Lúc này điện thoại của Tư Kình Vũ vang lên, hắn nhìn màn hình hiện thị. Là Văn Vi gọi tới, lòng khẽ chấn động. Hắn ngồi dậy tiếp điện thoại: “Văn Vi, muộn rồi sao em còn chưa ngủ?”
“Anh cũng chưa ngủ sao?” Giọng Văn Vi trong trẻo, lạnh nhạt, như là không chút bất ngờ khi hắn vẫn chưa ngủ. “Kình Vũ, chuyện em nói với anh, anh đã suy nghĩ chưa?”
Tư Kình Vũ trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Văn Vi, cả ngày hôm nay anh nghĩ tới lời em nói. Giữa chúng ta không thể có người thứ ba, anh càng không thể tưởng tượng sẽ lại phản bội em. Thế nhưng Văn Vi à, anh cũng muốn thành thật nói cho em biết, anh thực sự không kháng cự được Nhan Nghiên mê hoặc. Anh biết rõ cô ta có mục đích khác, nhưng anh vẫn như cũ không chống cự được. Nếu hiện tại anh đáp ứng em, nhưng chính anh cũng không biết có thể khống chế được hay không. Văn Vi, hiện giờ anh cũng không hiểu rõ tình cảm của chính mình, anh không thể cho chính mình đáp án, cũng không thể cho em đáp án. Anh nghĩ, chúng ta cần một ít thời gian bình tĩnh lại, anh sẽ nói cho em đáp án, có được hay không?”
“Đây là câu trả lời anh cho em?” Văn Vi vô thức nắm chặt điện thoại, “Vì Nhan Nghiên, mà anh muốn chúng ta tạm thời xa nhau, bình tĩnh lại! Kình Vũ, em là vị hôn thê của anh, chúng ta đã cùng nhau nhiều năm như vậy, thực sự khó khăn để lựa chọn như vậy sao?”
“Anh dĩ nhiên không do dự chọn em, Văn Vi, anh chưa từng có ý nghĩ buông em ra.”
Tư Kình Vũ nghe được Văn Vi trầm giọng khóc nức nở, trong lòng căng thẳng. “Văn Vi, anh không muốn lại tổn thương em nữa, chờ một thời gian nữa, hai người chúng ta bình tĩnh lại bình tĩnh lại, có được không?”
“Anh đã làm tổn thương em, Kình Vũ”. Văn Vi không ngờ Tư Kình Vũ lại chọn lựa như vậy, Nhan Nghiên thực sự quan trọng như vậy sao? Vì sao anh ấy vì Nhan Nghiên mà muốn bỏ rơi cô!
“Anh muốn chúng ta rời xa nhau, anh là muốn chúng ta chia tay, là ý tứ này phải không?”
“Đương nhiên đều không phải”. Kình Vũ lập tức phủ nhận, “Chúng ta chỉ là cần yên tĩnh một thời gian, Văn Vi, anh không muốn chia tay với em. Anh cũng sẽ không chia tay với em!”
“Vậy trong khoảng thời gian này, anh có thể không gặp Nhan Nghiên được không?” Văn Vi nói đón, yêu cầu.
Tư Kình Vũ lại lần nữa trầm mặc vài giây, rồi hắn nói: “Văn Vi, Nhan Nghiên hiện tại là nhân viên của Lãng Ức, cô ta vừa là nhân viên của Lãng Ức vừa là thiết kế trưởng, bình thường lúc làm việc gặp cô ấy là không tránh được.”
“Không được, Kình Vũ!” Văn Vi nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng mà nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống từng giọt, “Anh có thể không gặp cô ấy, thậm chí anh cũng không cần lảng tránh cô ấy, mà cũng có thể không gặp cô ta. Chỉ là, anh thực sự có thể làm được như vậy sao?”
“Văn Vi…” Lần đầu tiên, Tư Kình Vũ cảm giác Văn Vi khó khăn như vậy, cô từng bước dồn ép, mỗi một câu nói thẳng vào điểm mấu chốt, làm cho hắn không đường thối lui.
“Kình Vũ, anh nói muốn cho chúng ta yên tĩnh một chút, có phải anh cũng nên cho giữa anh và Nhan Nghiên cũng yên tĩnh một chút đi! Anh nói anh cũng không có ý định buông em ra, lúc này, có phải anh nên cho em và cô ta một chút công bằng hay không!”
Văn Vi không nghĩ tới sẽ luân lạc như vậy, dùng thủ đoạn như vậy, nói những lời như vậy, để đoạt lại người đàn ông của mình!
“Anh đáp ứng em! Chỉ cần có thể, anh sẽ cố hết sức không gặp cô ta!” Tư Kình Vũ hít sâu một hơi, hắn đã có lỗi rất nhiều với Văn Vi, cũng nên cho cô ấy một sự công bằng.
“Được, em tin tưởng anh.” Văn Vi khóe miệng tươi cười càng phát ra bi thương, lệ rơi xuống khóe miệng, càng khổ sở không chịu nổi. “Kình Vũ, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, anh nghỉ ngơi sớm đi!”
“Em cũng vậy!” Tư Kình Vũ không thể hiểu rõ cảm giác trong lòng, vô cùng khó chịu. “Văn Vi, ngày hôm nay buổi tối anh tìm em, điện thoại của em không gọi được, em đã đi đâu?”
Bị hắn hỏi vậy, tay cô ta run lên, thiếu chút nữa không cầm được điện thoại di động. Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Em, điện thoại của em hết pin. Nửa đường thấy một quán cà phê nên ngồi một lát, nhìn thời gian không còn sớm, liền bắt xe vê nhà.”
Tư Kình Vũ cũng không hoài nghi lý do thoái thác của cô ta, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít Văn Vi đã trở về bình an. Hắn nói:
“Vậy em sớm chút nghĩ ngơi đi!”
“Ừ, ngủ ngon!” Văn Vi nói xong, tắt điện thoại. Tắt điện thoại xong, cô liền không khống chế được nước mắt rơi xuống.
Tới nước này, cô không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông tay. Tư Kình Vũ, hy vọng anh đừng làm em thất vọng.
Nhan Nghiên ngày kế đi làm thì không thấy xe của Tư Kình Vũ, cô không chút bất ngờ, lúc này Tư Kình Vũ đại khái cũng sẽ không nhìn cô.
Trở lại công ty, Nhan Nghiên được thông báo thiết kế được thông qua, còn lại quan trọng nhất là hoàn tất toàn bộ loạt sản phẩm.
Mà những thiết kế này không cần để tổng tài thông qua. Kỳ thực từ đầu tới cuối không cần Tư Kình Vũ xem qua, mấu chốt ở đây là, Tư Kình Vũ có nguyện ý hay không mà thôi. Xem ra đêm qua, Văn Vi đã làm không ít chuyện.
Cô vừa ngồi vào bàn làm việc thì Vương Đồng gọi điện thoại đến: “Nghe nói đêm qua có một hồi trò hay, thật đáng tiếc, tôi không có tận mắt chứng kiến.”
“Tôi vẫn khỏe lắm, cô từ đâu nghe được?” Nhan Nghiên giở xem văn kiện, thân thể bất giác tựa vào ghế.
“A, gần đây cuộc sống của mọi người thật là thái bình vô vị, cần một ít chuyện kích thích để điều hòa một chút.” Vương Đồng đáp lại mà không cần hỏi, “Chuẩn bị sẵn sàng nha, ngày hôm nay sẽ lại có chuyện tốt đế xem.”
Nhan Nghiên nghe xong, nheo mắt, Vương Đồng nói có chuyện tốt để xem, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tốt. Quả nhiên, cô vừa gác điện thoại, quản lý bộ phận thiết kế gọi điện thoại nội bộ tới: “Nhan Nghiên, cô mở vi tính xem chưa?”
Nhan Nghiên mở vi tính, nghi hoặc hỏi: “Quản lý có chuyện gì vậy?”
