quần áo.
Dù bị cô chọc giận đến không thể nhịn được, bị cô hành hạ đến thương tích đầy mình nhưng chỉ cần thấy cô rơi lệ anh vẫn đau lòng, vẫn muốn ôm cô vào lòng.
Đáng tiếc, cô không cần anh đau lòng, không cần anh thương yêu.
Ngôn Lạc Quân không tự chủ lại lái xe ở tốc độ cao, cả đường không giảm.
Xe lái vào một chung cư hạng sang, anh dừng xe xong, đi lên tầng.
Đến tầng hai mươi tám, Ngôn Lạc Quân mở cửa phòng sô 2802.
“Đi vào.”
Bạch Ngưng nhìn anh , đẩy cửa đi vào.
Là một căn phòng xa hoa bài trí theo kiểu cổ, ở tầng cao nên ánh mặt trời rất rực rỡ, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng ấm áp ngời sáng.
“Nơi này sẽ là nhà mới của cô.” Ngôn Lạc Quân đi vào phòng khách đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, vươn hai tay ra giãn gân cốt một chút, quay người lại nói.
“Tại sao. . . . . . Là nơi này?” Cô cho rằng sẽ ở biệt thự trước kia, sẽ được gặp Hinh Hinh.
“Tại sao không thể ở chỗ này?” Ngôn Lạc Quân ngạc nhiên nói: “Không phải cô cho rằng sẽ ở biệt thự Ngôn gia chứ, sao có thể làm vậy được! Đó là ‘nhà’ thật sự của tôi, là nơi vợ tương lai của tôi ở, sao có thể để tình nhân như cô ở đó? Nói tới đây tôi cũng nhớ ra, mỗi tháng tôi sẽ cho cô tiền, tiền kia tốt nhất cô đừng tiêu xài hoang phí kẻo đến lúc tôi vì vợ tương lai mà sa thải tình nhân như cô, không có tiền cô định sống thế nào?”
Đau lòng sao? Không đau lòng. Trái tim của cô đã không còn. Bạch Ngưng thầm nói cho mình.
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc đột nhiên vang lên, Ngôn Lạc Quân cười nhẹ một tiếng, rút điện thoại di động ra, đưa màn hình tới trước mắt cô.
Bạch Ngưng chấn động, cuống quít định cầm lấy điện thoại di động, Ngôn Lạc Quân lại rút điện thoại về, mỉm cười nhìn cô.
“Để tôi nói với anh ấy một câu cuối cùng, được không?” Bạch Ngưng cầu xin nói.
“Nói gì? Nói cô vẫn nhớ thương hắn, bảo hắn chờ cô sao? Nói cô và hắn không thể ở bên nhau, bảo hắn hãy đi theo đuổi hạnh phúc của mình sao?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
Đúng vậy, nói cái gì đây? Cô chỉ nghĩ phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng cuối cùng, lại không nghĩ tới việc nói như thế nào.
“Không bằng nói cho hắn biết, bây giờ cô đang cùng chủ nhân làm việc, bảo hắn ta lát nữa gọi lại.” Ngôn Lạc Quân đưa điện thoại di động về phía cô.
Bạch Ngưng cúp điện thoại.
Ngôn Lạc Quân hả hê cười một tiếng, rút ra một cái điện thoại di động nói: “Đây là máy mới, trong này chỉ có số của một mình tôi. Mỗi ngày, người ta sẽ đưa cho tôi một bản da nh sách liên lạc, về căn bản trong danh sách này chỉ nên xuất hiện số của một mình tôi, nếu như xuất hiện người thứ hai, thân phận đặc biệt giống như Hạ Ánh Hi kia. . . . . . vậy gặp xui xẻo là người đó thôi.” Nói xong, đưa điện thoại di động vào tay cô, cầm lại chiếc điện thoại di động kia đi.
“Cái này, để tôi giữ.” Ngôn Lạc Quân tung điện thoại lên, điện thoại xoay mấy vòng trên không trung rồi bị anh bắt lấy.
Bạch Ngưng quay đầu đi không nhìn anh.
Ngôn Lạc Quân tiếp tục nói: “Nơi này không có bảo mẫu, cô phải tự chăm sóc mình, cửa phòng tôi sẽ khóa lại, muốn cái gì thì gọi điện thoại cho tôi. Giờ tôi phải về công ty rồi.” Nói xong, đi tới nắm lấy cằm cô dùng sức hôn lên môi cô.
“Tự giải quyết cho tốt.” Đẩy cô ra, anh rời khỏi phòng. Tiếng khóa trái từ cửa truyền đến.
Bạch Ngưng ngồi bệt xuống đất, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
. . . . . .
Buổi tối, một mình cô nằm trên chiếc giường xa lạ không dám nhắm mắt.
Hi vọng có người có thể tới làm bạn với cô, rồi lại hy vọng không anh không về.
Anh về rồi sẽ hành hạ cô thế nào? Mà cô vừa mới sinh non sao có thể chịu được sự hành hạ của anh?