Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
Dịch Giả: Tinhvặn
Nguồn dịch: metruyen.com
Nguồn Truyện: Qdian.com
Sưu tầm: tunghoanh.com
Chương thứ bốn trăm bảy mươi mốt: Thức tỉnh
Bầu trời xám trông như tấm màn xám, có nếp nhăn bị trải đến tận cùng tầm mắt. Không có mặt trời, không có mặt trăng, càng không có ngôi sao, chỉ có màu xám khiến người áp lực.
Màu sắc lộ ra mùi tử vong khiến người nhìn sẽ bị lạc vào màu xám đó, biến lạc lối.
Đất trắng trập trùng kéo đến xa xôi, không có bất cứ thực vật, không có bất cứ màu sắc, chỉ có đất đá trắng bệch, lan tràn vô biên vô hạn. Nhìn nó lâu cùng với trời xám nổi bật càng khiến người mê mang.
Tô Minh mở mắt ra, đây là tất cả điều hắn thấy. Lát sau hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, thấy rõ thân hình là hư ảo, từ khói trắng từ mặt đất bốc lên hợp thành. Mới đầu sương khói còn mông lung, nhưng chậm rãi ngưng tụ ra bóng người.
Quanh hắn mặt đất trắng sinh ra nhiều khói, những sương khói ngưng tụ lại chậm rãi xuất hiện càng nhiều thân hình.
Những thân hình này tựa tân sinh, mắt màu xám, mắt xám cho người cảm giác tuyệt vọng và mệt mỏi đến từ linh hồn, dường như chết vô số lần nhưng vẫn cứ tái sinh, kết cuộc chết đi chết lại, vòng tới vòng lui tuần hoàn.
Có lẽ cái chết một lúc nào đó không đáng sợ, đáng sợ là không ngừng nghỉ, bất tử bất diệt không có cuối, mãi đến khi linh hồn tê liệt, mất ý thức, mất đi tất cả bản thân, trở thành bất tử hồn, xác sống bất diệt.
Nơi Tô Minh thức tỉnh không biết trước đó bao lâu có trận chiến tranh mấy ngàn bất tử hồn chiến đấu. Trận chiến tranh ấy có lẽ xảy ra vài giây, có lẽ là mấy ngày trước, mấy tháng trước, rốt cuộc là bao lâu thì Tô Minh không biết.
Hắn chỉ biết rằng khi tỉnh lại thấy là những thứ trước mắt.
Dù hắn tỉnh nhưng lòng mờ mịt, đôi mắt vẫn là màu xám, thần trí không nhiều. Hắn không biết mình là ai, không biết tại sao xuất hiện ở chốn này, thậm chí hắn không suy nghĩ gì cả, dường như tâm thần trống rỗng.
Hắn ngây ngốc nhìn bầu trời xám, mãi đến khi thân thể dần bị sương hoàn toàn ngưng tụ ra, đến khi tất cả bất tử hồn quanh người hắn đều ngưng tụ ra. Những bất tử hồn giống như Tô Minh đều đứng đó ngẩng đầu xem bầu trời, mờ mịt ngây người.
Cứ thế không biết qua bao lâu, rốt cuộc có một ngày, thanh âm không biết từ đâu phát ra, tiếng kèn xa xôi vang vọng trong trời đất mênh mông, thanh âm rất yếu, không biết truyền đi bao xa.
Tiếng kèn vang lên, khoảnh khắc thân thể mấy ngàn bất tử hồn run rẩy, cùng gục đầu xuống, nhìn phía trước xa vô tận, chậm rãi nâng chân lên trôi nổi thân thể bay cùng một hướng.
Tô Minh ở trong đám bất tử hồn, hắn cũng nghe thấy tiếng kèn, thanh âm rơi vào tinh thần hắn hóa thành loại kêu gọi, kêu gọi khiến linh hồn hắn dao động.
Hắn cũng không nhìn bầu trời mà ngó hướng tiếng kèn, phương hướng không biết cách bao xa, cùng bất tử hồn bên cạnh chậm rãi bay đi.
Không biết bay bao lâu, trong ý thức của Tô Minh không có khái niệm thời gian, tồn tại chỉ có tiếng kèn kêu gạo. Bầy bất tử hồn trên đất trắng như không có tận cùng không ngừng bay đi.
Dần dần, trong số chúng có một ít bất tử hồn trong khi bay phát ra tiếng gầm thê lương. Tiếng gầm càng lúc càng thường xuyên, rốt cuộc có một ngày, trong đó một bất tử hồn mạnh xoay người nhào phái đồng bạn đôi mắt vẫn mê mang.
Cắn xé, nuốt, dung hợp, lát sau không ít bất tử hồn tan biến, một bất tử hồn khác thân hình ngưng tụ hơn, màu xám trong mắt có yếu ớt thần trí.
Khoảnh khắc nó nuốt đồng bạn thì bốn phía có không ít bất tử hồn giống vậy. Bên cạnh Tô Minh có một bất tử hồn như thế.
Hồn trông như là lão già, gào thét tựa dã thú nhào hướng Tô Minh, tới gần rồi nó chồm tới, há mồm muốn cắn nuốt hắn.
Tô Minh không phản kháng, mắt hắn mê mang, mặc kệ bất tử hồn xé xuống một miếng người mình, nỗi đau đớn dữ dội đến từ linh hồn khiến Tô Minh run lên. Cảm giác thân thể sắp bị xé rách khiến hắn bỗng nhớ đến trước khi thức tỉnh cũng đã trải qua nỗi thống khổ này.
“Hóa ra, ta đã chết một lần…” Tô Minh thì thào.
Thân thể hắn đã bị lão già cắn xé nuốt một nửa, xem tình hình chẳng bao lâu sau hắn sẽ bị nuốt sạch sẽ.
Tới lúc đó Tô Minh sẽ tan thành mây khói, nhưng hắn không chết mà qua một thời gian, trên đất bất tử bất diệt lại lần nữa từ sương khói huyễn hóa ra, lại trải qua chết chóc, không ngừng nếm trải, vô biên vô tân.
‘Loại cảm giác này trước đó ta đã trải qua…ta không muốn lại nếm mùi nữa!’ Ý thức của Tô Minh dần mơ hồ nhưng mắt nổi lên hung tàn.
Hắn mạnh xoay người cắn hướng lão già. Hai bất tử hồn cắn nhau, đối với họ chính là toàn bộ, nhưng đối với mấy ngàn bất tử hồn xung quanh thì chẳng khiến chúng chú ý chút nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những bất tử hồn rõ ràng vẻ mặt có chút thần trí nuốt mấy đồng bạn xong đạt đến bão hòa, thân hình ngưng tụ hơn nhiều, ngửa đầu phát ra tiếng hú.
Tiếng hú trên đất trống không ngừng vang vọng, như là chúng dùng thanh âm đến tuyên bố, tân sinh của mình! Theo tiếng gào ngày càng nhiều, mấy ngàn bất tử hồn có hai mươi bảy hồn lục tục phát ra tiếng rống tân sinh.
Trong tiếng gầm của chúng, bốn phía bất tử hồn đều run rẩy, vẻ mặt lộ sợ hãi, giống như hai mươi bảy hồn này cấp bậc vượt trên chúng, khiến chúng dù có tê liệt nhưng linh hồn áp chế sợ hãi.
Còn về lão già cắn nuốt với Tô Minh thì điên cuồng, hung ác tranh đấu với Tô Minh nuốt nhau. Dần dần, Tô Minh cắn nuốt, lão già biến yếu ớt, đến cuối cùng linh hồn lão đều thành chất dinh dưỡng cho Tô Minh cường đại.
Nuốt xong bất tử hồn thứ nhất, người Tô Minh run run, hắn cảm nhận có lực lượng trướng phình trong thân thể. Lực lượng trùng kích thân hình hắn, xâm nhập tinh thần hắn, khiến đôi mắt Tô Minh hiện ra giãy dụa, cảm giác đau tê tái quanh quẩn trong thần kinh. Cảm giác tê liệt mãnh liệt, Tô Minh có cảm giác thần kinh đứt đoạt. Trong tan vỡ, ký ức trống rỗng dần nổi lên một ít việc.
“Tên ta, là cái gì…”
Tô Minh mạnh ngẩng đầu gào hướng bầu trời. Tiếng gào này là thứ hai mươi tám tiếng rống tân sinh!
Hắn rống cùng hai mươi bảy hồn hòa cùng, dần dung hợp, trong phạm vi nhỏ kinh thiên động địa, khiến bốn phía bất tử hồn khác run rẩy quỳ dưới đất. Trong phạm vi này đứng bao gồm cả Tô Minh có hai mươi tám hồn!
Hai mươi tám hồn nhìn thoáng quá rất giống nhau nhưng chúng không ngừng cắn nuốt thì chậm rãi xảy ra biến đổi khác nhau, từ từ nhớ ký ức của mình.
Bây giờ tiếng kèn trong trời đất lại từ xa đến, tiếng nức nở quanh quẩn, Tô Minh dần ngừng tiếng rống, còn lại hai mươi bảy hồn cũng chậm rãi bình tĩnh, thân thể lấy tốc độ nhanh hơn hồn thường bay tới trước.
Mắt Tô Minh xám xịt, hắn bình tĩnh cũng bay tới trước, cùng hai mươi bảy hồn dẫn theo mấy ngàn bất tử hồn sau lưng, dường như vì sứ mệnh nào đó bay tới trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không biết qua bao lâu, đầu óc hắn trừ suy nghĩ tên mình là gì ra đều trống rỗng. Chỉ có tiếng kèn làm chỉ dẫn triệu hoán, khiến hắn chậm rãi hướng tới nơi phát ra tiếng kèn.
Trong quá trình hắn lần lượt nuốt bảy, tám bất tử hồn. Cùng lúc đó, trong quá trình những bất tử hồn có xuất hiện một ít có thần trí cắn nuốt nhau.
Mỗi lần Tô Minh nuốt là thân hình càng ngưng tụ, mãi đến khi nuốt bảy, tám bất tử hồn thì thân thể trừ vị trí đôi chân ra, nửa người trên không phải bán trong suốt nữa mà như có máu thịt. Mái tóc đen dài bay sau đầu hắn, dù đôi mắt vẫn là màu xám nhưng trừ thần trí ra có sự lạnh lùng.
Đội ngũ mấy ngàn người này bất tử hồn giống như hắn đã đến gần năm mươi, chúng không ngừng bay hướng truyền đến tiếng kèn.
Mãi đến một ngày này, mãi đến trong thế giới không chia đêm ngày, mặt đất phái trước Tô Minh thấy xuất hiện một đám bất tử hồn khác. Mãi đến khi hai bầy bất tử hồn nhìn thấy nhau, thân hình đám rõ ràng cường đại hơn hồn thường phát ra tiếng hét thê thiết!
Chiến tranh lại xuất hiện!
Tô Minh nhìn đám bất tử hồn vọt tới, cảm giác tê liệt trong óc dần đau đớn, hắn bỗng nghĩ đến tình hình như vậy từng trải qua.
Hắn nhớ đến lần trước mình chết trong chiến tranh, bị người nuốt hết, mãi đến khi hắn lại thức tỉnh.
Mắt Tô Minh lộ sát khí, hắn không muốn chết, trong lòng hắn có cảm giác mỗi lần chết sẽ khiến mình mất đi điều gì đó, dù hắn không biết nguyên nhân nhân bản năng nói cho hắn, không thể chết!
Tiếng gào vang vọng tại chỗ, hai bầy mấy ngàn bất tử hồn đang điên cuồng tới gần, năm trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét…mãi đến năm mươi mét, hai mươi mét…