“Ngày hôm nay Thuần Mỹ – dưới trướng tập đoàn Khải Ân, đã họp báo tuyên bố sản phẩm chủ chốt của quý mới, cô lên trang web của bọn họ nhìn xem.” Giọng nói của quản lý có chút hổn hển, rất không vui.
Nhan Nghiên vội vàng mở trang web lên xem, quả nhiên sản phẩm trong quý mới của bọn họ hình thức rõ ràng giống như đúc với thiết kế sản phẩm chủ chốt của mình. Nhan Nghiên vội vàng kéo xuống, những thiết kế này cô vừa mới thiết kế hôm qua, thậm chí lúc sáu giờ đã mang tới bàn làm việc của Tư Kình Vũ. Ngày hôm nay Thuần Mỹ liền tuyên bố là hàng mẫu mới, thậm chí là hình vẽ chân thực trên máy tính.
Là Vệ Tề Hàn ư? Thế nhưng cô đâu có cho hắn xem thiết kế.
Nhan Nghiên đầu óc hoàn toàn trống rỗng, hơn nữa lại nhanh như vậy. Bên tai là giọng nói lạnh lùng của quản lý: “Nhan Nghiên, tôi cũng vừa thấy thiết kế của cô, không nghĩ tới tôi mới nhìn thấy, Thuần Mỹ cũng đưa ra tuyên bố. Tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hoàn mỹ.” Nói xong, liền cúp máy.
Nhan Nghiên lập tức nghĩ tới cuộc gọi của Vương Đồng, liền gọi điện cho cô ta: “Vương Đồng, là cô làm đúng không?”
Vương Đồng cười khẽ: “Nhan Nghiên, tôi với cô là đồng minh, sao tôi lại hãm hại cô? Bất quá chuyện này xem ra không đơn giản, tôi nghĩ cô thông minh, nhất định có năng lực giải quyết, có đúng không.”
Nhan Nghiên cắn răng, Vương Đồng cô ta thực đáng sợ cũng thật khó đoán, có trời biết tiếp theo cô ta sẽ làm ra cái gì.
Cô vừa cùng Vương Đồng nói chuyện xong thì Tư Kình Vũ đã gọi điện tới, cô thở dài, nhấn điện thoại một cái liền nghe giọng hắn: “Cô đến chỗ tôi ngay lập tức!”
Nhan Nghiên hít một hơi sâu, từ phòng làm việc đi ra liền gặp phải quản lý bộ phận thiết kế Miêu Phong, cô ta liếc nhìn cô một cái, hàm ý sâu xa, sau đó hai người cùng đi.
Vào thang máy, Miêu Phong nhấn nút số tầng, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Nhan Nghiên, cô có nghĩ làm thế nào giải thích rõ ràng với tổng tài không?”
Nhan Nghiên nhàn nhạt cười nói: “Quản lý yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm liên lụy cô.”
Một đường đi thẳng đến, thư ký đã được Tư Kình Vũ dặn dò trước, vừa nhìn thấy các cô đã đón ở phía trước: “Tổng tài ở bên trong chờ các cô!”
Cửa mở, cô cùng Miêu quản lý bước vào. Tư Kình Vũ nhìn bọn họ đi đến, ngón tay đan chéo trước ngực, cả người tựa vào lưng ghế. Phòng làm việc bởi vì sắc mặt của Tư Kình Vũ mà áp suất không khí giảm xuống rất thấp. Miêu Phong đứng trước bàn làm việc ngay cả nhúc nhích cũng không dám, thậm chí cả dũng khí mở miệng cũng không có.
“Miêu quản lý hẳn là đã xem tin nóng sáng nay, thiết kế mới của họ cho quý mới!” Tư Kình Vũ bắt đầu nói với Miêu Phong.
“Dạ, tổng tài!” Miêu Phong sợ hãi nhìn mắt tổng tài, lập tức nói, “Tôi, tôi đã không lưu ý trước, không hiểu Thuần Mỹ vì sao lại sớm tuyên bố thiết kế của quý mới. Cho tới khi tôi nhìn thấy thiết kế cho quý mới của Nhan Nghiên ở trên bàn, thì bất ngờ có điện thoại của thư ký.”
