Sở Phong thất kinh, vội vàng phi thân che ở phía trước mũi kiếm!
- Đích tử, muội...
Hai mắt Ngụy Đích phát lạnh nói:
- Thù cha mẹ, bất cộng đái thiên! Huynh đừng ngăn cản ta!
- Đích tử, Thiên Ma Nữ đã không còn như mười năm trước...
- Vậy thì sao? Cô ấy suy cho cùng vẫn đã giết cha mẹ ta!
- Đích tử, người chết không thể...
- Sở đại ca!
Ngụy Đích hai mắt buồn bã, nói ,
- Ta từ nhỏ không cha không mẹ, lẻ loi một mình, may được sư phụ thu dưỡng, dưỡng dục ta thành người. Ta ước ao như người khác có cha mẹ thương yêu, nhưng ta ngay cả dáng dấp cha mẹ thế nào cũng không biết, ta hàng ngày vẫn hỏi sư phụ cha mẹ ta ở đâu, bả mỗi lần đều nói một ngày nào đó sẽ mang ta đi gặp bọn họ, ta vẫn chờ một ngày đó. Sau khi ta mười sáu tuổi, ta không dám hỏi sư phụ cha mẹ ta ở đâu nữa, bởi vì ta sợ, ta sợ sư phụ sẽ không trả lời giống như trước nữa. Sở đại ca, huynh biết ta khó chịu bao nhiêu không? Ta ngay cả tưởng tượng ra dáng dấp bọn họ một chút cũng không thể? Huynh biết sau lưng sư phụ ta đã thầm rơi lệ qua bao nhiêu lần không? Ta biết sư phụ vẫn đang lừa ta, nhưng ta trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, mong được một ngày nào đó sư phụ sẽ đột nhiên mang ta đi gặp cha mẹ ta, cho dù gặp một lần ta cũng cảm thấy mỹ mãn! Vì sao? Thiên Ma Nữ, vì sao ngay cả một tia hy vọng này cô cũng không cho ta!
Ngụy Đích nhìn Thiên Ma Nữ, trong mắt ngoại trừ hận, càng nhiều đó là sự bi thương.
Giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ hai mắt nàng, nhỏ xuống thanh kiếm trên tay, lại theo thân kiếm trượt tới mũi kiếm, nhỏ xuống mặt đất.
Trong lòng Sở Phong kịch chấn, hắn nhìn Ngụy Đích, lần đầu tiên thấy một mặt yếu đuối, đau xót như vậy của nàng, hoặc là nội tâm nàng vẫn đang kiềm nén, cũng chôn dấu rất nhiều sự chua xót đau khổ thế này, chẳng qua là dùng sự cô cao thanh ngạo như tiên tử để mà che giấu.
- Đích tử...
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comHắn vừa muốn mở miệng, một bàn tay phía sau đột nhiên nắm lấy ống tay áo của hắn, là Thiên Ma Nữ, Sở Phong quay đầu, Thiên Ma Nữ nói :
- Hoằng Trúc nói không sai, ta nếu đã phiêu bạt sơn lâm mười năm, cần gì phải xuất hiện ra nữa!
Trong lòng Sở Phong chấn động, Ngụy Đích cũng chấn động, nàng hoàn toàn cảm thụ được giọng điệu của Thiên Ma Nữ biểu lộ ra khí tức thê lương, đây là vẻ lạnh lẽo cô đơn khó có thể hình dung. Nàng cắn răng, khẽ quát một tiếng, tiến lên trước một bước, Tích Thủy kiếm đẩy về phía trước!
Sở Phong nghe được tiếng xé gió của kiếm phong phía sau, bỗng xoay người, mũi kiếm băng lãnh xượt qua vai hắn, đâm thẳng tới ngực Thiên Ma Nữ!
Nhưng làm cho hắn giật mình chính là Thiên Ma Nữ lại không nhúc nhích, nhìn mũi kiếm băng hàn đâm vào ngực mình, hoàn toàn không có ý né tránh.
- Đừng!
Sở Phong hô to một tiếng, dưới tình thế cấp bách song chưởng tề xuất, "Oanh!" vỗ thẳng lên ngực Ngụy Đích, thoáng cái vỗ nàng ngã xuống đất!
"Ông!" Đầu óc Sở Phong trống rỗng, thẫn thờ nhìn Ngụy Đích nằm ngã ra đất, đã hoàn toàn cứng đờ.
Ngụy Đích chậm rãi đứng lên, chỉ cười thê lương, khóe miệng chảy ra một vết máu, chậm rãi thu Tích Thủy kiếm vào vỏ, chậm rãi xoay người, một câu cũng không nói, từng bước chậm rãi bỏ đi, mang theo thân ảnh lẻ loi trơ trọi.
Mỗi một động tác của nàng, cũng phảng phất như một mũi dùi đâm từng cái vào trong lòng Sở Phong, làm cho hắn đau đớn từng đợt, hắn nhìn thân ảnh mỏng manh của Ngụy Đích, biết một chưởng này của mình đã đánh nát trái tim nàng!
