Thiên Vương Chương 387: Bọ ngựa rình ve, Hoàng tước cản hậu (3)

Sau mười hai giờ trưa, khi ánh mặt trời đang treo cao trên không trung, thì một chiếc Land Rovers màu đỏ, theo trên đường cao tốc Nam Kinh chạy nhanh ra, tiến vào bên trong thành phố, lướt qua mấy chốt đèn đỏ, rồi lao thẳng vào quân khu NJ, dừng ở trước một tòa nhà ba tầng bên trong quân khu.

 

Ở trước dãy nhà dành cho tướng quân, cảnh vệ viên của Lý Vân Phong sớm đã nhìn thấy chiếc Land Rovers một đường xông thẳng vào bên trong quân khu rồi.

 

Ngay khi Lý Dĩnh bước xuống xe, thì đã vội vàng đi tới phía gã cảnh vệ, nói:

 
- Anh cảnh vệ, ông nội của tôi đang ở đâu?
 

 Hiểu rõ mục đích quay về nhà lần này của Lý Dĩnh, gã cảnh vệ viên không khỏi âm thầm thở dài.

 
- Ân.
 

 Lý Dĩnh gật đầu, đi theo gã cảnh vệ bước vào dãy nhà dành cho tướng quân.

 

Trong một gian thư phòng, Lý Vân Phong đang ngồi trên một chiếc ghế, nhíu mày hút thuốc lá, cũng không hiểu là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

 

Két...

 

Nương theo một tiếng vang nhỏ, Lý Dĩnh không đợi gã cảnh vệ gõ cửa, đã trực tiếp đẩy cửa bước vào.

 


- Quay về rồi hả?
 

 Đối mặt với hành vi không hiểu phép tắc của Lý Dĩnh. Lý Vân Phong không hề tức giận, mà dập tắt điếu thuốc, mỉm cười nói.

 

Chứng kiến một màn này, gã cảnh vệ biết điều khép cửa phòng lại, yên lặng rời đi.

 

Còn Lý Dĩnh cũng không bởi vì Lý Vân Phong mỉm cười mà hân hoan. Theo sau, nàng nhanh chóng bước lên, quỳ xuống.

 
- Rầm...rầm...
 

 Một thanh âm muộn hưởng vang lên, Lý Dĩnh dứt khoát quỳ gối xuống dưới sàn nhà. Hai mắt phiếm hồng, lệ châu tuôn rơi, cắn chặt môi mềm, ngẩn ngơ nhìn Lý Vân Phong cầu xin nói:

 
- Ông nội, Tiểu Dĩnh cầu xin ngài.
 

 Khi nói những lời này, Lý Dĩnh đã hướng Lý Vân Phong mà khấu đầu bái lạy.

 

Từ sau ngày Lý Dĩnh vì Tiết Cường mà đại náo quân khu NJ, thì quan hệ giữa Lý Vân Phong cùng Lý Dĩnh luôn luôn không mấy hòa thuận. Hôm nay, nhìn thấy nàng quỳ xuống sàn nhà, cầu xin chính mình, thì Lý Vân Phong không khỏi cả kinh.

 
- Ông nội, Tiểu Dĩnh van xin ngài hãy cứu lấy Trần Phàm.
 

 Sau khi khấu đầu xong, Lý Dĩnh mở miệng nói.

 

Nghe Lý Dĩnh mở miệng van xin thêm lần nữa. Lý Vân Phong bất đắc dĩ đứng lên, khuyên nhủ:

 
- Tiểu Dĩnh à...có chuyện gì thì con hãy đứng lên rồi nói.
 

 Lý Dĩnh khóc ròng nói.

 
- Haiizz đứa nhỏ này.
 

 Lý Vân Phong bất đắc dĩ ngồi xồm người xuống, tức giận nói:

 
- Từ nhỏ tính tình của con đã quật cường, cho dù làm chuyện sai trái cũng không muốn cúi đầu nhận sai. Nếu ta nhớ không lầm, thì đời này con chưa bao giờ mở miệng cầu xin ta đi?
 

 Lý Dĩnh vẫn khóc ròng.

 
- Được rồi, nha đầu này, đứng lên thôi.
 

 Lý Vân Phong khẽ thở dài:

 
- Cho dù con quỳ ở đây ta cũng không có năng lực đó.
 

Không có năng lực đó.

