Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh Chương 17

Chương 17
Tùng ngồi lọt thỏm trong quầy pha chế, Bông Xù nằm ngay giữa quán.

Nó ngước mắt nhìn anh rên ư ử. Quán vẫn treo biển close. Mấy hôm nay không khí ở đây ảm đạm quá. Có lẽ Bông Xù cũng biết thân biết phận chẳng dám kêu to. Cánh cửa mở ra, Bông Xù vẫy đuôi mừng rỡ, liếm liếm vào chân Thư. Cô ngồi xuống xoa nhẹ lên bộ lông mượt của nó rồi đi cũng ngước lên nhìn Tùng chầm chậm. Cái dáng ngồi lặng buồn của anh như xát muối vào trái tim Thư vậy. Cô kéo chiếc ghế cao, ngồi đối diện anh.

-Anh!

-Làm một chút cồn không?

-Cồn? Nướng mực hay nướng cá!

Thư hơi cười nhẹ! Tùng cũng quay lại nhìn cô. Trong tích tắc chạm khẽ vào ánh mắt cười loáng buồn ấy. Anh nhớ chứ, vẫn nhớ ngày hôm ấy con bé dở hơi đến tìm anh đòi cồn trong khi còn chưa biết đến nó đắng hay chát.

-Lại kia đi! Anh pha cho em một cốc cacao.

-Anh để em làm cho. Anh cũng một cốc nhé!

-Thôi! Để anh! Em mệt nhiều rồi!

-Lâu rồi em chưa được pha cacao, nhớ nghề ghê! Có khi sau phải xin anh làm phục vụ lại.

-Chỉ sợ cái quán nay chẳng giữ được em ở lại thôi

Thư khựng lại trong thoáng chốc. Cô cúi đầu không nhìn anh. Tùng chớp nhẹ mắt rồi đứng dậy, ném chiếc khăn lại trên bàn, đi lại chiếc ghế đối diện:

-Thôi! Em làm đi!

Tùng lặng lẽ nhìn Nhã Thư. Anh không hiểu cô. Đúng! Đến lúc này vẫn không hiểu. Người con gái kia vì lí do gì mà sẵn sàng hi sinh tất cả để chạy theo một cuộc sống đầy rẫy khó khăn đang đợi cô phía trước. Tùng đã từng nghĩ rằng tình cảm với Vũ Huy chỉ như một cơn gió thoảng qua, chưa đủ thỏa mãn mà buộc phải dừng lại nên cuộn phong bùng nổ. Đã nghĩ rằng vì hận Thụy Dương cướp khỏi tay mình nên mới cố gắng bằng mọi cách có được Huy. Nhưng hình như anh nhầm rồi, nhầm thật rồi. Cái gương mặt xinh đẹp đượm buồn kia, cái gương mặt hốc hác vì lo lắng và mệt mỏi kia có lẽ bởi 1 điều khác. Nhã Thư cũng yêu, yêu mãnh liệt như bất kì ai. Trái tim yếu đuối vụng về giành lấy tình yêu của mình đầy hoảng loạn, chới với. Tùng nhìn cốc cacao trên bàn, đột nhiên thấy thương cô đến lạ.

-Em chắc chắn về quyết định của mình chứ Thư?

Những giọt cacao sóng sánh, run rẩy tung ra trên bàn. Thư im lặng, cúi đầu, ngồi phịch xuống chiếc ghế salon.

-Anh à! Có thể đừng hỏi em về điều này nữa được không?

-Ừ! Không hỏi thì không hỏi! Thế tìm anh có việc gì không?

-Từ bao giờ em tìm anh phải có chuyện mới được vậy? Em đến đòi lương mấy hôm làm phục vụ đó!

Tùng nhìn cô cười.

-Có lẽ anh sẽ đóng cửa quán!

-Tại sao?

-Anh sẽ về lại căn nhà của mẹ! Hình như chạy trốn thật xa về đến Hà Nội rồi cũng chưa thấy thật sự bình yên. Anh muốn về đó!