Thân ảnh Ngụy Đích đã hoàn toàn tiêu thất, Sở Phong vẫn ngỡ ngàng đứng nhìn, nhưng thủy chung vẫn không có đuổi theo, hắn biết mình một khi bước đi, sẽ vĩnh viễn mất đi Thiên Ma Nữ!
Gió vù vù thổi qua, có chút lạnh, là gió Bắc hay sao? Chỉ có gió Bắc mới có thể trong cái lạnh mà mang theo sự thê lương thế này!
Sở Phong rốt cuộc xoay người lại, nhìn Thiên Ma Nữ, hai mắt mãnh mẽ cưỡng chế hai giọt nước mắt đang rơi xuống.
Thiên Ma Nữ lặng lẽ nói :
- Ngươi không nên xuất thủ!
Sở Phong lại nhịn không được, gục đầu vào trong lòng Thiên Ma Nữ, hai giọt nước mắt không kiềm chế được cũng nhỏ xuống, rơi trên vạt áo Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ không có lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai dày rộng của hắn, tựa đầu dán lên hai gò má hắn.
- Thiên Ma Nữ, nàng nói cho ta biết, một chưởng đó của ta có làm bị thương muội ấy hay không?
Sở Phong cố nén nước mắt đang lã chã rơi xuống, thì thào hỏi.
- Một chưởng đó của ngươi không có làm cô ấy bị thương, nhưng đã làm bị thương trái tim của cô ấy.
Thiên Ma Nữ nhẹ giọng trả lời.
Sở Phong không lên tiếng, trong óc chợt xẹt qua hình dáng của Ngụy Đích bên bờ Tây hồ giống như tiên tử hạ phàm phiêu nhiên mà đến, từ ánh mắt đầu tiên nhìn nhau ở Tây hồ, hình bóng của Ngụy Đích đã khắc thật sâu ở đáy lòng hắn! Song tất cả những điều này cũng theo một chưởng của mình mà tan nát, giây phút Ngụy Đích đứng lên lộ ra dáng cười thê lương, hắn vĩnh viễn sẽ không quên!
Sở Phong chợt ngẩng đầu nói :
- Thiên Ma Nữ, chi bằng chúng ta trở lại Hạ Lan sơn, cùng Tiểu Ma sống qua những ngày tháng vô ưu vô lự được không.
Thiên Ma Nữ trong lòng cả kinh, bởi vì nàng nghe được giọng điệu của Sở Phong vậy mà tràn ngập sự nản lòng thoái chí, tinh thần sa sút, điều này chưa bao giờ từng có, nàng mở miệng nói:
- Ngươi đã nói muốn cùng ta trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, ngươi sao lại quên rồi?
Sở Phong kinh ngạc, nói :
- Thiên Ma Nữ, nàng không phải là muốn thoái ẩn giang hồ, trải qua cuộc sống đạm bạc điềm tĩnh hay sao?
Thiên Ma Nữ nói :
- Nam tử hán đại trượng phu, há có thể nói không giữ lời! Ngươi đã nói muốn dẫn ta trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, thì nhất định phải cùng ta trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ! Như vậy mới không mất bản sắc nam nhi!
Sở Phong bị Thiên Ma Nữ nói mấy câu làm cho nhiệt huyết sôi trào, hào khí chợt sinh, ý nghĩ chán nản mất tinh thần vừa rồi đã bị quét sạch không còn, thông suốt nói : "Không sai, ta xuống núi vốn là vì trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ! Đi! Hiện tại chúng ta liền trở về Trung Nguyên, nơi đó mới là giang hồ chân chính!"
- Được! Chúng ta lên ngựa!
Thiên Ma Nữ phi thân lên tiểu Ô, nhưng Sở Phong không có nhảy lên Ngọc Lung Điêu, lại phi thân rơi vào phía sau Thiên Ma Nữ, hai tay ôm lấy eo nàng, gối hai gò má lên mái tóc dài phía sau nàng.
Thiên Ma Nữ nói :
- Sao ngươi không cưỡi con ngựa kia?
Sở Phong nói :
- Như vậy không tốt sao?
Thiên Ma Nữ mỉm cười, giương lên dây cương, Tiểu Ô hí dài một tiếng cất lên bốn vó, đèo theo Thiên Ma Nữ và Sở Phong, phóng đi mang theo làn bụi.
Thân ảnh Tiểu Ô vừa biến mất, lại lướt ra một thân ảnh khác, là một công tử che mặt, hai mắt xám đen, tay trái cầm một cây quạt giấy, y liếc nhìn phương hướng Tiểu Ô tiêu thất, khóe miệng dắt theo một tia cười âm lãnh, sau đó phi thân nhảy lên Ngọc Lung Điêu, kéo dây cương, nhưng lại phóng nhanh theo hướng Ngụy Đích đã tiêu thất!