 

Nghe thấy Lý Vân Phong nói như thế. Lý Dĩnh cả kinh trợn trừng mắt lên.

 
- Không phải, ông nội gạt con. Nếu như ngài muốn cứu Trần Phàm, thì nhất định là sẽ có cách nào đó.
 

 Lý Dĩnh mang theo biểu tình không tin tưởng nói.

 
- Nha đầu ngốc, con nghĩ rằng ông nội đang lừa con hay sao?
 

 Lý Vân Phong khó khăn nói:

 
- Ta cũng không gạt con đâu. Vì chuyện này mà cha của Trần Phàm đến tìm mấy lão chúng ta, hy vọng chúng ta sẽ xuất đầu cứu con của hắn. Đây cũng chính là muốn nói, phải tất cả nhóm bọn ta xuất đầu mới có thể cứu nổi Trần Phàm.
 

 Tuy rằng Lý Dĩnh đoán ra kết quả, nhưng vẫn không cam lòng như cũ.

 
- Sau đó, mấy lão kia đã hoàn toàn cự tuyệt.
 

 Lý Vân Phong thở dài.

 
- Vì sao?
 

 Lý Dĩnh toàn thân run rẩy.

 
- Nha đầu ngốc, những chuyện tranh đấu con không hiểu đâu.
 

 Lý Vân Phong lại châm thêm một điếu thuốc lá, hung hăng rít vài khói, sau đó nói:

 
- Chuyện của Trần Phàm, liên lụy đến Tiết gia, mặc dù phiền phức nhưng cũng không nguy hiểm đến tánh mạng.
 

Nói đến đây, biểu tình của Lý Vân Phong đã trở nên cực kì phức tạp:

 
- Trí mạng nhất chính là Trần chủ tịch không những chẳng ra mặt hỗ trợ. Tương phản thái độ còn rõ ràng, nhất định phải giải quyết chuyện tình này. Không cho phép mấy lão già chúng ta nhúng tay vào.
 

 Lý Dĩnh ngây ra hỏi.

 

Lý Vân Phong nhíu mày, cũng mang theo vẻ hồ nghi nói:

 
- Chuyện này ta cũng nghĩ không thông.
 

Lý Vân Phong nói xong thì biểu tình lại trầm xuống. Bản thân hắn mà không hiểu sao? Nguyên bản hắn thông qua chuyện tình giữa ba người Trần Phàm. Trần Phi và Lý Dĩnh, mà đã chọn thế đứng bên cạnh Trần Phàm. Nhưng ngày hôm nay, Trần lão thái gia đã qua đời, thái độ của Trần Kiến Quốc trực tiếp thay đổi đối với Trần Phàm, khiến cho hắn hoài nghi, có phải lúc trước mình đã đứng sai hàng ngũ rồi hay không?

 
- Ông nội, coi như mấy người kia không xuất đầu, thì chẳng lẽ ngài thấy chết mà không cứu hay sao?
 

 Lý Dĩnh vẫn không cam lòng buông tha.

 

Lý Vân Phong khẽ thở dài:

 

- Tiểu Dĩnh à, ông nội ở trong rất nhiều chuyện đều coi trọng lợi ích. Nếu không, ngày trước cũng không đem con tiến cử, muốn gả cho Trần Phi. Nhưng ông nội cũng không phải hạng người kiêu ngạo, nếu không, Trần Phàm ở trong Trần gia mất thế, ta sẽ ngăn cản mối quan hệ giữa hai đứa các con ngay lập tức. Mà hôm nay, con đều đã quỳ xuống cầu xin ta rồi, nếu ta có khả năng giúp đỡ hắn, tự nhiên là sẽ ra sức. Nhưng lúc trước ta đã giải thích rõ ràng rồi, chuyện này một mình ra xuất đầu là vô pháp thay đổi khúc mắc quả.

 
- Oanh!
 

Tối hôm qua, sau khi biết được chuyện tình của Trần Phàm xong, Lý Dĩnh đã lo lắng suốt đêm, hôm nay lòng như lửa đốt lái xe quay về nhà gấp. Cho nên vô luận tâm lý hay là sức khỏe của nàng đều đã tới điêm cực hạn. Lúc này vừa nghe thấy Lý Vân Phong nói như thế, thì đầu óc choáng váng, ngã gục xuống dưới sàn nhà hôn mê đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com 

 Thấy cảnh tượng này, Lý Vân Phong sắc mặt đại biến, nhanh chân bước tới phía trước nâng Lý Dĩnh dậy.