-Nhưng…

-Em bước chân vào 1 con đường vất vả hơn còn anh lại lựa chọn một nơi bình yên hơn nữa.Kể ra em mạnh mẽ hơn anh. Anh chỉ giỏi chạy trốn.

Tùng đưa tay khuấy nhẹ chiếc thìa inox trong cốc cacao đang đặt trên bàn. Hình như anh sợ đối diện với Thư lúc này. Nước mắt Thư bắt đầu rơi lã chã, hai bạn tay xiết chặt lấy nhau.

-Em cũng sợ! Rất sợ! Sợ mình đã sai! Sợ mình không đủ sức vượt qua! Sợ mình đã quen được chiều chuộng! Sợ… một ngày Vũ Huy nhớ ra tất cả! Cậu ấy sẽ hận, sẽ căm ghét, sẽ bỏ rơi em. Thật sụ rất sợ!

Tùng vẫn không ngước lên, tay anh khựng lại, không khuấy nữa, tiếng chạm khô khốc vào thành cốc cũng không còn nữa, chỉ còn tiếng nức nở đau lòng của Thư.

-Nín đi! Không được khóc.

Tùng nói to:

-Em lớn rồi! Không ai bao bọc em mãi được cả! Em quyết định và tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình! Thấy không? Cả Thụy Dương cũng buông tay để em đến bên Vũ Huy! Nếu sợ, em có thể không làm! Thụy Dương cũng tổn thương nhiều lắm, em biết không? Em tưởng vì sợ em ư? Chỉ vì cô ấy muốn tất cả mọi người không khổ thêm nữa thôi! Nếu sợ, em trả lại vị trí ấy cho Thụy Dương đi! Em làm được không?

-Không! Em nhất định sẽ ở bên cậu ấy, chăm sóc cậu ấy! Em mặc kệ! Mặc kệ hết!

Nhã Thư đứng bật dậy, đối diện với anh, nước mắt chan hòa trên má. Anh nhìn cô một hồi, trong cái ngưng lặng của thời gian, trong cái cô đọng của không gian. Trong anh lúc này chỉ còn trong veo những giọt nước mắt của cô, cứa vào tim, vỡ òa. Mông lung và hoang hoải đến tận cùng. Anh đưa tay vòng qua vai cô, ôm nhẹ cô vào lòng. Hơi thở dịu dàng phả nhẹ vào gáy, Tùng “thèm” được bảo vệ, được che chở, được yêu thương người con gái này biết bao nhiêu.

-Ừ! Anh biết! Em sẽ không bỏ cuộc! Vậy thì mạnh mẽ lên! Giữ lấy những gì của mình! Hiểu không?

Tùng thì thầm vào tai Thư, vòng tay anh siết chặt hơn một chút, hơi ấm từ anh hình như khiến Thư bình tâm ít nhiều. Cô tựa đầu vào ngực anh, hơi thở đã thôi hắt mạnh, tiếng nấc nghẹn ngào dịu đi phần nào.

… -Sau này, nếu có thời gian nhất định em sẽ về nhà hoa thăm anh. Cảm ơn anh đã ở bên em suốt thời gian qua khi em gần như mất đi tất cả.

-Không cần hứa! Hứa rồi không thực hiện được sẽ phải áy náy. Anh không đợi ai cả. Anh chỉ cố đợi xem định mệnh sẽ đưa anh đi về đâu thôi.

Tùng vừa pha lại cho Thư ly cacao nóng khác vừa dịu dàng nói.

-Là sao ạ?

-Trước đây cũng có một người con gái đến đây cũng thích uống cacao nóng, cô ấy dịu dàng như một làn gió cũng mãnh liệt và đam mê lắm, nhất là khi nhảy và… yêu.

-Một chút giống em nhỉ?

Ừ! Anh nhận ra một điều rằng, càng những cô gái yếu đuối và nhạy cảm khi yêu lại càng …theo một nghĩa rất nổi loạn. Hoặc người ta đã quen với hình ảnh dịu dàng thường ngày nên thấy hành động yêu của những cô gái ấy không thể hiểu nổi!

