Biện pháp duy nhất của Lâm Vân là chỉ có thể không ngừng dùng tinh lực tạo ra vòng bảo hộ. Vòng bảo hộ bị hỏa diễm thiêu hủy rồi lại tạo. Hiện tại Lâm Vân đang so đấu tốc độ tạo vòng bảo hộ và tốc độ ăn mòn của hỏa diễm không màu kia.
Không ngừng vang lên tiếng lốp đốp từ trong tuyệt cảnh Thiên Diễm. Có mấy lần hỏa diễm không màu kia thiếu chút nữa đốt xong vòng bảo hộ cuối cùng của Lâm Vân. Hiện tại quần áo trên người của Lâm Vân đã bị cháy hết chỉ rồi dần dần biến mất. Cũng may có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không ngừng truyền tinh lực cho Lâm Vân. Bằng không hắn đã sớm không duy trì được.
Mặc dù như vậy, Lâm Vân vẫn cảm thấy khó mà ngăn cản nổi. Hiện tại còn vất vả hơn khi bị đám người kia đuổi theo. Đồng dạng là tinh lực bị hao tổn lại được bổ sung. Nhưng lần này hao tổn không phải do người làm. Lâm Vân rất muốn đi ra ngoài ngay lập tức. Nhưng hiện tại một bước hắn cũng không đi được. Tâm trí của hắn đều tập trung để chống cự hỏa diễm khủng bố kia.
Đảo mắt đã trôi qua ba ngày, tình huống như vậy vẫn không thay đổi. Thần kinh của của Lâm Vân đã căng cứng,, tùy lúc bị đứt. Nếu không phải liên tục phải đối phó với tử vong, thì hắn đã kiên trì không nổi.
Hiện tại hắn chỉ có thể tạo ra tối đa là năm tầng bảo hộ, không thể tăng thêm được nữa. Nhưng điều này đã tốt hơn lúc đầu, khi mới chỉ tạo được hai tầng.
Cho dù như vậy, thân thể của Lâm Vân vẫn sắp tới giới hạn. Hỏa diễm khủng bố tùy lúc có thể tấn công vào cơ thể của hắn, biến hắn thành tro bụi.
Tuy nhiên đến ngày thứ năm, trong nháy mắt khi thân thể và tinh thần của Lâm Vân muốn sụp đổ, thì hắn nhớ tới một biện pháp. Đó là một bên tạo vòng bảo hộ, một bên vận chuyển Tinh Quyết. Làm như vậy quả nhiên là đỡ hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không thể thay đổi tình huống. Chỉ là cơ thể đỡ bị tra tấn hơn mà thôi.
Bảy ngày sau, Lâm Vân cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình như bị nướng chín vậy. Hắn thầm than một tiếng, hắn đã không kiên trì được rồi. Lẽ nào lại chết như vậy sao?
Vừa nghĩ tới đây, linh khí vốn vận chuyển tới huyệt Xích Trạch thuộc kinh Thái Âm bỗng bị chệch hướng. Không chuyển tới hai huyệt Liệt Khuyết và huyệt Khổng Tối nữa, mà chuyển về phía hai huyệt Hiệp Bạch và Thiên Phủ. Đảo mắt đã tới Trung Phủ.
Lâm Vân cả kinh, thầm kêu không tốt.
Phần Giang.
Tô Tĩnh Như về đây đã được một tháng.
Hiện tại ngồi đối diện với nàng là một người thanh niên tuổi chừng 30. Y là con trai của chủ tịch tập đoàn Sâm Thủy quốc tế, Sâm Minh Minh. Vì Tô Tĩnh Như trở về Phần Giang, nên không thể không tiếp nhận việc cha mình giới thiệu bạn trai.
Sâm Minh Minh nhìn cô gái ngồi trước mặt mình này, càng xem càng yêu thích. Không ngờ còn có một cô gái xinh đẹp như vậy. Người nhà của Sâm Minh Minh bảo y tới làm quen nên y không thể không tới. Bởi vì đó là con gái của chủ tịch tập đoàn Hồng Hải, y tới gặp mặt là rất miễn cưỡng.
Nhưng y trăm ngàn lần không nghĩ tới, cô gái đó lại là một mỹ nhân như vậy. Quả thực còn đẹp hơn cả tình nhân trong mộng của Sâm Minh Minh. Cô ta có làn da trắng như tuyết, tóc dài chạm đến vai, thân hình cân đối. Còn mang theo khí chất thanh tú, thậm chí còn có sự u buồn nhàn nhạt. Khiến cho Sâm Minh Minh thiếu chút nữa chảy nước dãi.
Cơ hội lớn như vậy sao có thể bỏ qua được. Nên y liền thao thao bất tuyệt nói tới gia cảnh của mình, còn mình vĩ đại như thế này thế nọ. Y 1e88 muốn tìm mọi cách để lấy được cô nàng này.
Mặc kệ Sâm Minh Minh hùng hồn thế nào, Tô Tĩnh Như đều bỏ ngoài tai. Nàng đang nghĩ tới tình cảnh trong căn phòng kia. Nàng không biết vì sao mình phải rời đi căn phòng đó. Lẽ nào mình không yêu Lâm Vân bằng những người kia? Hay là do Lâm Vân không cho mình bất kỳ một hứa hẹn, nên mình không muốn làm một chuyện vô nghĩa như vậy?
Nàng bỗng có chút u oán. Bởi vì Vũ Tích làm cho nàng phải lựa chọn như vậy, có phải là không công bằng? Nhưng Tô Tĩnh Như lại cả kinh. Tại sao mình lại cảm thấy không công bằng? Mình để ý tới cái gì vậy? Đã yêu một người, còn quan tâm tới những điều kia sao?
Hiện tại chính nàng cũng không hiểu bản thân mình muốn gì. Sáng ngày thứ hai khi nàng quyết định cùng đi với chị Vũ Tích, thì Lâm Hinh lại nói chị ấy đi rồi. Sau đó nàng từ chức, rời đi tập đoàn Vân Môn rồi trở về Phần Giang. Từ hôm đó đến giờ, nàng một mực rơi vào trong trạng thái mê man.
Yêu là gì? Nàng không biết tình cảm của Lâm Vân đối với mình như thế nào. Nhưng tình cảm của hắn dành cho Vũ Tích, nàng lại biết rất rõ. Lúc ấy chị Vũ Tích nói, chị ấy không để ý tới chuyện một chồng nhiều vợ. Nhưng nếu mình là chị Vũ Tích, mình có thể làm được như vậy không?
Lúc Cam Dao tiễn mình trở về, cô ấy đã nói Xung Hi để ý, Ninh Vi để ý, chính cô ấy cũng để ý. Còn mình có để ý không? Tô Tĩnh Như biết nàng không để ý tới những điều này, vậy thì nàng để ý cái gì? Không thể trả lời được bản thân, chỉ có thể u oán Lâm Vân mà thôi.
Từ lúc hắn trở về Yên Kinh cho tới bây giờ, hắn chưa một lần tới gặp nàng. Rốt cuộc trong mắt hắn, nàng là cái gì? Có lẽ đây mới là điều Tô Tĩnh Như để ý nhất.
Nhìn người nam tử ngồi đối diện đang thao thao bất tuyệt, Tô Tĩnh Như đều không nghe vào một chữ.
Lâm Vân, chỉ cần anh nói một câu, bảo em đi theo anh, em cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng một câu đơn giản như vậy, anh đều không muốn nói. Em thật sự hận anh, chẳng lẽ anh không biết tình cảm của em dành cho anh sao?
- Tiểu thư Tĩnh Như, nói thật, thành công của tôi không bằng rất nhiều người, nhưng tôi tin tưởng tôi có thể làm tốt mọi chuyện. Vẻ đẹp của cô làm cho tôi rất bất ngờ. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy một cô gái tú lệ như cô. Có thể được ngồi đây trỏ chuyện với cô là một sự vinh hạnh lớn với tôi. Tôi vốn không tin về tình yêu sét đánh, nhưng giờ tôi đã tin.
- Tôi là một người rất cố chấp. Nên tôi luôn muốn tự tìm hạnh phúc cho mình. Tĩnh Như , nếu cô tin tưởng, tôi sẽ mang hạnh phúc tới cho đôi ta.
