Cầu Ma - tác giả Nhĩ Căn
Quyển thứ ba: Danh chấn đông hoang
Nguồn: metruyen.com
Nguồn dịch: Qdian.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Dịch giả Tinhvặn †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Chương thứ sáu trăm tám mươi: Trớ truy!
Cái bóng dường như gầm lên, bị Tô Minh công kích, trạng thái giáng xuống có dấu hiệu phản kháng, làm được điều này hiển nhiên tu vi của kẻ đó không bình thường. Dù sao kẻ giáng trần khác trong quá trình ngưng tụ thân hình đều không thể chống cự chút nào, mặc kệ Tô Minh thần thông đánh trúng ôm nỗi hận tan biến.
Chỉ thấy tay phải cái bóng nhanh chóng nâng lên bấm ấn quyết ấn vào nắm tay của Tô Minh. Hai bên va chạm, tiếng nổ ngập trời, một tầng sóng gợn đảo vòng, chấn động cột sáng sắp tan vỡ, Tô Minh lùi gần trăm mét, khí huyết cuồn cuộn, ngẩng đầu mắt lóe tia sáng.
Thân hình trong cột sáng toàn thân chấn động bỗng tan vỡ, thành từng tơ khói cuối cùng tan thành mây khói. Giáng trần thất bại, dù không chết cũng tuyệt đối trọng thương!
Một tiếng gầm không cam lòng cách không gian điên cuồng phát ra từ cột sáng.
“Là ai đánh lén bổn tiên? Thù này bổn tiên nhớ kỹ!!! Lần sau giáng trần bổn tiên sẽ diệt ngươi hàng tỷ lần!!!"
Tô Minh phớt lờ những lời đó, giải quyết kẻ giáng trần trong một cột sáng nhưng còn có một cái, bên trong vài cái bóng nhanh chóng thành hình, có hai cái đã nhấc chân định bước ra khỏi cột sáng.
Mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức có khói đen biến ảo ngoài người. Những khói đen ngưng tụ trên tay phải Tô Minh, khoảnh khắc, Táng Tà Thương xuất hiện bị hắn bắt lấy, chợt nâng lên mạnh ném hướng cột sáng.
Táng Tà Thương như con rồng tím đen mang theo tiếng rít sắc nhọn rách phá không gian, chớp mắt xông vào trong cột sáng, xuyên thấu một cái bóng định bước ra. Tay phải Tô Minh nâng lên ấn pháp quyết chỉ một cái, nổ tung hình thành trùng kích mạnh mẽ trong cột sáng. Khiến những cái bóng đang ngưng tụ tạm dừng, Tô Minh như sao băng bỗng đến gần, xuyên thấu cột sáng. Ngoài người hắn khói đen tràn ngập, che đậy hình dạng, đi qua đâu chỉ có thể thấy một bàn tay khô gầy vươn ra khỏi sương khói, bóp chặt từng cái bóng không thể phản kháng. Nhưng vài cái bóng giáng trần có một kẻ trước giết chóc tập kích của Tô Minh đã nhanh chóng thụt lùi. Rõ ràng cái bóng đó chỉ ngưng tụ một nửa nhưng tốc độ thụt lùi không chậm chút nào. Giây phút Tô Minh bước vào cột sáng thì cái bóng tránh đi Táng Tà Thương, bất chấp tất cả lao ra khỏi cột sáng, hình thành người đàn ông trung niên mặt tái nhợt, mặc áo đen, vẻ mặt giận dữ âm trầm lao nhanh.
Là nhóm đầu tiên giáng trần, là trưởng lão Tà Thiên Tông, chân thân của gã không thể hoàn toàn giáng xuống, chỉ có thể ngưng tụ ra pháp thân đi đến đất Man tộc. Nhưng dù chỉ là pháp thân cũng có thể phát huy tu vi trấn áp Man tộc, dù gì họ nghiên cứu thì đất Man tộc mạnh nhất chỉ có thể so với vấn đỉnh đại viên mãn mà thôi.
Nhưng mới nãy một giây, khoảnh khắc giáng trần gã cảm nhận nguy hiểm sống chết làm gã rùng mình, gã không hề nghĩ rằng quá trình giáng trần sẽ xuất hiện biến đổi như vậy, nó chưa từng có trong suy nghĩ của gã.