-Rồi chị ấy đi đâu rồi anh?

-Đi theo tiếng gọi của đam mê! Trở thành 1 dancer

-Thế còn tình yêu?

-Cất vào đây này!

Tùng đặt tay lên tim mình.

-Tình yêu còn thuộc về cảm giác nữa, là cảm giác liệu có ở bên nhau được hay không? Bọn anh có cảm giác rằng không thể ở bên nhau được. Đến như một giấc mơ cũng đi như 1 giấc mơ. Anh không ngăn cản cũng không đợi! Anh tin nếu định mệnh thuộc về nhau sẽ cứ là của nhau thôi.Bằng cách này hay cách khác. Còn nếu không…

Tùng đặt cốc cacao xuống bàn, nhìn Thư cười nhẹ.

-Anh cảm giác hộ em xem em với Vũ Huy có ở bên nhau được không kìa?

Tùng cười nhẹ, lườm Thư rồi trầm ngâm.

-Thật ra, ngay từ đầu em đã là người hợp với Huy hơn. Tính nó ưu nhẹ nhàng, dịu dàng. Một thằng con trai bốc đồng và hay hành động theo cá tính như nó… nên…

-Nhưng người anh ấy chọn lại là Thụy Dương?


-Tình yêu có những lí lẽ không ai hiểu được, dù lí lẽ của nó thường dẫn đến rất nhiều nước mắt, nỗi đau và tổn thương, nhóc ạ!

Có tiếng vỗ tay mạnh dần, có tiếng Bông Xù sủa mạnh liên hồi. Hoàng Quân bước vào với gương mặt không thể hiện nhiều tình cảm:

-Chà, cậu em trai tôi dạo này triết lý ghê nhỉ? Có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều nhưng vẫn còn tư tưởng đàn bà ghê gớm!

Tùng đẩy Thư lùi về sau lưng mình. Anh lên tiếng chậm nhưng rõ ràng:

-Anh đến đây làm gì?

Hoàng Quân bỏ tay vào bao quần, im lặng nhìn Tùng một lát:

-Mày sợ anh hai mày đến mức phải giấu con bé đi sao? Yên tâm, anh hai không giành của mày đâu! Cũng không có nhã hứng.

-Anh về đi! Đừng lảng vảng xung quanh cuộc sống của tôi nữa. Về nói với ba rằng: Tôi sẽ không bao giờ quay về đó đâu.

-Nếu ba muốn bắt mày về đã bắt từ lâu rồi. Chẳng qua người của ba đi khi ba chưa cho phép, hoặc tự tìm đường về hoặc… chết thôi!

-Anh có thể giết tôi, tùy!

-Mà y vẫn vậy! Miệng rất khí phách nhưng đến yêu một đứa con gái cũng không dám nói! Mày không sợ ba, sao hết lần này đến lần khác không dám công khai yêu đứa nào hết vậy. Nhóc!

Hoàng Quân cười nhẹ, tiến lại gần cậu em trai, đưa tay nghịch nghịch cổ áo Tùng. Tùng nhìn sâu vào mắt Quân,tay nắm chặt tay Thư ở phía sau nói rất khẽ:

-Bởi vì tôi thà chết cũng không muốn họ bước chân vào thế giới của gia đình mình để rồi cả đời đau khổ như mẹ cả rồi mẹ tôi. Hay anh muốn tôi đem cô ấy giấu kín trong một ngôi nhà và cả đời sống trong cô đơn như cách anh đã làm với Quỳnh Thy.

Tay Quân khựng lại trên cổ áo Tùng, ánh mắt hơi chùng xuống nhưng nhanh như cắt lại ngẩng lên, ngạo nghễ cười:

-Ba sắp về Việt Nam đó! Nếu muốn, có thể trốn đi đâu đó, tùy mày. Nhưng tao nghĩ cũng đến lúc mày phải về rồi! Ba không để mất đứa con ba yêu nhất đâu.