“Nói cách khác, sáng sớm hôm nay cô mới nhìn thấy thiết kế của Nhan thiết kế sư?” Tư Kình Vũ từ đầu đến cuối không hề nhìn đến Nhan Nghiên, mà một mực nhìn Miêu Phong nói.
“Đúng vậy, tổng tài.” Miêu quản lý trả lời.
“Nhan thiết kế sư, một loạt thiết kế của cô, sáu giờ tối qua đem tới bàn làm việc của tôi. Nói vậy những thiết kế này, chỉ có tôi và cô xem qua đúng không?” Tư Kình Vũ vẻ mặt vẫn là nói chuyện công việc cùng đồng nghiệp mà hỏi Nhan Nghiên, giọng nói lạnh lùng mà kiên định cứng rắn.
“Đúng vậy, tổng tài!” Nhan Nghiên nói, ánh mắt trong suốt không thấy đáy, không một chút né tránh.
“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao Thuần Mỹ của tập đoàn Khải Ân lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tuyên bố một loạt mẫu giống như đúc với sản phẩm cô thiết kế?” Giọng Tư Kình Vũ càng thêm lạnh lùng, hắn đè nén tức giận. Hắn biết Nhan Nghiên với Vệ Tề Hàn của tập đoàn Khải Ân có quan hệ, thế nhưng hắn thật không ngờ, Nhan Nghiên thế mà lại không nghĩ tới lợi ích công ty. Vì Vệ Tề Hàn, cư nhiên bán đứng công ty.
“Tôi không biết, nhưng có một chuyện tôi rất rõ, thiết kế mà Thuần Mỹ mới tuyên bố, thoạt nhìn có thể chắc chắn là toàn bộ thiết kế mới của tôi, nhưng thực ra là vẫn có điểm khác nhau! Tổng tài bảo tôi sửa chữa năm bản phác thảo, thực ra trước buổi tối tôi đã sửa chữa những sai sót, buổi sáng cơ bản tôi chỉ trau chuốt hoàn thành. Thế nhưng tới buổi chiều, tôi nhìn kỹ lại thiết kế chủ chốt, nghĩ làn váy có hơi đơn điệu. Vì vậy, sau đó tôi thêm tua rua vào, mà sản phẩm chủ chốt của Thuần Mỹ nhìn không có.”
Tư Kình Vũ nhìn kỹ, một đôi chỗ quả thật không giống. Hắn cười nhạt: “Vậy thì thế nào? Chung quy là thiết kế của cô ở Thuần Mỹ bên Khải Ân là bản gốc.”
“Nếu như nói như vậy, từ lúc thiết kế xong, xem qua không chỉ có tôi và tổng tài. Buổi chiều họp bộ phận thiết kế, tôi đã để bản nháp ở phòng làm việc, họp khoảng nửa tiếng, khó có thể đảm bảo không có người nhìn thấy.”
Nhan Nghiên lưng thẳng tắp, giọng của cô càng lúc càng lạnh giá. Rất rõ ràng, Tư Kình Vũ đã nhận định chuyện này do cô làm. Không sai, hắn cho rằng như vậy là bình thường, hắn không phải đều nhận định cô là hạng người như vậy sao?
“Cô nói là công ty chúng ta có nội gián?” khóe miệng Tư Kình Vũ cong lên, thân thể hơi hướng ra trước nhìn cô.
Đứng một bên, Miêu Phong cũng mở to mắt ra nhìn, cô nhóc này có lá gan ghê gớm thật, cũng rất có dũng khí.
“Tổng tài hiện tại không phải đang hoài nghi tôi sao? Hoài nghi tôi, cũng không cho rằng công ty có nội gián sao? Trừ phi tổng tài không xem tôi là người của công ty!” Nhan Nghiên cười đáp lại.
Tư Kình Vũ cũng nở nụ cười: “Cô đã đưa ra nghi vấn, tôi khẳng định sẽ không mạo muội định tội cô. Cô hoài nghi ai đó chiều hôm qua đã vào phòng làm việc của cô, nhìn bản thiết kế của cô, sau đó bán cho Khải Ân phải không?”
