Ở một khắc này, thời gian giống như đã ngừng trôi, trong phòng giám hộ nháy mắt đã yên tĩnh xuống, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía hai người Trần Phàm và Trần Phi, trong lòng âm thầm suy đoán xem, kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Trần Phi thấy Trần Phàm híp mắt nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác giống như một đầu dã thú đang theo dõi mình bình thường. Từ đầu xuống chân không khỏi run lên, trước ngực đè nặng một hòn đá tàng ngàn cân, tầng suất nhịp hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, khi Trần Phi bị ánh mắt vô tình của Trần Phàm chấn trụ, thì Trần Phàm đã di chuyển bước chân.
Hắn thay đổi vị trí cước bộ, đi về hướng Trần Phi.
Có lẽ không muốn quấy rầy sự an tĩnh của Trần lão thái gia, cho nên cước bộ của Trần Phàm rất nhẹ, mỗi lần giơ chân lên, bước chân đều thoáng dừng ở giữa không trung một nhịp, sau đó mới nhẹ nhàng đặt xuống sàn nhà, không hề phát ra bất cứ một chút thanh âm nào.
Một bước, hai bước, ba bước...
- Chú muốn làm gì?
Trần Phi cật lực khống chế tâm tình của mình, ở trong lòng cũng tự nhủ với chính mình. Sau khi mất đi sự che chở của Trần lão thái gia, Trần Phàm không đáng giá nhắc đến. Nhưng khóe mắt đang điên cuồng nhảy lên đã bán rẻ nội tâm đang sợ hãi cực điểm của hắn. Bởi vì, trong nháy mắt đó hắn đã nhìn ra sát khí trong đôi con ngươi của Trần Phàm!
Cái loại sát khí này, do vô số máu tươi chất chồng tôi luyện ra.
- Câm miệng!
Trần Phàm lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí của hắn không nóng không lạnh, thân mình sừng sững như một tòa núi lớn, đứng án ngữ ở trước người Trần Phi.
- Chú...chú muốn làm gì?
Coi như trong lòng đang trào dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, nhưng mắt thấy xung quanh nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những nhân vật đầu sỏ trong giới quân đội, còn có cha mình Trần Vĩnh Thụy ở ngay bên cạnh. Cuối cùng Trần Phi đã nổi lên dũng khí tranh phong với Trần Phàm. Một nguyên nhân khác nữa là giờ đây hắn và Trần Phàm đã khác xưa rất nhiều rồi.
Trong Trần gia, lão thái gia bỗng nhiên qua đời đối với Trần Phàm là đả kích rất lớn, nhung...ảnh hưởng đối với Trần Phi thì không tính là cái gì.
Hắn là loại người phi thường ích kỷ.
Bản thân hắn hiểu rõ ràng, khi Trần lão thái gia qua đời, địa vị trong Trần gia sẽ xuất hiện những nét thay đổi. Nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực nhiều năm qua phát triển của Trần gia, căn cơ là vô pháp suy chuyển.
Cho nên...Theo ý nào đó mà nói, đối với chuyện tình Trần lão thái gia qua đời, trong lòng Trần Phi còn có một loại cảm xúc mát lòng mát dạ!
Bởi vì hắn muốn nhìn thấy Trần Phàm té ngã xuống đài, mang theo bộ dáng thất hồn lạc phách giống như một gã ăn mày bình thường!
- Thứ gì ta không chiếm được, Trần Phàm ngươi cũng đừng mong giành được!
Đây là suy nghĩ chân thực nhất ở trong lòng hắn.
- Bá!
Ngay khi Trần Phi cho rằng, coi như cấp cho Trần Phàm thêm mười lá gan, thì Trần Phàm cũng không dám động thủ...Nhưng lúc này Trần Phàm đã động!
Trừ bỏ Trần Chiến ra, mọi người không nghe thấy bất luận thanh âm nào, căn bản là không hề thấy rõ động tác của Trần Phàm.
Ngay sau đó, ở dưới biểu tình khiếp sợ của chúng nhân. Tay phải của Trần Phàm giống như gọng kìm bình thường, hung hăng túm lấy yết hầu của Trần Phi.
Bị Trần Phàm nắm giữ yết hầu, nhịp hô hấp của Trần Phi nháy mắt đã trở nên bất ổn, khuôn mặt tím bầm thành màu gan heo, theo bản năng múa may chân tay, cố gắng đẩy Trần Phàm ra, nhưng căn bản là không thể động tới người Trần Phàm nổi, cũng vô pháp tránh thoát ra khỏi bàn tay của Trần Phàm.
- Trần Phàm, cháu muốn làm gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, sắc mặt của Trần Vĩnh Thụy đột nhiên biến đổi.
Mà Trần Kiến Quốc đứng một bên cũng nhíu mày, lạnh giọng quát:
- Trần Phàm, buông Tiểu Phi ra!
