Hai mươi sáu
Vì không để phu quân phát hiện, Vũ Dương không thể phái quá nhiều thị vệ hộ tống Nhạc Bình, mà Nhạc Bình sợ chậm, cũng không muốn có một đội kị binh đi theo nàng.
Đêm đến, Vũ Dương sai người thông tri cho Úy Vân, đoàn ngựa của Nhạc Bình đèn đuốc sáng trưng đến trước vương phủ thì dừng lại, nàng hướng thẳng vào đại môn, Phúc Trọng ở kia nghênh đón nàng.
“Úy Vân đâu rồi?” Nàng tươi cười với Phúc Trọng, khí trời đã bắt đầu lạnh, nàng hơi co người lại. Nàng vứt bỏ danh vị, vứt bỏ thân phận tôn quý, đều là vì Úy Vân, có lẽ chuyện này có thể khiến hắn tin tưởng vào tình yêu của nàng, có lẽ có thể phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
“Công chúa,” Phúc Trọng không tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, “Vương gia ở trong phòng.”
“Thư phòng sao?”
“Không.” Thanh âm Phúc Trọng khô khốc.
“Vậy là trong phòng? Ta lập tức đi gặp hắn.”
“Đừng đi.” Phúc Trọng xúc động bước về trước một bước, “Nhạc Bình tiểu thư,” hắn cuối cùng vẫn không đổi được cách xưng hô, “Vương gia bây giờ tâm tình không tốt.”
Nhạc Bình cũng cảm thấy mình không được hoan ngênh, nhưng nàng tự giễu cười:
“Ta đã quen rồi, hắn có lúc nào tâm tình tốt sao?”
“Lần này…. Không giống,” Phúc Trọng phảng phất khó nói, “Vương gia…. Có khách.” nguồn tunghoanh.com
Nhạc Bình chợt hiểu, gật đầu:
“Hắn có khách? Úy Vân nói hắn không muốn gặp ta?”
Phúc Trọng lắc đầu:
“Không, vương gia nói nếu tiểu thư muốn gặp, thì lập tức vào phòng tìm ngài.”
“Tốt lắm, ta cũng muốn gặp khách của hắn, người nào khuya vậy còn đến vương phủ tìm hắn….” Nàng cất bước đi vào trong.
“Nhạc Bình tiểu thư….” Vẻ mặt ông có chút cổ quái, “Tiểu thư không nên đi, chờ thêm một lúc rồi gặp ngài, có lẽ…. Tiểu thư có thể về phòng, như vậy tốt hơn.”
“Không.” Nhạc Bình cự tuyệt lời khuyên của ông, “Ta nhất định phải gặp hắn, nếu Úy Vân cũng muốn gặp ta, đó không phải vừa lúc sao? Đây là lần đầu tiên hắn nguyện ý cho ta thấy bằng hữu của hắn.”
“Đó không phải….”
Nhạc Bình đã không nghe được nữa, nàng tiến thẳng vào phòng Úy Vân, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu, còn ai quen thuộc nơi này hơn nàng nữa?
“….bằng hữu của ngài,” Phúc Trọng hữu khí vô lực kết thúc câu nói, “Là một nữ nhân.”