Coi như là tiên tông, tà tông chém giết dữ dội hơn cũng tuyệt đối không làm ra việc hủy diệt kẻ giáng trần đang ngưng tụ thân hình. Chuyện này quá tồi tệ!!! Tiên tộc không tha thứ!!!
“Người là ai!?” Người đàn ông áo đen lao ra cột sáng, vội vàng thụt lùi, ngẩng đầu nhìn, thấy cột sáng lúc trước gã ở không còn đồng tộc nào khác, chỉ có một bóng người ở trong sương khói mông lung bước ra.
Sau khi người trong sương khói ra khỏi cột sáng thì sương tản đi nhiều, lộ ra khuôn mặt già nua, nhưng người này đi ra thì khuôn mặt mấp máy nhanh chóng hồi phục, bước ra tới bước thứ bảy đã biến thành khuôn mặt Tô Minh.
“Đây rốt cuộc là sao!?” Mặt người đàn ông áo đen càng trắng.
Tô Minh quái dị làm gã kinh sợ, hành động hủy diệt người tiên tông giáng trần khiến gã e dè. Phía xa Cấp Ảm đấu với người không đầu, và ngập trời tiếng nổ làm gã kinh sợ. Gã không biết chỗ này rốt cuộc xảy ra biến cố gì.
Đặc biệt là mấy vạn người tiên tộc bên dưới, trong đó có tà tông, tiên tông trơ mắt nhìn kẻ giáng trần hai bên bị hủy diệt, không ai đi ngăn cản, thậm chi gã liếc mắt thấy trên mặt họ sự do dự và...sợ hãi!
'Sợ hãi, chúng đang sợ cái gì?’ Người đàn ông áo đen lại thụt lùi, bỗng cúi đầu mắt quét dưới đất, rơi vào đám người tà tông.
“Thân Đông, nói cho lão phu, chỗ này xảy ra chuyện gì!?” Hiển nhiên người đàn ông áo đen quen biết Thân Đông, hét lên. Nhưng gã thấy là Thân Đông vẻ mặt đau khổ chứ không nghe lời đáp.
Bởi vì ánh mắt Tô Minh trong giây phút rơi vào người người đàn ông áo đen, mắt chợt lóe biến thành tia chớp lao nhanh.
Người đàn ông áo đen biến sắc mặt, nhoáng người lên thành bảy cái bóng nhanh chóng dạt ra bảy hướng. Bây giờ tu vi của y còn chưa hoàn toàn giáng xuống, chỉ có trình độ vấn đỉnh đại viên mãn, bây giờ tách ra gã không bỏ chạy mà chia bảy hướng lao hướng Tô Minh.
Mặc dù lúc trước Tô Minh đem đến uy hiếp cho gã nhưng gã thấy ra lai lịch của hắn, là hơi thở Man tộc. Người Man tộc mạnh nhất chỉ có thể so với vấn đỉnh đại viên mãn mà thôi. Lúc trước tập kích trong cột sáng nhưng nay đối phương muốn dễ dàng giết gã, người đàn ông áo đen cho rằng tuyệt đối không thể.
‘Chỉ cần bám chặt giây lát, đợt thứ hai giáng trần sẽ đến, khi đó người này chết chắc, mình sẽ biết chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nhưng nơi này rất quái dị. Kẻ đấu với Cấp Ảm rốt cuộc là ai? Khiến Cấp Ảm không có cả cơ họi truyền lời nói, cần tập trung tinh thần đấu? Và Đế Thiên đâu rồi?’ Người đàn ông áo đen xoay chuyển suy nghĩ, lao nhanh hướng Tô Minh.
Tô Minh liếc mắt, quanh hắn có bảy cái bóng mà thần thông cực kỳ tinh diệu. Tô Minh không tốn công sức đi tìm đối phương thật sự mà đứng ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc Tô Minh đứng im giữa không trung, người đàn ông áo đen biến thành bảy người mắt chợt lóe, khóe môi nhếch nụ cười nhạt.
Trong thời gian ngắn tốc độ bảy cái bóng càng nhanh, khoảnh khắc đã vây quanh Tô Minh, bảy bóng người cùng đôi tay ấn pháp quyết, quát khẽ ấn hướng hắn cách mấy trăm mét.
Lực lượng tu vi vấn đỉnh đại viên mãn trong chớp mắt đập vào người Tô Minh. Tiếng nổ vang vọng, Tô Minh không hề lắc lư, mặc kệ dao động rơi trên người. Hắn nâng lên tay phải, đấm vào cái bóng thứ tư của đối phương.
Nắm đấm đánh xuống, trời đất chấn động, cái bóng thứ bốn người run bần bật, hộc bãi máu, lập tức bắn ngược, vẻ mặt lộ ra không thể tin và kinh hoàng.
“Cái này...này là vượt qua tu vi vấn đỉnh, ngươi...” Theo thân hình thứ bốn rút lui, sáu ảo ảnh khác tan vỡ. Thân thứ bốn chính là bản thể của người đàn ông áo đen, giờ gã thụt lùi thì Tô Minh trước mắt gã đã biến mất.
Lòng gã run lên, cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên đáy lòng. Người đàn ông áo đen bỗng ngoái đầu, con ngươi co rút, xuất hiện hình ảnh vĩnh viễn vồn tại trong sinh mệnh.
Đó là một ngón tay, chiếm toàn bộ con ngươi của hắn, chỉ vào trán. Lực lượng hủy diệt vọt vào người, xé rách máu thịt, tan vỡ nguyên thần và có lũ nguyền rủa dung nhập vào hồn, thôn qua liên hệ vô hình hướng đến bản tôn tiên tộc.
“Cái này không thể nào!!!” Người đàn ông áo đen phát ra tiếng hú thê lương, thanh âm toát ra sợ hãi thật sự.
Kỳ thật pháp thân chết thì tối đa tu vi bản tôn giảm xuống phân nửa nhưng không nguy hiểm sinh mạng, chỉ cần không chết là còn có thể làm lại, nhưng hôm nay, nguyền rủa lạnh lẽo trong linh hồn có thể thông qua pháp thân công kích bản tôn, đây là điều gã không thể tưởng tượng cũng thật sự sợ hãi.
Theo tiếng nổ và tiếng hét chói tai, toàn thân người đàn ông áo đen vỡ tung tóe, đã chết. Cùng lúc đó, trên vũ trụ tiên tộc, khu vực vô số đại lục bềnh bồng, ở vị trí chính giữa một khói lục địa tồn tại mấy tế đàn, trong đó một tòa ngồi xếp bằng người đàn ông trung niên, người đàn ông này chính là người đàn ông áo đen bị Tô Minh giết chết.
Người gã run bần bật, làn da xuất hiện nhiều đốm đen, nhanh chóng mục rữa, khoảnh khắc tràn ngập toàn thân. Gã bỗng mở mắt ra, phát ra tiếng hét thảm, vẻ mặt sợ hãi, gã bỗng đứng bật dậy, tay phải vung trước mặt, lập tức xuất hiện một trận pháp, gã nhấc chân định bước vào trong.
Nhưng bước chân gã vừa nâng lên thì người run run, ánh sáng trong mắt chợt tắt, ngã sang bên, thân thể một giây biến thành bãi máu đen, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy trốn, chân chính...chết rồi!
Theo gã chết đi, có thể thấy xung quanh gã những tế đàn, xa hơn tế đàn đại lục khác, hơn một trăm cái tỏa ra ánh sáng chói lòa, như là triển khai đợt giáng trần mới.
Đất Man tộc, Tô Minh thu lại ngón tay, cúi đầu nhìn mấy vạn tiên tộc dưới đất, mỗi người ánh mắt giao nhau với hắn đều bản năng cúi đầu. Dù là những thiên tài, dù là những kẻ quen thuộc trong ký ức.
“Là Man tộc cho ta lực lượng." Ánh mắt Tô Minh quét đám người dưới đất.
“Là Man tộc để ta có tu vi đi tìm sự thật..."
“Nơi này có ngươi ta không nỡ bỏ."
“Có nhà khiến ta khó quên..."
“Ta sinh tồn tại đây, trong ký ức tồn tại là mùi đất Man tộc..."
“Như vậy thì từ nay về sau, Tô Minh ta là Man tộc có ngại gì!"
Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời hai trận pháp vòng xoáy đang vận chuyển, lại xuất hiện hơi thở giáng trần. Trong mắt hắn không còn mờ mịt mà toát ra cố chấp, kiên quyết...thừa nhận!
[Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi, đó mới là ngươi.]
Mơ hồ bên tai Tô Minh như vang tiếng tang thương tựa Huân khúc.
nguồn tunghoanh.com