Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Săn lùng táo bạo
Chương 1: Bắt quỷ không có tiền đồ.
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giới Thiệu:
Muốn mướn quỷ sao? Giá cả có thể thương lượng, chủng loại đầy đủ, phục vụ chu đáo, cho dù ngài muốn dùng nó để dọa người, đùa giỡn, giao bưu kiện, hàng hóa hay gây hiệu quả về thị giác, diễn viên điện ảnh... Những phương diện ngài không thể tưởng tượng được chúng ta cũng có thể phục vụ. Còn do dự cái gì? Bổn công ty gần đây mới khai trương, giá cả giảm đến 50%, lại còn tặng quà kèm theo, tới trước được trước, chớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Mau liên hệ điện thoại: 01231231234, Công ty Có quỷ cho thuê!
Về thể loại tiểu thuyết Huyền huyễn - Linh dị: Đây chính là loại tiểu thuyết mà trong đó các tình tiết hồi hộp xuyên suốt từ đầu đến cuối và kết thúc mở, chủ đề tương đối rộng, không giống những tiểu thuyết kinh dị tạo nên tình cảnh và bầu không khí khiến người khác sợ hãi, tiểu thuyết huyền nghi chưa hẳn đã có những chi tiết như vậy. Đương nhiên, dựa trên khái niệm rộng hơn, tiểu thuyết kinh dị cũng có sự hồi hộp, cũng có thể được coi là một nhánh của tiểu thuyết huyền nghi. Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người nhưng cũng có loại theo hướng thần tiên, ma quái và cũng hài hước cực kỳ.
Khuôn mặt Elle Vân đỏ lên, nàng vội vàng thu tay lại rồi thốt ra một câu như có tật giật mình: "Trên mặt của anh dính tro này." Tất nhiên câu này để cho người vừa tiến vào nghe thấy. Tuy nhiên, xem chừng đối phương cũng không hiểu điều này mà chỉ trợn mắt há mồm nhìn hai người, trên mặt vẫn giữ biểu lộ vô cùng chua xót.
Tuy Ung Bác Văn cũng cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này phải làm ra dáng đàn ông để đánh vỡ cục diện bế tắc. Chỉ thấy hắn vội vàng họ sù sụ rồi cất giọng hỏi: "Lão tiên sinh, có chuyện gì cần hỏi hay không?" Nói hết câu mới thấy không ổn cho lắm nên mới vội vàng buông cái bàn trên tay xuống đất.
Ông lão vừa mới phục hồi tinh thần nên áy náy cười nói: "Xin hỏi đường nào đi đến Studio của đại sư phong thủy họ Lưu."
Nói rõ hơn một chút, đây là cao ốc tổng hợp văn phòng cao hai mươi hai tầng. Đủ loại công ty lớn nhỏ đều tập trung ở đây, Studio nhiều đến mấy trăm cái, ngoài trừ mấy tầng cao nhất đã có những công ty lớn bao hết thì những tầng lầu khác đều được chia thành những căn phòng tròn mười, bốn mươi đến một trăm m². Hành lang ngang dọc cũng có đến bảy cái cua, tám khúc rẽ chẳng khác nào mê cung. Trừ người làm việc ở đây vốn đã rõ đường đi, còn người ngoài vào nơi này rất dễ lạc đường.
Mà Ung Bác Văn thì mướn một căn phòng nhỏ nhất nằm trong một góc hẻo lánh ở tầng thứ nhất. Lúc bình thường, ngoại trừ mấy con ruồi, con muỗi thường xuyên ghé thăm thì khách có đến cũng chỉ nhầm đường lạc lối mà thôi. Đương nhiên, vị trí kém cỏi như vậy chỉ có một lợi ích duy nhất, đó chính là giá thuê rẻ như bèo, mỗi tháng chỉ hơn một trăm mười khối (Tương đương ba triệu rưỡi VNĐ). Sở dĩ giá rẻ đến thế còn có một nguyên nhân khác - Khi thi công gian phòng này đã từng có một công nhân mất mạng, khi trong cao ốc lắp đặt thiết bị xong xuôi thì có truyền thuyết rằng nơi đây có quỷ hồn qua lại. Bảo an trực đêm thề son sắt rằng đã từng thấy bóng của quỷ khóc thét... Cũng vì vậy, ngoại trừ Ung Bác Văn, một tên điên muốn gặp quỷ thì chẳng có ai thèm thuê. Nhưng đổi lại, Ung Bác Văn cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn thuê phòng đã hơn một tháng nhưng đến cọng lông của quỷ cũng chưa hề nhìn thấy.
Mặt khác, tiền thuê căn phòng dài dài tận hai năm cũng do Elle Vân trả. Lúc mặc cả, nàng mạnh mẽ ép giá từ gần một trăm khối mỗi tháng xuống chỉ còn hai năm một ngàn khối.
"À, ông đi thẳng dọc theo hành lang này, đến cuối đường liền quẹo trái, đi tiếp đến ngã quẹo thứ tư sẽ thấy biển phong thủy của Lưu đại sư." Ung Bác Văn ở đây hơn một tháng nên đường đi đã thuộc rõ trong lòng. Trên cơ bản, hắn thuộc tất cả vị trí của các hộ tại tầng thứ nhất.
Ung Bác Văn mướn phòng tại tầng trệt còn là vì nơi này có một đặc điểm: Tầng này có ngoại hiệu là "Bán tiên ổ", 99% Studio đều là đoán chữ, bói tên, thầy tướng số, pháp sư xem phong thủy, lên đồng... quả thật đều là đồng nghiệp với một thiên sư như hắn. Tất nhiên sinh ý đã mở cửa thì có thịnh có suy, tỷ như Ung Bác Văn, trên cửa không có nổi một cái biển tên, thậm chí giấy phép hành nghề, hộ khẩu cũng không. Mà Studio phong thủy do Lưu đại sư mở ra chính là căn phòng nổi tiếng nhất cả tầng trệt này đấy. Khách đến không phải là phú hào quyền quý đầy người thì cũng là minh tinh, tuy không biết tên này xem phong thủy có chuẩn nhất hay khọng nhưng mà kẻ thu phí cao nhất, không thể nghi ngờ gì nữa mà ắt hẳn chính là hắn.
"Cảm ơn." Lão giả gật đầu đa tạ sau đó xoay người rời khỏi.
Lúc này, Elle Vân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi quay đầu trừng mắt oán trách Ung Bác Văn: "Đều tại anh..."
Nhưng Ung Bác Văn không để ý đến nàng mà bước nhanh ra cửa, dáo dác nhìn xung quanh.
Elle Vân cảm thấy kỳ quái nên cũng đi qua nhìn, chỉ là trong hành lang chỉ có ông lão chậm rãi bước hết con đường, không hề có một bóng người khác. Nhất thời, nàng cảm thấy khó hiểu nên mới thấp giọng hỏi Ung Bác Văn: "Tiểu Văn, anh nhìn cái gì đó?"
Ung Bác Văn quay đầu nhìn Elle Vân, sắc mặt hắn rất cổ quái. Kích động có, khẩn trương có, hưng phấn cũng có, đủ loại cảm xúc hòa cùng một chỗ, thậm chí ở khóe mắt còn có lệ quang.
"Tiểu Văn, anh bị gì vậy? Đừng dọa em mà." Elle Vân thấy nét mặt của hắn lại càng hoảng sợ hơn, nàng khẩn trương nắm tay hắn rồi hỏi: "Tiểu Văn, anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Ung Bác Văn nâng ống tay áo lau khóe mắt, vốn đã tràn nước mắt kịch động, trịnh trọng mà nói: "Tiểu Vân tỷ, rốt cuộc anh cũng gặp quỷ rồi!"
Elle Vân nghe xong câu này, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Nàng mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn rồi kéo hắn đến trước mặt của mình, đến nỗi hai cái mũi cũng chạm vào nhau. Ngay sau đó, nàng hung dữ nói: "Ung Bác Văn, anh tốt thật, có phải anh cho rằng em không thể gả được cho ai ngoài anh phải không?"