Không quản đến mấy người xung quanh, Trần Phàm lạnh lùng nhìn Trần Phi đang thất kinh hoàng hai ba giây thời gian, sau đó chuyển bước chân đi ra ngoài cửa.
- Đồ hỗn trướng, ta bảo cháu buông Tiểu Phi ra, cháu điếc hà?
Thấy một màn này, nhóm thủ trưởng đến từ hai giới chính trị và quân đội đã giật mình cả kinh không nhỏ. Còn Trần Kiến Quốc thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Vẫn không hồi đáp, Trần Phàm gắt gao túm lấy yết hầu của Trần Phi, bước ra ngoài cửa.
Lơ lửng giữa không trung, Trần Phi bởi vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt đã trở nên trắng dã, dường như tùy thời đều có thể chết qua bình thường.
- Anh còn dám tiến vào căn phòng này nửa bước, tôi sẽ đưa anh đi chôn cùng với lão thái gia!
Trần Phàm kéo Trần Phi đến trước người mình, dùng thanh âm khàn khàn nói xong. Đồng thời sát khí lăng lệ trên người tản xuất ra, khiến cho bầu không khí bên trong căn phòng đều phải lạnh xuống.
Cảm thụ được sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, bên trong căn phòng giám hộ, trong lòng các vị thủ trưởng chấn động không thôi. Đồng thời cũng sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Kiến Quốc, phảng phất như muốn nhìn xem Trần Kiến Quốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhưng mà...
Lúc này đây, không chờ Trần Kiến Quốc mở miệng, Trần Phàm đã vươn tay mở cửa ném Trần Phi ra ngoài.
- Rầm!
Thân mình của Trần Phi hung hăng đập vào vách tường, cả người đau đớn như muốn hôn mê đi.
- Hô...hô...
Hắn há miệng thở dốc như người đang chết đuối thì được cứu vớt bình thường. Trong con ngươi toát ra nỗi sợ hãi khủng khiếp!
Bởi vì, ngay khi nghe thấy những lời cảnh cáo của Trần Phàm, hắn thật lòng đã vô cùng khiếp sợ!
Nhưng ngắn ngủi sợ hãi qua đi, trong con ngươi của hắn lại toát ra nỗi hận ý thấu tận xương tủy!
Hắn cố nén đau đớn trên người, giãy giụa muốn đứng lên. Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp đã nhấc hắn đứng lên.
- Cậu không thể đi vào!
Tiểu Trụ Tử mặt không đổi sắc nhìn Trần Phi, ngữ khí không thể nghi ngờ nói.
Trần Phi vừa mới bị Trần Phàm làm nhục, trong lòng còn đang căm tức không thôi. Vừa nghe thấy Tiểu Trụ Tử nói như thế, thì không khỏi ngẩn ra!
Đối với Trần Phi mà nói, nếu như Trần lão thái gia còn sống, cấp cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đắc tội với Tiểu Trụ Tử!
Nhưng ngày hôm nay đã không còn giống với lúc xưa...Trần lão thái gia đã quy thiên rồi. Kẻ mất thế không chỉ riêng mỗi mình Trần Phàm, mà còn có cả Tiểu Trụ Tử nữa!
- Ông thì tính là cái gì! Mau tránh ra cho tôi!
Ngắn ngủi sững sờ qua đi, Trần Phi đã thức tinh, phẫn nộ quát.
- Bốp!
Không dông dài, Tiểu Trụ Tử vươn tay chém ra, chuẩn xác đánh trúng gáy của Trần Phi, lực đạo vừa đủ, chỉ đem Trần Phi đánh hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Bên trong phòng giám hộ, hành động điên cuồng của Trần Phàm đã nằm ngoài dự tính của mọi người.
Ở trong mắt người ngoài, bọn hắn thật không ngờ, ngay khi Trần lão thái gia quy thiên, người trong Trần gia đã xuất hiện mâu thuẫn vượt qua tầm dự đoán của bọn hắn!
Còn đối với những người bên trong Trần gia mà nói, bọn hắn cũng không ngờ, Trần Phàm sẽ dám hướng Trần Phi động thủ!
- Trần Phàm, cháu có biết cháu đang làm cái gì hay không?
So sánh cùng Trần Phi mà nói, lòng dạ và sự nhẫn nhịn của Trần Vĩnh Thụy còn mạnh hơn nhiều. Tuy rằng hắn đối với hành động của Trần Phàm rất phẫn nộ, nhưng không hề phát tác, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm nói.
- Tôi đã nói rồi, hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai đến quấy rầy lão thái gia nghỉ ngơi.
Trần Phàm mặt không đổi sắc nhìn Trần Vĩnh Thụy nói:
- Con của bác không hiểu quy tắc, tôi đành phải đem hắn ném ra ngoài.