“Bản thiết kế này chỉ có họp buổi chiều hôm qua thì tôi đặt ở bàn làm việc, sau khi tôi trở lại đều ở trên tay tôi cho tới lúc tôi đem tới bàn làm việc của tổng tài.” Nhan Nghiên nói.
“Được rồi, Tư Kình Vũ tôi chưa bao giờ tùy tiện làm cho nhân viên chịu oan uổng, may là công ty ta đều có trang bị camera, tôi sẽ cho bảo an mang camera ghi lại ngày hôm qua ở bộ phận các người đến, tất cả không phải sẽ rõ ràng sao?” Tư Kình Vũ vẫn nhàn nhạt cười, lúc này hắn không bị mê hoặc là gạt người, ngay từ đầu hắn nhận định Nhan Nghiên bán đứng công ty. Thế nhưng hiện tại, ánh mắt cô trong suốt, không có chút chột dạ, lưng thẳng tắp, lời lẽ thẳng thắn, thực sự không giống làm việc trái với lương tâm.
Rất nhanh, bảo an đem camera ghi hình đến. Tại bộ phận thiết kế, nhân viên đều đi họp, lúc ba giờ, Tư Lập Hạ đi vào. Cô ta nhìn chung quanh một chút không thấy ai, đẩy cửa phòng làm việc của Nhan Nghiên đi vào. Trong phòng làm việc của Nhan Nghiên không có camera nên không biết cô ở bên trong làm cái gì, thế nhưng cô ta đi ra thì thấy điện thoại cô ta có khả năng chụp hình.
Tư Kình Vũ thấy hình ảnh này, mặt biến sắc. Mà Nhan Nghiên lại càng hoảng sợ, cô cho rằng hình ảnh xuất hiện sẽ là Vương Đồng, cuối cùng như cô ta đã nói lúc trước, rõ ràng cô ta đã khéo tay thiết kế. Ai biết, vào phòng làm việc của cô sẽ là Tư Lập Hạ.
“Miêu quản lý, cô đi ra ngoài trước.” Tư Kình Vũ bấm điện thoại, ngẩng đầu hướng Miêu Phong nói.
Miêu quản lý cũng thấy được, biết là tiểu thư Tư gia lại càng hoảng sợ, cô đương nhiên rõ ràng sự tình có thể là do tiểu thư làm. Vội vã gật đầu đi ra ngoài.
Tư Kình Vũ gọi điện thoại cho Tư Lập Hạ hỏi cô ta đang ở đâu, bảo cô ta lập tức đến đây.
“Tư tổng, tôi cũng đi ra trước!” Nhan Nghiên không có hứng thú nghe hai anh em bọn họ nói chuyện.
“Cô ở lại đây, chẳng lẽ cô không muốn nghe Lập Hạ nói thế nào sao?” Tư Kình Vũ sắc mặt tối sầm tới cực hạn, chuyện này kể từ lúc phát sinh liền không đơn giản. Vừa mới bắt đầu, mọi mũi tên đều hướng về phía Nhan Nghiên, thế nhưng cô ấy không chút hoang mang, trái lại đem Lập Hạ thành đầu sỏ gây nên. Tất cả giống như một vở kịch, sắc mặt Nhan Nghiên cũng không có nhiều biểu tình, hình như hết thảy đều xuôi theo như vậy.
Nhan Nghiên lập tức nhận ra ánh mắt Tư Kình Vũ, hắn không tín nhiệm cô, hắn vẫn đang không tín nhiệm cô. Chuyện này thật kỳ quái, Nhan Nghiên cô mới phải là người bán đứng công ty, chứ không phải là người nhà họ Tư – Tư Lập Hạ. Trong lúc nhất thời, cô đối với người đàn ông này thật thất vọng cùng mất mát. Cô không nên như vậy, người nhà họ Tư mới nên như vậy, không phải sao? Cô không nên thất vọng, càng không nên để mình tổn thương.