Phần lớn thời điểm phụ nữ tức giận đều là lúc đàn ông không thể nghĩ đến, Ung Bác Văn cũng không phải ngoại lệ, khi thấy Elle Vân trở mặt thành thế này, hắn quả thật không rõ mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào nên vội vàng đem sự việc vừa mới thấy quỷ ném ra sau đầu rồi cười nói: "Tiểu Vân tỷ, em bị gì vậy? Anh sai ở chỗ nào?"
truyện copy từ tunghoanh.com
Elle Vân cắn răng, trừng mắt trước gã thần côn không cần phát triển: "Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Vừa mới nói trước khi không gặp quỷ sẽ đi tìm việc làm thì quay qua quay lại anh đã nhìn thấy quỷ rồi? Anh đùa với em phải không? Anh cho rằng phụ nữ đều là loại ngực to mà không có não à (Nguyên văn: Hung đại vô não)!"
Lúc này, Ung Bác Văn mới chợt hiểu, liền vội vàng giải thích: "Tiểu Vân à, anh nào dám. Thật sự anh đã nhìn thấy quỷ mà." Tuy biết không phải là lúc nhưng vừa nói xong câu này, hắn nhịn không được mà liếc nhìn bộ ngực cao ngất đang kề sát người của mình, hắn còn âm thầm đoán xem ngực của đối phương có phải cỡ 34D hay không nữa.
"Quỷ ở nơi nào?" Elle Vân không để ý đến đối phương còn có sắc tâm như vậy mà liền chỉ vào ông lão sắp đi đến cuối hành lang, thấp giọng nhưng giận dữ hỏi Ung Bác Văn: "Chẳng lẽ ông ta là quỷ à?"
"Ông ấy không phải là quỷ." Ung Bác Văn dở khóc dở cười mà giải thích: "Anh định dùng thứ không ai nhìn thấy để hù em phải không? Chẳng lẽ quỷ không sợ ánh mặt trời sao? Không sợ hồn phi phách tán sao?"
Ung Bác Văn bị Elle Vân nói trúng chỗ, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Chợt hắn giật mình, vội vàng cắt đứt lời của Elle Vân: "Tiểu Vân, em có đeo gương trang điểm trên người chứ?"
Elle Vân sững sờ, thấy lời của hắn nói ra một cách trịnh trọng thì chỉ đành thu hồi vẻ giận dữ như sấm sét mà gật đầu hỏi: "Có, để làm gì vậy?"
"Cho em thấy quỷ chứ gì nữa. Thứ này khó có thể thấy nhiều đó nha." Ung Bác Văn nở một nụ cười thần bí rồi đưa tay: "Mau đưa tấm gương cho anh."
Elle vân bán tín bán nghi mà chằm chằm vào đối phương, nhưng tay đã dựa vào hữu cầu tất ứng thói quen từ lâu đem trang điểm kính lấy ra đưa tới.
Vừa cầm cái gương trang điểm, Ung Bác Văn nghiêng đầu suy nghĩ. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng đi về phía bàn học rồi lấy ra một quyển sách cổ, trang sách vốn đã biến thành một màu ố vàng, góc cạnh không trọn vẹn. Sau khi tra tìm một cách nhanh chóng, hắn lật ra một tờ nhắc đến bút lông thì mới móc một hộp chu sa rồi vẽ lên mặt gương dựa theo hướng dẫn của quyển sách.
Ung Bác Văn hạ bút một lát thì đã vẽ xong phù chú lên tấm gương nhỏ. Sau khi buông bút, hắn vỗ nhẹ bàn, cái kính nhỏ bay lên trời. Đỉnh của tấm gương xoay vòng vòng trên không rồi rơi xuống, Ung Bác Văn thấy vậy, ngón tay liền làm dấu Kim Cương, ngón giữa chỉ vào đống chữ như gà bới ở giữa tấm gương đang rơi rồi quất: "Đô sát ma lỗ đề!"
Theo tiếng quát khẽ, phù chú đỏ tươi trên đó dần biến mất, cứ như thấm vào trong tấm gương vậy.
Chiêu thức này quả thật rất đẹp, chỉ là Elle Vân chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn, so với những trò thần kỳ mà Ung Bác Văn đã bày ra thì chẳng bằng một góc, nên chẳng hề để tâm cho lắm.
Đợi đến khi phù chú trên kính hoàn toàn biến mất. Lúc này, Ung Bác Văn mới than khẽ rồi cầm tấm gương, một tay kéo Elle Vân chạy đến trước cửa, thăm dò bên ngoài một lát thì mới thấy còn mấy bước nữa, ông lão sẽ rẽ, hắn mới tranh thủ chiếu kính về phía ông lão, lại thấp giọng nói với Elle Vân: "Nhìn trong gương mau!"
Elle Vân bán tín bán ngi nhìn vào trong gương, ngay sau đó kinh hãi đến nỗi không thể nói lên lời.
Trong kính, thân thể ông lão dần biến đổi. Tuy trong gương hình dạng rất nhỏ nhưng cũng khá rõ ràng. Bản thân ông lão không có gì kỳ quái, duy chỉ có trên lưng lão có một đồ vật đen thui.
Thứ này gầy gò, bốn chân rất nhỏ, đầu trọc nhưng toàn thân không có lông. Nghiễm nhiên có thể xem là một thân thể trần truồng dị dạng của người lùn. Vật ấy đang ngồi trên lưng của ông lão, hai tay ông chặt cần cổ, hai chân quắp hông và dùng một bộ dáng thân thể dán sát bên cạnh khuôn mặt của ông lão. So với thân thể đen thui, đầu lưỡi đỏ hồng như máu có đường nét khá rõ ràng, thỉnh thoảng còn liếm láp chóp mũi của ông lão.
Elle Vân dụi mắt, nhìn kỹ về phía trước thì thấy trên lưng ông lão không hề có vật gì, căn bản chẳng thấy quái vật xâí xí. Nhưng khi nhìn trong gương, quái vật kia đang nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn nhếch miệng cười cợt.
Đáy lòng của Elle Vân không khỏi tràn lên một hơi lạnh, sắc mặt dần trắng bệch.
"Như thế nào đây? Thấy được chưa." Ung Bác Văn đắc ý cười giỡn, đem tấm gương đưa ngược về phía Elle Vân.
"Đã thấy, đã thấy..." Elle Vân đáp mấy câu mà hồn vía đã ở đi đâu mất. Đột nhiên, nàng hồi phục tinh thần, rồi kéo tai Ung Bác Văn: "Chỉ nhìn thấy cái đầu quỷ thật bự của anh, còn lại cài gì khác cũng không thấy!"
Ung Bác Văn sững sờ, đỏ mặt tía tai mà nói: "Không thể nào, rõ ràng em đã thấy được, bằng không vì sao lại sợ hãi đến như vậy?"
"Có gì đáng sợ sao?" Elle Vân ngoan cố nói: "Cho dù thấy được thì sao nào? Anh chò rằng dùng mấy trò ảo thuật thì có thể lừa gạt em à? Hừ, xế chiều hôm nay phải đi tìm việc làm cho em. Nếu trong một tuần không có công việc chính thức, cứ chờ thiệp mời ăn đám cưới của em đi!"
"Tiểu Vân!" Đột nhiên Ung Bác Văn gỡ bàn tay đang nắm lỗ tai của mình, thân thể của hắn nghiêm lại, trầm giọng hỏi: "Em thấy được phải không?"
Bì Elle Vân sinh sớm hơn Ung Bác Văn nửa tháng nên lúc bình thường hắn thường gọi nàng là "Tiểu Vân tỷ" nhưng khi hắn đã lược bớt chữ "Tỷ" đi thì cũng là lúc Ung Bác Văn tức giận. Đừng tưởng lúc nào Elle Vân cũng đè đầu cưỡi cổ hắn, đến lúc hắn đã tức giận thì người sợ hãi chính là Elle Vân.
"Thấy... thấy được." Elle Vân miễn cưỡng thừa nhận, nhưng lại nghĩ nếu cứ như vậy bị đối phương hù dọa như vậy thì rất mất mặt nên phản bác: "Vậy thì sao chứ? Tóm lại anh phải đi tìm việc làm..."
"Việc làm anh sẽ tự đi tìm, trong lòng anh em là thứ nhất, quỷ chỉ ở vị trí thứ hai!" Ung Bác Văn nghiêm mặt: "Chuyện này là sự thật nên anh không thể bỏ qua. Em biết con quỷ kia đang làm gì không?"
Mặc dù Ung Bác Văn nói thứ tự của quỷ ở vị trí thứ hai nhưng Elle Vân cảm thấy nếu mình so sánh với quỷ thì cũng không được tự nhiên cho lắm. Chỉ có điều, khi thấy bạn trai coi trọng mình như vậy, trong lòng Elle Vân cũng cảm thấy ngọt ngào. Huống chi hắn đã nói đi tìm việc làm nên nàng lập tức chịu thua: "Con quỷ đó đang làm gì?"
"Không phải em cảm thấy kỳ quái, tại sao con quỷ kia ở giữa ban ngày ban mặt mà không sợ ánh mặt trời sao?" Sắc mặt Ung Bác Văn đanh lại: "Đó là vì nó mượn dương khí của con người để chống lại tổn thương từ ánh nắng mặt trời! Em thấy nó luôn le lưỡi ra hay không? Thật ra quỷ không le lưỡi liếm người mà là hấp thụ dương khí từ mũi của con người. Sỡ dĩ hai tay của nó ôm chặt cổ ông lão không phải do sợ té mà là vì dùng cách đó để hút dương khí. Chiếu theo cách này, chỉ cần nửa tháng nữa, ông lão nọ nhất định sẽ bị bạo bệnh và bỏ mình!"
Elle vân nghe đến đây thì sợ đến nổi da gà: "Loại vật này sao lại úp sấp trên thân thể con người vậy?"
"Quỷ hại người không phải vô duyên vô cớ..." Ung Bác Văn trầm ngâm một lát: "Nhưng bất kể thế nào, chúng ta không thể để nó hại người như vậy, trước tiên phải bắt lại rồi nói sau."
Elle Vân nói: "Vậy anh định làm sao? Trực tiếp nói với ông lão là, 'Trên người tiên sinh có quỷ, tôi giúp ông bắt lấy, được không?', nếu vậy người ta không nghĩ anh là thần côn chính quy mới là lạ đó."
"Đương nhiên phải chú ý sách lược!" Ung Bác Văn tư tin mỉm cười: "Anh làm việc thì em cứ yên tâm. Được rồi, anh dắt ông lão về đây, em tháy anh chuẩn bị một tấm gương, ít nhất phải cao nửa người, đủ để soi sáng bức tường."
Elle Vân không chút do dự trả lời: "Cái này dễ thôi, trước cửa ra vào của công ty Tiểu Vương ở lầu mười hai có một cái. Em thay anh đến đó mượn, nhưng mà phải mất một chút thời gian."
"Lưu đại sư xem xong chắc cũng phải mất ít nhất nửa giờ, thời gian không thiếu." Ung Bác Văn nói: "Em đi nhanh lên."
Elle Vân lên tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Đưa mắt nhìn Elle Vân rời khỏi, Ung Bác Văn trở lên bên cạnh cái bàn vuông. Tự trong hộc bàn lấy ra một bó phù màu vàng xen lẫn đồng tiền và một tấm gương đồng có mặt bát quái rồi bỏ vào trong túi áo. Sau khi mang giày, hắn mới ra khỏi phòng, men theo phương hướng Studio phong thủy của Lưu đại sư mà đuổi theo.