Sâm Minh Minh thực sự rất thích Tô Tĩnh Như. Một bên nói, một bên âm thầm quyết định chia tay với mấy cô bạn gái kia. Tuyệt đối không thể cho Tĩnh Như có ấn tượng xấu gì đối với mình.
Thậm chí y đã quên mất đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Tô Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn Sâm Minh Minh, bỗng cười một tiếng. Sâm Minh Minh như ngây dại, nụ cười của nàng đẹp quá.
Anh chàng Sâm Minh Minh này coi như là một người tốt. Nhưng ở trong lòng Tô Tĩnh Như, y sao có thể so sánh với Lâm Vân được. Lâm Vân đã tạo cho nàng một ấn tượng quá sâu sắc. Cho dù trong giấc mơ cũng mơ về hắn.
- Tôi phải đi đây. Xin lỗi anh, tại cha tôi không biết rằng tôi đã có bạn trai. Tôi đi ra gặp anh bởi vì không muốn phụ lòng cha mà thôi.
Tô Tĩnh Như đứng lên, trong lòng đã nhẹ nhàng. Mông Văn có thể thổ lộ với Lâm Vân, vì sao mình không thể. Nếu anh ấy không đồng ý, thì mình sống một mình cả đời cũng được. Cần gì phải miễn cưỡng gả cho một người nam nhân mà mình không thích.
Nếu không được gả cho người mà mình thích, vậy thì không cần gả.
Sâm Minh Minh trơ mắt nhìn Tô Tĩnh Như đi ra quán cà phê, một lúc sau mới phản ứng. Chạy ra đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của Tô Tĩnh Như đâu rồi.
Không được, nhất định phải lấy cô ta làm vợ. Không thể để cô ấy rơi vào tay của người khác.
Tô Tĩnh Như đi trên đường, hiện tại tâm tình của nàng rât thư thái. Từ mấy năm trước lúc Lâm Vân rời đi Phụng Tân, đã lâu rồi nàng mới thư thái như vậy. Chỉ là không có chị họ Miêu Di ở bên cạnh. Nếu có chị ấy chia sẽ niềm vui với mình thì tốt biết mấy. Nhớ tới chị Miêu Di, Tô Tĩnh Như âm thầm thở dài. Chị ấy đi ra ngoài đã vài năm rồi, đến hiện tại còn không có tung tích gì cả. Không biết chị họ đang ở nơi nào?
- Lâm Hinh, chị là Tĩnh Như đây. Chị Vũ Tích đã trở về chưa?
Tô Tĩnh Như vừa trở về nhà, không kịp chào mẹ, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lâm Hinh.
- Là chị Tĩnh Như à. Chị dâu của em và chị Nhược Sương đi tới núi Cửu Hoa rồi. Về sau anh trai của em cũng tới đó. Một tháng trước anh ấy trở về nhà một chuyến nói rằng muốn dẫn hai chị ấy đi du lịch.
Tô Tĩnh Như gọi điện tới khiến Lâm Hinh rất cao hứng. Bởi vì ở sâu trong lòng của Lâm Hinh, nàng vẫn hy vọng chị Tĩnh Như cũng trở thành chị dâu của mình. Mặc dù biết là không thể nào, chỉ là nghĩ thế mà thôi. Đối với Lâm Hinh mà nói, ngoại trừ Xung Hi mà nàng không có ấn tượng tốt, còn lại mấy người, nàng đều rất yêu quý.
Tô Tĩnh Như cúp điện thoại, trong lòng hơi thất lạc. Đi núi Cửu Hoa? Còn dẫn theo Vũ Tích và Nhược Sương đi du lịch? Tại sao không có mình trong đó? Tử Yên và Nhược Sương đều là bạn thân nhất của mình nhưng bây giờ người và vật đã không còn.
Hiện tại Tô Tĩnh Như cảm thấy mình rất cô đơn, chỉ lẻ loi một mình. Giống như một chú vịt con xấu xí bị bỏ rơi trong ngõ ngách vậy. Mình nên làm gì bây giờ?
Hay là trở lại tập đoàn Vân Môn ở Yên Kinh? Mới có rời đi nơi đó một tháng, mà mình như bị lạc mất hồn phách vậy. Có lẽ nếu mình ở đó, sẽ có một ngày Lâm Vân trở lại gặp mình.