 

Sau khi đơn giản kiểm tra một phen, phát hiện Lý Dĩnh bởi vì mệt mỏi quá sức mà hôn mê bất tỉnh, thì Lý Vân Phong mới nhẹ nhàng thở ra, đưa Lý Dĩnh lên ghế sa - lon, sau đó đi gọi quân y tới, nhờ quân y đưa Lý Dĩnh đi chăm sóc.

 

Chờ sau khi Lý Dĩnh rời đi. Lý Vân Phong lại châm thuốc lá, trầm mặc rít thuốc. Sương khói vờn quanh ở trên khuôn mặt của hắn, diễn cảm thoạt nhìn cực kì phức tạp, ánh mắt không ngừng lóe ra tinh quang.

 

Khi điếu thuốc cháy tàn, hắn mới ngửa đầu nhìn chằm chằm lên nóc nhà, khẽ lẩm bẩm nói:

 
- Lão thủ trưởng à lão thủ trưởng, ngài toan tính bố cục cả đời. Nhưng chẳng lẽ sẽ bởi vì quân cờ Trần Kiến Quốc này mà thua cuộc hay sao? Thật lòng một câu, bàn cờ này tôi xem không hiểu!
 

Oanh!

 

Giờ khắc này, bất luận là ai đều không thể đoán ra nổi tâm tư của Lý Vân Phong...

 

Cùng lúc đó, ở Đông Hải, trong nhà của Trương Thiên Thiên...

 
- Thiên Thiên à, mẹ sớm đã nói qua rồi, cái gì mà Trần Phàm chứ, vẫn là Trần Phi tốt hơn, con không tin, lúc này thì sao đây?
 

 Mẹ của Trương Thiên Thiên trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn không hề thay đổi, vẫn mang ngữ khí như trước:

 
- Con nhìn xem, hiện giờ Trần Phàm vì giết người nên đã bị bắt, mà Trần lão thái gia đã qua đời, hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia. Ta xem hắn à, cái mạng nhỏ cũng vô pháp bảo trụ rồi!
 

Trên ghế sa - lon, Trương Thiên Thiên bởi vì nghe thấy chuyện tình của Trần Phàm, mà nội tâm cực kỳ mất mát. Lúc này vừa nghe thấy mẹ mình nói bóng gió như thế, thì nhất thời đã nổi giận lôi đình.

 

Chỉ thấy nàng vươn tay cầm chiếc gạt tàn thuốc lá ở trên bàn lên, hung hăng ném thẳng vào màn hình TV.

 
- Oanh!
 

 Một tiếng nổ lớn vang lên, màn hình của chiếc TV Plasma xa xỉ nằm trên vách tường đã bị Trương Thiên Thiên đập nát.

 

Bất thình lình xảy ra chuyện này, mẹ của Trương Thiên Thiên sợ đến nỗi sững sờ ngay tại chỗ.

 

Theo sau, ở dưới biểu tình trợn mắt há hốc miệng ra của bà, Trương Thiên Thiên bước tới bên cạnh, biểu tình tức giận nói:

 
- Lúc trước là ai khuyên con phải nắm chắc cơ hội, không được để cho Trần Phàm thoát khỏi tay của con? Lúc trước là ai luôn miệng nói với con rằng, Trần Phàm là đứa cháu quý báu của Trần lão thái gia, tiền đồ vô lượng? Không phải là mẹ nói hay sao?
 

 Mẹ của Trương Thiên Thiên theo bản năng nói.

 
- Hảo cho một câu xưa nay đã khác à!
 

 Trương Thiên Thiên lòng đau như dao cắt:

 
- Phải rồi, hiện giờ Trần Phàm mất thế, bị cảnh sát bắt giam, cho nên các người muốn khuyên tôi theo đuổi Trần Phi, đúng không?
 

Có lẽ đã nhận ra cảm xúc kích động của Trương Thiên Thiên, cho nên mẹ nàng cũng không dám trả lời.

 
- Đủ rồi, tôi đã chịu quá đủ rồi.
 

 Trương Thiên Thiên trừng mắt nhìn mẹ:

 
- Tôi nói cho các người nhớ kĩ, sau này đừng can dự vào cuộc sống của tôi thêm nữa. Nếu không, đời này tôi sẽ không bước vào căn nhà này nữa đâu.
 

Khi nói xong những lời này, Trương Thiên Thiên không chờ mẹ mình lên tiếng phản ứng, nàng đã trực tiếp xoay người rời đi...

 

Quay trở lại phòng ngủ, nước mắt không thể kìm nén theo trong vành mắt Trương Thiên Thiên trào ra. Nàng vô lực dựa lưng vào cửa, yên lặng nghẹn ngào.

 

Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, nàng nhắm mắt, sau đó phun ra một ngụm tức khí, cắn răng làm ra một cái quyết định...Sau đó nàng lấy di động ra bấm một dãy số.

 

Thật lâu sau điện thoại mới chuyển liên lạc, trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm tràn ngập niềm hân hoan, trong thanh âm còn mang theo một cỗ kiêu ngạo không thể hủy diệt:

 
- Alo.
 

 Trương Thiên Thiên chậm rãi mở miệng.

 
- Trương Thiên Thiên?
 

 Đầu máy bên kia, vốn sau khi ăn cơm xong Trần Phi đang nghỉ trưa ở trong phòng, vừa nghe thấy thanh âm trong điện thoại truyền ra, thì hắn đã minh bạch hết thảy mọi chuyện rồi, khẽ cười lạnh nói:

 
- Là cô hà, cô gọi điện cho tôi làm gì?
 

Trương Thiên Thiên thu vén hết can đàm nói:

 
- Trước kia tôi đã lừa anh, tôi chưa từng ăn nằm qua với Trần Phàm.
 

 Trần Phàm khinh thường hỏi.

 
- Không phải anh muốn tôi trở thành đồ chơi của anh sao? Chỉ cần anh cứu được Trần Phàm, tôi sẽ làm đồ chơi cho anh cả đời.
 

Khi nói những lời này, nước mắt theo hai bờ má của nàng chảy xuống, rơi vào trong miệng. Khiến cho nàng cảm thấy chua xót, đắng chát...

 

Nàng vô lực nhắm hai mắt vào...

 
- Đồ chơi?
 

 Trần Phi cười ha hả nói:

 
- Trương Thiên Thiên, cô mà cũng xứng hay sao?
 

Cô mà cũng xứng hay sao?

 

Những chữ này, như một thanh chủy thủ sắc bén cắm thẳng vào trái tim của Trương Thiên Thiên, khiến diễn cảm trên khuôn mặt của nàng xám ngoét như tro tàn...

 

Cùng lúc này, trong văn phòng làm việc, trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Warner ở Đại Lục.

 

Roman biểu tình lo lắng ngồi trước màn hình máy vi tính, khẩn trương báo cáo nói:

 
- Tiểu thư. Trần tiên sinh bởi vì giết chết hơn mười người, trong đó có cả người nhà Tiết gia. Tiết Hồ vì muốn báo thù cho con trai của hắn, nên đã vận dụng hết các mối quan hệ bạch đạo. Hơn nữa, tôi thông qua mấy nơi nghe thấy tin tức, trước mắt gia chủ Trần gia đương nhiệm, đã muốn bày tỏ thái độ. Chuyện này sợ là...
 

Roman không nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ cũng phi thường rõ ràng: Chi sợ là Trần Phàm sẽ lành ít dữ nhiều!

 
- Roman, thoạt nhìn ông rất khẩn trương.
 

 Dai Fu nhàn nhạt cười:

 
- Xem ra lúc trước cho ông đi Châu Á là đúng đắn rồi.
 

Nhìn thấy Dai Fu vẫn tươi cười thoải mái, Roman không khỏi ngẩn ra, lý trí nói cho hắn biết, lấy mối quan hệ giữa Dai Fu và Trần Phàm, khi Trần Phàm xảy ra chuyện lớn như thế này, hẳn là Dai Fu sẽ nóng lòng như lửa đốt mới đúng. Nếu giờ khắc này vẫn còn trấn định, như vậy chỉ có một điều lý giải mà thôi:

 
- Dai Fu tuyệt đối không hề lo lắng!
 

 Roman thần tình chờ mong hỏi.

 
- Không có.
 

 Dai Fu khẽ lắc đầu, theo sau dùng ngữ khí quỷ dị nói:

 
- Trần Phàm sẽ không chết đâu, anh ấy làm như vậy, chỉ là muốn từ bỏ vinh dự cuối cùng của bản thân mà thôi...
 

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/cuc-pham-thien-vuong/chuong-387/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận