Chương 4: Sáu ngàn Hắc Giáp quân
Dịch: sessoromaru
Biên tập: Dạ Nguyệt
Nguồn: tangthuvien.com
Yên tĩnh!
Ngay cả Công Dương Khánh và vị trung niên áo xám kia cũng đều an tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn Đằng Thanh Sơn, rất lâu không nói ra lời!
Muốn nâng cự thạch một vạn cân. Đó là cực cực kỳ khó.
Điều này đối với việc nội kình bộc phát trong nháy mắt có yêu cầu hết sức cao. Hễ có thể thực hiện một bước này, bình thường được xưng là ‘Nhất lưu võ giả’, vừa được xưng là hậu thiên đỉnh phong!
Đan điền cơ thể người tích trữ nội kình tựa như hải dương. Mà kinh mạch chính là từng dòng sông trong đó.
Nội kình con người trong nháy mắt phát ra từ hai tay, không phải là xem nội kình trong cơ thể nhiều bao nhiêu mà là xem độ rộng, mức cứng cáp của kinh mạch. Kinh mạch càng rộng, càng cứng cáp mới có thể trong nháy mắt rót ra càng nhiều nội kình, bạo phát ra nội kình càng mạnh. Nếu kinh mạch quá hẹp thì giống như một miệng của hồ nước, miệng hồ quá nhỏ, nước trong hồ có nhiều hơn nữa cũng khó chảy ra ngoài!
Độ dẻo dai của kinh mạch thì phải trải qua tu luyện mà không ngừng phát triển, mới có thể đề cao.
“Nhất lưu võ giả mười sáu tuổi!” Vị trung niên áo xám chấn kinh nhìn Thanh Sơn. “Quy Nguyên tông ta ngàn năm qua, loại thiên tài thế này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thanh niên tên Đằng Thanh Sơn đủ để so bì với thiếu tông chủ.”
“Mười sáu tuổi a!”
“Nhất lưu võ giả. Ta năm mười sáu tuổi cũng mới nâng được năm trăm cân mà thôi.”
“Đằng Thanh Sơn này là người ở đâu a.” Đám võ giả xung quanh lúc này đều bàn tán xôn xao. So sánh Công Dương Khánh lúc trước với Đằng Thanh Sơn, quả thực kém một khoảng lớn. Dù sao Công Dương Khánh đã là nhân vật thành danh, cũng ba mươi sáu tuổi rồi. Nhất lưu võ giả ba mươi sáu tuổi cùng với nhất lưu võ giả mười sáu tuổi. Tiềm lực ai lớn hơn? Trong lòng những người trên sân bãi này đều rõ ràng.
“Đằng Thanh Sơn. Đó là đệ nhất cao thủ Nghi Thành chúng ta!” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Nghi Thành đệ nhất cao thủ. Tên đúng là Đằng Thanh Sơn, đại đương gia Lý Duyên Sơn của Duyên Sơn bang kia chính là bị một thương của hắn đâm thủng yết hầu!”
Nghi Thành là một trong chín thành lớn của quận Giang Trữ. Đằng Thanh Sơn giết chết Lý Duyên Sơn, được xưng là Nghi Thành đệ nhất cao thủ nên tự nhiên người trong quận Giang Trữ biết cái tên ‘Đằng Thanh Sơn’ này rất nhiều. Mọi người lúc đầu không dám nghĩ Nghi Thành đệ nhất cao thủ chỉ với ‘mười sáu tuổi’ mà thôi.
Vậy quá dọa người rồi!
“Nghi Thành Đằng Thanh Sơn?” Trung niên áo xám cao giọng cười nói : “Quy Nguyên tông ta đã từng nghe nói tới cái tên Nghi Thành Đằng Thanh Sơn. Nhưng không ngờ rằng Đằng huynh đệ mới mười sáu tuổi!”
Đằng Thanh Sơn nhận tấm thẻ nhất lưu võ giả rồi cũng lui sang một bên.
Trong ánh mắt đám võ giả xung quanh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đều ẩn chứa một tia kinh sợ. Dù sao thì đó cũng là nhất lưu võ giả.