Hoàng Quân quay đi, lừ mắt nhìn Bông Xù rồi bước ra cửa:

-Khoan đã!… Đừng nói gì về Thư, được không?

-Tao chưa tàn nhẫn được như ba đâu!

Nói rồi, anh giơ tay qua đầu, vẫy chào bước tiếp ra cổng. Tùng nhìn theo bóng Quân qua lớp cửa kính. Bỗng thèm được như ngày bé của 10 năm trước vẫn đu tay nơi những cơ bắp cuồn cuồn của anh hai cười như nắc nẻ. Khi đó Tùng mới chỉ 8 tuổi, Quân 16 và bên cạnh họ còn có hai bà mẹ giấu nỗi đau vào tình yêu thương con vô bờ bến. Giờ thì khác, khác quá rồi. Nhã Thư không hiểu hết những gì vừa chứng kiến nhưng cô cảm nhận rõ sự bảo vệ đến tột cùng mà Hoàng Tùng muốn dành cho cô, rất rõ rệt. Nhã Thư nhìn anh trong thoáng chốc, thấy lòng đột nhiên se lại.

-Làm em sợ ư?

Tùng quay lại khi Quân đã đi hẳn, anh dịu dàng chạm tay lên tóc Thư hỏi nhẹ.

-Không! Chỉ là em thấy… À không! Có lẽ em phải vào bệnh viện với Vũ Huy, ngày mai chắc ba anh ấy sẽ đến nhà em!

-Nhanh thế sao?

-Vâng! Vũ Huy cần được đưa sang nước ngoài sớm để điều trị tiếp. Đang hoàn tất thủ tục rồi ạ.

Tùng im lặng một hồi rồi nhìn Thư, cười:

-Để anh đèo em đi.

Nhã Thư và Hoàng Tùng đến bệnh viện khi trời đã chạm tối. Thụy Dương đứng một mình trước cửa phòng bệnh của Huy. Cô dựa lưng vào tường, không khóc chỉ có dáng đứng cô đơn đến tận cùng. Mắt cô hoang hoải nhìn xuống bên dưới hành lang. Nhã Thư và Hoàng Tùng đến bệnh viện khi trời đã chạm tối. Thụy Dương đứng một mình trước cửa phòng bệnh của Huy. Cô dựa lưng vào tường, không khóc chỉ có dáng đứng cô đơn đến tận cùng. Mắt cô hoang hoải nhìn xuống bên dưới hành lang.

-Sao chị không vào trong?

Nhã Thư hỏi bằng giọng buồn buồn, không gay gắt cũng không dịu dàng. Cô nhìn thẳng vào Thụy Dương, lòng đột nhiên trào lên một niềm thương cảm ngỡ đã bỏ quên.

-Không biết!

Câu trả lời của Dương khiến cả Tùng và Thư đều ngỡ ngàng. Thư thở dài rồi nói bằng giọng đã nhẹ nhàng hơn nhiều:

-Chị vào trong đi! Chỉ cần đừng nói thật chị là ai. Vì vị trí của chị em đã nhận thay rồi! Việc chăm sóc Huy về sau em cũng sẽ làm thay chị. Cậu ấy…không còn nhớ ai trong chúng ta cả. Dù là em hay chị! Mong chị hãy vì sức khỏe của cậu ấy mà đừng kích động.

-Nhận thay rồi ư? …Vậy cũng tốt!

Thụy Dương không cười cũng không thể hiện cảm xúc gì cả. Ánh mắt vẫn hoang hoải nơi vườn hoa bệnh viện phía tiền sảnh.

-Vậy thì để cậu ấy mất trí lâu thật lâu đi hoặc không bao giờ tỉnh dậy cũng được. Sẽ bớt đau hơn.