Ngay khi Trần Vĩnh Thụy không biết phải làm sao, thì Trần Kiến Quốc đã bước lên phía trước, cùng Trần Phàm đối chọi gay gắt.
Phần lớn những thành viên trong Trần gia đều cảm thấy Trần Phàm quá mức hung hăng càn quấy. Ngay khi trông thấy Trần Kiến Quốc ra mặt giáo huấn, thì đều âm thầm ủng hộ. Chỉ có một số ít là trầm ngâm nhíu mày, tỉ như vợ chồng Trần Chiến, và cha mẹ của Trần Ninh.
Hiển nhiên, bọn họ đều không muốn nhìn thấy qua trường hợp này phát sinh!
- Vì sao cháu không thể nói?
Đối mặt với Trần Kiến Quốc, Trần Phàm không có nhường bước. Chính là vẫn bình tĩnh chất vấn ngược lại.
- Đồ hỗn trướng, mày không biết lão thái gia mắc bệnh là vì mày hay sao?
Trần Kiến Quốc biểu tình mười phần tức giận rống lên.
Trần Phàm nhăn mày, nhưng không hé răng.
- Còn không phải do mày gây sức ép sao?
Mắt thấy Trần Phàm không mở miệng phản bác. Trần Kiến Quốc lạnh lùng nói.
- Bác, có những chuyện không thể nói lung tung, làm sao bác có thể đem chuyện tình ông nội chết đi, đổ trách móc lên đầu Tiểu Phàm đây chứ?
Đang ngồi trên xe lăn, Trần Chiến vịn thành xe đứng lên, ngữ khí có chút tức giận. Bất quá trước mặt đông đảo khách nhân, hắn không có gọi thẳng kỳ danh của Trần Kiến Quốc ra.
- Trần Chiến, anh là muốn xuất đầu thay con của anh xuyên tạc sự thật hay sao?
Trần Kiến Quốc trầm giọng nói:
- Bệnh ung thư của ông nội anh phát tác, còn không phải bởi vì nó rời khỏi tổ chức Long Nha, làm cho ông nội của anh nổi giận lôi đình, cuối cùng uất khí mà phải nhập viện hay sao?
Ân?
Vừa nghe Trần Kiến Quốc nói như thế, mọi người ở đây theo bản năng hồi tưởng về quá khứ. Trong đó mấy người nắm rõ tin tức thì hơi chấn động...Bởi vì thời gian Trần Phàm ly khai Long Nha cùng thời gian Trần lão thái gia mắc bệnh ung thư là hoàn toàn ăn khớp!
Trần Chiến cũng hiểu là thời gian ăn khớp, nhưng hắn rõ ràng, bệnh tình của Trần lão thái gia và chuyện này cùng nhau không có bao nhiêu liên quan.
Không riêng Trần Chiến, mà ngay cả Trần Phàm cũng biết, sau khi nghe thấy tin tức lão thái gia mắc bệnh ung thư. Trần Phàm đã âm thầm đến tổng y viện quân khu Yên Kinh thăm nom lão thái gia. Hơn nữa thông qua con đường đặc thù biết được bệnh tình của lão thái gia là do nhiều năm dưỡng thành, đều không phải là do tức giận.
- Tôi không muốn cãi nhau với ông. Nếu như ông có ý kiến về chuyện tôi đánh cháu trai bảo bối của ông. Thì chúng ta quay về nhà từ từ nói chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lúc này Trần Phàm chậm rãi phun ra một câu.
- Từ từ nói chuyện? Ta cho mày biết, đồ hỗn trướng, ta nhịn mày lâu rồi!
Trần Kiến Quốc vươn tay chỉ thẳng vào mặt Trần Phàm, quát:
- Ngay cả quyết định của lão thái gia năm xưa, đã khiến cho mày trải qua rất nhiều khổ cực. Nhưng mày theo chuyện đó cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi.
Trần Phàm nghe vậy, thoáng nheo mắt lại.
- Lão thái gia và Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành quân nhân ưu tú nhất!
Trần Kiến Quốc càng nói càng kích động hơn:
- Nhưng nửa năm qua, mày đã làm ra những chuyện gì đây chứ?
Trần Kiến Quốc nói xong những lời này, thì thanh âm bỗng nhiên đề cao lên:
- Khi lão thái gia còn sống, ta sợ người thương tâm, nên luôn luôn khoan dung bỏ qua cho mày phóng túng! Nếu, bây giờ mày vẫn khăng khăng tính tình như cũ. Vậy thì ta cũng không cần khách khí với đứa cháu này nữa.
Lời này của Trần Kiến Quốc vừa thốt ra, trong lòng mọi người xung quanh nhất thời đã căng thẳng lên.
- Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng. Từ nay trở đi, Trần gia chúng ta sẽ không có người nào là Trần Phàm!
Trần Kiến Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chắc như đinh đóng cột nói.