“Tiểu Mạn, ngươi đến làm gì?” Thanh âm trách mắng của trung niên áo xám vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía mảnh đất trống trung ương. Một thiếu nữ áo vàng thoạt nhìn gầy yếu bước tới mảnh đất trong. Miệng nói : “Sư bá, con tới đương nhiên là muốn gia nhập Hắc Giáp quân rồi! Sư phụ người cũng đã nói, vùi đầu khổ luyện cũng không bằng ma luyện trong sinh tử. Cho nên con liền tới đây tham gia Hắc Giáp quân. Vốn cứ tưởng rằng con hôm nay là nhất lưu võ giả nhỏ tuổi nhất đấy, không ngờ rằng lại xuất hiện một nhất lưu võ giả mới mười sáu tuổi.”
Thiếu nữ áo vàng trong miệng lắp ba lắp bắp, đồng thời đi về phía cự thạch vạn cân.
“Lên!” Thiếu nữ áo vàng quát khẽ một tiếng, bàn tay trắng muốt nắm lấy cự thạch vạn cân.
Phù!
Cự thạch vạn cân phảng phất như con phỗng bị nâng thẳng lên cao.
Hoàn toàn yên lặng.
Một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn, mảnh dẻ, miệng còn lắp bắp như vậy không ngờ cũng là nhất lưu võ giả?
“Tiểu Mạn, sư phụ ngươi đáp ứng cho ngươi gia nhập Hắc Giáp quân?” Trung niên áo xám nhíu mày nói.
“Hứ. Lần trước còn muốn gia nhập sư phụ không cho phép. Người nói rằng chờ ngày nào con có thực lực nhất lưu võ giả thì sẽ cho phép con gia nhập Hắc Giáp quân. Hiện giờ con có thực lực ấy rồi chẳng nhẽ sư phụ con thân phận là tông chủ một tông còn nói lời không giữ lời sao?” Thiếu nữ áo vàng liếc mắt qua đệ tử Quy Nguyên tông phụ trách ghi chép. “Tiểu Lâm Tử, sư tỷ ta năm nay hai mươi ba, tên không cần nói nữa chứ. Mau giao thẻ nhất lưu võ giả cho ta. Hứ. Từ hôm nay trở đi ta không thuộc nội môn Quy Nguyên tông rồi. Hắc hắc, ta muốn tới quân doanh Hắc Giáp quân!”
“Ngũ Mạn sư tỷ, thẻ đây!” Đệ tử Quy Nguyên tông kia liền đưa tấm thẻ.
Thiếu nữ áo vàng cầm trong tay tấm thẻ đi đến trước mắt Đằng Thanh Sơn nhìn ngó đánh giá trên dưới một lượt, nhíu mày nói : “Ta tưởng rằng ta đã rất lợi hại. Ta hai mươi ba đạt đến cảnh giới nhất lưu võ giả. Tưởng phải gây chấn động cho đám ngu ngốc ở đây chứ. Ai ngờ rằng danh tiếng đều dâng sạch cho ngươi rồi.”
“Tiểu tử ngươi nha. Tên Đằng Thanh Sơn hử? Ngươi mới mười sáu? Cùng với tên sư đệ quái vật của ta lợi hại như nhau? Loại quái vật đó Quy Nguyên tông mấy trăm năm cũng chỉ xuất hiện một người. Ngươi cũng là một quái vật như thế? Ngươi hãy thành thật khai báo, ngươi có phải cố ý khai man tuổi hay không a?” Thiếu nữ áo vàng không ngừng nói.
Thiếu nữ nhìn thì xinh xắn khả ái này thật quá nhiều chuyện!
Cũng có thể nói là như vậy không quá!
“Ê này. Bổn cô nương đang nói với ngươi đấy!” Thiếu nữ áo vàng chống hông trừng mắt nói.
“Thanh Hổ, đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm trưa.” Đằng Thanh Sơn cũng không nói chuyện với bà tám này, quay đầu rời đi với Đằng Thanh Hổ.
“Tiểu tử này.” Cô nàng áo vàng trợn tròn mắt. “Được lắm, Đằng Thanh Sơn đúng không. Ta nhớ kỹ rồi!” Nàng ta nhăn nhăn cái mũi xinh xắn, quay đầu rời đi. Đám võ giả xung quanh rất tự giác tách thành một con đường. Đừng thấy người ta chỉ là một cô nương xinh xắn đáng yêu, người ta chính là một nhất lưu võ giả cơ đấy!
Bên trong những đại tông phái như thế này, nam nữ đều có thể luyện tập nội kình. Chỉ nhìn từ bề ngoài không thể nào nhìn ra thực lực cao thấp.
Vũ Dương Đại Vận Hà* trên thông với Vũ Châu, dưới thông với Dương Châu trải dài gần vạn dặm. Chảy qua nửa Cửu Châu, một mạch thông với Đông Hải vô tận phía đông Dương Châu. Con kênh ‘Vũ Dương Đại Vận Hà’ này chính là năm đó sau khi Vũ Hoàng thống nhất thiên hạ, thống trị đường sông khắp thiên hạ, theo hướng chảy của dòng nước mà khai phá ra một con kênh này.
Chính vì đường sông này mới khiến Dương Châu sầm uất giàu có như vậy.
Vũ Dương Đại Vận Hà là từ trong quận thành Giang Trữ chảy xuyên qua. Quy Nguyên tông thuộc khu vực đông nam quận thành Giang Trữ, cả Quy Nguyên tông phương viên chừng gần mười dặm, vừa vặn được Vũ Dương Đại Vận Hà này chia thành hai bộ phận đông – tây.
Khu vực Quy Nguyên tông phía tây kênh đào, đó là chỗ của đệ tử ngoại môn.
Khu vực phía đông mới là khu vực trung tâm của Quy Nguyên tông. Khối trung tâm này lấy đồi ‘Long Cương’ làm giới tuyến, phân thành hai khối nam – bắc. Phía nam là nơi đệ tử nội môn Quy Nguyên tông tu luyện. Tông chủ, trưởng lão, hộ pháp..vv.. của Quy Nguyên tông toàn bộ cư ngụ ở đó, có chừng hơn vạn cư dân.
Mà khu vực Quy Nguyên tông phía bắc ‘Long Cương’ lại là nơi của quân doanh Hắc Giáp quân.
“Quy Nguyên tông không ngờ lại được chia thành hai bộ phận đông – tây. Chúng ta phải tới quân danh Hắc Giáp quân nghĩa là phải ngồi thuyền!” Đằng Thanh Hổ đứng ở trên mũi thuyền cảm thán nói.
Sắc trời lúc này đã mờ mịt, trời đã vào đêm.
Cả một ngày nhập tông khảo hạch của Hắc Giáp quân đã kết thúc. Có thể nâng một ngàn cân mới có tư cách bước vào Hắc Giáp quân trở thành tân binh. Sau khi trải qua sàng lọc tiếp tục được giữ lại mới là quân sĩ Hắc Giáp quân chân chính. Những người chỉ có thể nâng năm trăm cân thì ngay cả tư cách bước vào quân doanh Hắc Giáp quân cũng không có.
“Ba trăm sáu mươi ba người! Chín nhất lưu võ giả, ba mươi tám nhị lưu võ giả cùng hơn ba trăm tam lưu võ giả có thể nâng ngàn cân.” Đằng Thanh Sơn thở dài cảm thán nói. “Chiêu mộ nửa năm cũng chỉ có bấy nhiêu cao thủ như thế. Hắc Giáp quân hàng năm vẫn bảo trì số lượng sáu ngàn người cũng chả trách lại mạnh như vậy.”
Buổi sáng đích xác chỉ có ba nhất lưu võ giả. Nhưng phần lớn cao thủ buổi sáng đều không vội ra mặt. Chờ đến buổi chiều thì những cao thủ đó mới từng người lộ mặt
“Thanh Sơn, cô nương Ngũ Mạn đó đi tới kìa.” Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói.
“Ngũ Mạn?” Đằng Thanh Sơn hất mắt. Cô nương áo vàng đó đích xác đang đi tới.
“Đi thôi, chúng ta đi tới sau sàn tàu.” Đằng Thanh Sơn đối với cô nàng này có chút đau đầu. Tránh né một chút là trên hết.
“Nhìn thấy ta liền chạy?” Thiếu nữ áo vàng trừng mắt sau đó quay đầu nhìn về phía nam tử mặt sẹo. Nàng cười híp mắt đi tới. “Này này. Công Dương Khánh! Ngươi đang làm rất tốt vị trí đại đương gia Dương Giác Sơn kia mà. Vậy tới Quy Nguyên tông chúng ta gia nhập Hắc Giáp quân làm gì? Đúng rồi, những tên cường đạo của Dương Giác Sơn ngươi giải tán hay chưa? Nếu chưa bỏ đi vậy để ta tới làm đại đương gia chơi đùa chút. Thế nào?”
Công Dương Khánh hơi nhướng mày, vội xoay người.
“Cập bến rồi. Mọi người lên bờ.” Công Dương Khánh vội nói với bảy huynh đệ.
Một đêm mới đến quân doanh Hắc Giáp quân Đằng Thanh Sơn căn bản không hề được tiếp xúc với Hắc Giáp quân. Bởi vì tất cả bọn họ vẫn chưa thể được coi là quân sĩ Hắc Giáp quân chân chính. Cho nên đành ở lại bên ngoài cùng quân doanh Hắc Giáp quân. Mỗi người tạm thời qua đêm ở trong một căn phòng đơn giản.
Sáng sớm ngày thứ hai, mấy trăm người đang phân tán ở bên từng chiếc bàn đá ngoài trời. Ăn một bát cháo lớn, hàng đống bánh thịt, bánh bao.
Những thứ này muốn ăn bao nhiêu thì cứ việc ăn.
“Biểu ca, hôm nay sắp phải tiến hành tranh đoạt bách phu trưởng, ngũ trưởng Hắc Giáp quân. Ngươi phải cẩn thận chút. Nhớ kỹ yếu quyết thương pháp. Chiếu theo ta nói, chú trọng ở thính kình.” Đằng Thanh Sơn nhắc nhở. ‘Đại thương thung’ Đằng Thanh Sơn thời thơ ấu đã truyền cho tộc nhân rồi.
‘Đại thương thung’ nhìn thì đơn giản nhưng lại là phương pháp luyện thương thượng đẳng.
“Yên tâm đi Thanh Sơn.” Đằng Thanh Hổ tự tin mười phần.
“Đinh!”“Đinh!”“Đinh!”
Mặt đất hơi chấn động, tiếng rung rinh truyền đến.
“Các vị!” Vị trung niên áo xám cao giọng nói : “Sáu ngàn quân sĩ Hắc Giáp quân đã đến thao trường, mọi người cũng mau tới đi.”
Nhất thời hơn ba trăm người nhao nhao quẳng bát đũa, lau lau qua loa khóe miệng một lần rồi từng người cầm binh khí đi về phía thao trường. Lúc cách thao trường còn một khoảng xa xa thì đám người Đằng Thanh Sơn lập tức trông thấy Hắc Giáp quân trong thao trường!
Một dải lớn đông nghìn nghịt chia thành bốn khối lớn, yên tĩnh không một tia hỗn loạn.
Sáu ngàn người tập trung cùng một chỗ, không một tia thanh âm. Toàn bộ đều mặc trọng giáp màu đen, sát khí nồng nặc. Trong không khí còn tản mác mùi máu tanh! Nhìn cả dải Hắc Giáp quân đông nghìn nghịt, yên tĩnh này dường như đang đối mắt với đại hải sâu thẳm trầm lắng rộng lớn khôn cùng, khiến người ta cảm thấy ngẹt thở! Quá kinh khủng!
Ngay cả Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Đám võ giả khác không ít người sắc mặt bỗng chốc đều trắng bệch.
“Sáu ngàn Hắc Giáp quân!” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cả đội Hắc Giáp quân. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu rõ tông phái vì sao có thể cao cao tại thương. Đối mặt với sáu ngàn Hắc Giáp quân như thế này, chỉ riêng sát khí dày đặc truyền thừa qua từng đời đã đủ khiến người ta mất đi dũng khí kháng cự rồi.