Nhã Thư nhìn Thụy Dương, nhìn nét hao gầy trên gương mặt kia, nhìn nỗi đau ẩn sâu trong đáy mắt kia. Nước mắt cô sóng sánh trong bờ mì. Mím chặt môi rồi đột nhiên lên tiếng:

-Chị vào trong đi! Có lẽ trong sâu thẳm trái tim Huy vẫn còn đợi chờ chị! Nếu cậu ấy nhận ra, em sẽ… rời xa!

Nhã Thư buông những lời cuối cùng nặng nề lắm. Lúc này đây chính cô cũng không biết mình đang làm gì nữa. Trái tim động cực trong lồng ngực kia ích kỉ lắm nhưng nhìn Thụy Dương bỗng thấy mọi thứ đóng băng lại, nghe vỡ òa tất cả. Để cho duyên phận và ông trời định đoạt chăng? Thụy Dương ngước lên nhìn Thư. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc , không hận thù cũng chẳng yêu thương có chăng chỉ hoang hoải một nỗi đau dài đến vô cùng.

-Không cần thiết!

Thụy Dương nói rồi cho tay vào bao quần, bước đi, từng bước chậm, rất chậm lướt qua chỗ của Thư và Tùng.

-Thụy Dương…

Tiếng gọi của Thư khiến bước chân cô dừng lại nhưng vẫn không nhìn lại. Mắt vẫn nhìn thẳng về hành lang dài phía trước:

-Xin lỗi…

Âm sắc của lời xin lỗi bung ra cùng như chèn ứ ở cổ họng đã lâu lắm rồi! Thụy Dương thở dài, im lặng rồi tiếp tục những bước đi chênh vênh đến vô cùng. Lòng cô lúc này cũng chênh vênh lắm.

***

-Nào ăn thêm một chút cháo nhé! Tớ sẽ kể chuyện cho cậu nghe. Hôm nay anh Tùng kể về một cô gái thú vị lắm.

Nhã Thư dịu dàng đưa muỗng cháo lên sát miệng Huy, cười tươi rói nhìn anh. Vũ Huy ngoan ngoan cố gắng nuốt từng muỗng cháo, nhìn Thư cười hiền lành. Mỗi ngày Thư đều kể cho anh nghe về mọi người, về những thứ anh đã quên về mấy tháng nay, về trường học về chuyến đi nước ngoài dự định sắp tới của anh . Vũ Huy đã quên tất cả, quên hết những điều anh được biết từ 1 năm lại đây, nghĩa là trong khoảng kí ức của anh không có Thư và cả… Dương.

-Nào! Để tớ mở cửa sổ!

Nhã Thư mở tung rèm cửa, ánh sáng bên ngoài dịu dàng chiếu vào khiến Vũ Huy hơi chớp mắt. Cô ngồi xuống bên anh và bắt đầu hát, môt bài hát tiếng Trung nổi tiếng:

“Chàng là gió , em là hạt cát

< p style="text-align: justify;">Quấn quít nhau phiêu bạt chân trời

Ngàn lời muốn nói cùng người

Men tình ngây ngất muôn lời hát ca

Như hồ điệp bay xa nhẹ bỗng

Quên muộn phiền vào mộng thiên thu

Tình chàng như gió hát ru

Cuốn tung từng chút bụi mù xa xưa

Dặn dò mãi say sưa không dứt

Ý trong tim mãi chúc phúc nhau

Mây trôi từng áng đa sầu

Biển người rộng lớn nơi đâu có chàng

Em bay khắp mê man men gió

Đến phương xa nơi có tình yêu

Kề vai cùng ngắm ráng chiều

Bên nhau quấn quít xây lều hằng mơ”

Vũ Huy lặng nhìn cô say sưa hát, dịu dàng nhìn anh, ánh sáng như rạng rỡ xung quanh cô. Anh khẽ cựa mình đặt nhẹ tay lên tay cô. Mỉm cười nhìn cô…Nước mắt Nhã Thư trong veo rơi xuống tay anh. Vỡ òa.

-Bao giờ thì cậu sẽ nói chuyện với tớ! Tớ cần cậu nói chuyện với tớ! Đừng im lặng nữa được không? Sao cậu im lặng lâu thế! Cậu có chấp nhận tớ không? Phải nói chứ! Hay căm ghét tớ! Nói cho tớ biết với!

-….

-Ừ! Tớ đáng ghét, tớ ích kỷ, nhưng tớ yêu cậu, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Buông tay cậu ra, tớ không làm được, không làm được. Huy à, chỉ cần cậu nói chuyện thôi, chỉ cần cậu khỏe lại thôi, cậu bảo tớ làm gì cũng được. Bảo tớ cút đi cũng được.

Nhã Thư lật đật đứng dậy, ào chạy ra khỏi phòng. Cô đưa tay đẩy mạnh cánh cửa.

-Thư!

Nước mắt Nhã Thư như không chảy được nữa. Mọi thứ như đóng băng lại trong khoảnh khắc ấy. Gió từ cửa sổ như cũng không thổi nữa. Nhã Thư đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào tay để xem mình liệu có mơ..

Nhã Thư chầm chậm quay lại nhìn Huy. Miệng anh mấp máy:

-Nhã Thư!

Cô ào đến bên anh. Ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên. -Cậu nói rồi! Nói được rồi! … Không được! Tớ phải đi gọi bác sĩ. Bác sĩ… Đúng rồi

-Khoan đã.

Vũ Huy nói nhẹ. Cậu đưa tay đặt lên mái tóc Thư đang gục trên ngực mình… vuốt nhẹ! Cảm giác này như đã rất thân quen rồi. Lòng Vũ Huy đã mặc định cô gái này là người yêu anh, quá khứ, hiện tại và cả tương lai nữa.

-Khỏe lại rồi! Cậu khỏe lại rồi! Cậu nói được rồi! Cảm ơn… Cảm ơn cậu!

Vũ Huy dịu dàng lau nhẹ những giọt nước mắt trên má Thư.

-Đã vất vả nhiều quá rồi! Xin lỗi Thư! Em à không cậu khổ quá!

-Không khổ! Không khổ! Chỉ cần cậu khỏi, tớ sẽ chịu đựng được hết! Nhất định thế!

Nhã Thư bật đứng dậy, nói nhanh. Vũ Huy di mạnh chân định đứng lên mới sực nhớ ra mình không đứng lên được nữa. Anh cười buồn:

-Liệu chân của tớ có lành lại không? Làm khổ cậu nhiều quá!

Thư cầm lấy tay Huy đặt vào tim mình.

-Nếu không được khổ vì cậu, trái tim này sẽ chết đấy! Nó thuộc về cậu rồi! Chúng mình… yêu nhau mà! Tớ can tâm! Can tâm.

-Không được nói đến từ “chết”. Tớ trải qua 1 lần rồi! Kinh khủng hơn cậu nghĩ! Không được nhắc đến, chỉ nhắc đến từ “yêu” thôi. Hiểu không?

Vũ Huy lại cười, vẫn nụ cười lém lỉnh tỏa nắng như xưa chỉ có điều hình như thâm trầm hơn một chút.

-Ừ! Không nhắc! Không nhắc đến quá khứ nữa! Nhắc đến hiện tại và tương lai thôi!

Vũ Huy mở rộng hai cánh tay. Nhã Thư khép mình, áp má vào ngực anh.

-Ừ! Không cần biết quá khứ thế nào! Chỉ cần biết hiện tại và tương lai thôi! Chỉ cần biết cậu luôn ở đây, bên tớ và yêu tớ hết lòng như thế này là đủ rồi!

Nước mắt Nhã Thư lại rơi, ướt chiếc áo bệnh nhân của Huy. Khóc cho niềm hạnh phúc mong manh vo tròn này. Càng căng đầy càng dễ tan biến. Thư sợ. Rất sợ. Cô nép sát hơn vào ngực anh. “ Ừ, quên hết đi quá khứ, quên hết”.

Nguồn: truyen8.mobi/t61774-cuop-anh-tu-tay-dinh-menh-chuong-17.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận