Còn những quan chức lãnh đạo không hiểu rõ nội tình, thì vẻ mặt cũng tràn đầy khiếp sợ và mờ mịt. Bọn họ thực muốn biết, cần phải có bao nhiêu đảm lượng và lòng quyết đoán, thì mới dám thả ra bài báo kinh thiên như thế này?
Đàm lượng?
Quyết đoán?
Đồ Tể chưa bao giờ thiếu!
Ngay khi bài báo này xuất hiện, cảnh sát an ninh mạng toàn bộ xuất động...
Đồng thời, trong gian phòng tiếp khách của một tòa nhà cao ốc ở Hàng Châu, Trần Phàm đang ngồi hút thuốc trước vị trí chủ tọa, yên lặng quan sát biểu tình biến hóa của các lão đại, hai tay nắm giữ thực quyền trong giới quan trường ở Hàng Châu.
Đối mặt với nhân vật từng thanh tẩy Vân Nam, danh chấn đế đô, uy chấn Đông Hải như Trần Phàm, các vị lão đại trong ngày thường đã có thói quen dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống người khác, lúc này không hề lộ ra một chút kiêu ngạo nào. Bọn hắn đem phần quyền lực mang đến lòng kiêu ngạo cho bọn hắn, cẩn thận thu liễm vào. Mà cả đám trong đầu đều đang tự hỏi một cái vấn đề:
- Vì sao Trần Phàm lại tới Hàng Châu?
Mắt thấy nữ trợ lý đang mở laptop ra, Trần Phàm chậm rãi dập tắt điếu thuốc, mỉm cười nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm, sở dĩ các ông tập trung xuất hiện ở đây, đều là do Tưởng Cương ra lệnh cho các ông làm những việc gây bất lợi đối với tập đoàn Cao Tường...
Oanh!
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, trong mắt nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Trần Phàm, trong nội tâm của chư vị lão đại đều cảm thấy căng thẳng!
- Cụ thể làm những chuyện gì, nói vậy trong lòng các ông đều mười phần rõ ràng!
Trần Phàm nói dứt lời, ngữ khí đột nhiên biến đổi, ánh mắt sắc lạnh như đao phong đảo qua trên mặt mấy người, gằn từng chữ nói:
- Tôi chỉ muốn nhắc, các ông hẳn là nên cảm thấy may mắn, đồng dạng cũng nên cảm tạ Chu bí thư. Bởi nếu không phải do ông ấy, tôi cam đoan sau khi chuyện này qua đi, trong số các ông, ít nhất cũng sẽ có hơn phân nửa người vứt bỏ cái ghế hiện tại!
Oanh!
Lời nói của Trần Phàm như một quả boom nặng kí, ném thẳng vào trong gian phòng tiếp khách. Nhất thời, cả đám lão đại đều bị lời nói của Trần Phàm làm cho trợn mắt há hốc mồm!
Làm cho một nửa quan chức hành chính của tỉnh lớn, vứt bỏ vị trí hiện tại ư?
Nếu không phải lúc trước Trần Phàm làm ra những chuyện tình kinh thiên động địa, thì hôm nay các vị đại lão trong hiện trường, đều sẽ nghĩ rằng Trần Phàm đang bị điên!
Ở bọn hắn xem ra, cho dù Chu Bình Xuyên, thậm chí là nhân vật lãnh đạo Kỷ ủy cấp trung ương, cũng chưa có được năng lực này.
Dù sao, chuyện tình này cũng liên quan đến lợi ích của rất nhiều người!
Điên rồi sao?
Các đại lão, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng lo lắng bất an không yên.
- Thoạt nhìn các ông vẫn không tin...
Biểu tình biến hóa của mọi người, Trần Phàm đều nhìn vào trong mắt, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng...tôi nghĩ...rất nhanh các ông sẽ tin tưởng...tôi cam đoan!
Nói xong, Trần Phàm khẽ liếc mắt nhìn người nữ trợ lý.
Người nữ trợ lý nhanh chóng chuyển đổi sang kênh tin tức, trên màn hình lớn chậm rãi hiện ra ký hiệu của một đài truyền hình, là đài truyền hình dám đăng tải sự thật duy nhất ở trong quốc nội.
Trong màn hình, xuất hiện một nữ biên tập viên, đang dùng thanh âm êm tai mà không thiếu lực xuyên thấu, gằn từng chữ nói:
- Cuộc đời của Tưởng Cương, đây là tiêu đề của một bài báo trên mạng internet. Bài báo này đăng tài lúc mười giờ, qua nửa tiếng đồng hồ, nhưng đã muốn tràn ngập ở khắp các diễn đàn trên internet. Các diễn đàn lớn, các trang báo mạng lớn, xã quận, QQ đàn, đều đang thảo luận về nội dung của bài báo này.
Theo sau, hình ảnh lóe lên, màn ảnh chiếu thẳng vào nội dung bài báo.
Trên màn hình, những đoạn văn nhất châm kiến huyết, dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của chư vị lão đại. Tất cả mọi người kìm lòng không được, đều ngừng thở, trợn tròn hai mắt lên!
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút!
Khoảng mấy phút đồng hồ sau, tần số phát sóng đã chấm dứt, nhưng mỗi người trong phòng khách vẫn đang choáng váng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV như cũ!
Thậm chí, có mấy người trong này từng quan hệ khá thân thiết với Tưởng Cương, sắc mặt đều tái nhợt!
- Chư vị.
Trần Phàm thấy vậy, nhẹ nhàng gõ nhịp xuống tay vịn ghế sofa, mỉm cười nói tiếp:
- Trước khi các ông tiến vào tòa nhà cao ốc này, hẳn là đã nhìn thấy không ít phóng viên ở dưới lầu, những ký giả này đến tham dự buổi họp báo của chi nhánh tập đoàn Cao Tường ở vùng Chiết Giang, Roman người phụ trách khu vực Châu Á của tập đoàn đầu tư Warner cũng sẽ đến tham dự. Kế tiếp, chúng ta hãy cùng nhau quan sát trực tiếp buổi họp báo này nhé!
Nghe Trần Phàm nói như thế, nữ trợ lý không nói hai lời, trực tiếp chuyển đổi kênh vô tuyến màn hình TV trên vách tường.
Lúc này, tâm tình của đám lão đại đã nhảy vọt lên giữa cổ họng!
Hình ảnh chợt lóe, lập tức hiện ra khung cảnh buổi họp báo, màn hình đang nhắm thẳng vào Tiêu Viễn Sơn, phó tổng tài tập đoàn Cao Tường kiêm giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường ở vùng Chiết Giang.
- Đầu tiên, xin cảm tạ phóng viên các báo đài hôm nay đến tham dự buổi họp báo này của tập đoàn chúng tôi.
Nhìn vào màn ảnh, Tiêu Viễn Sơn diễn cảm nghiêm trang, ngữ khí trầm ổn nói:
- Hôm nay, tôi lấy thân phận phó tổng tài và kiêm giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường ở vùng Chiết Giang, khai mở buổi họp báo này, mục đích là vạch trần âm mưu của một người đang muốn gây bất lợi cho tập đoàn chúng tôi!
- Nói vậy trong các vị đang ngồi ở đây, có không ít người cũng biết, công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường ở Chiết Giang, cách đây không lâu đã khai mở một khu nhà cao cấp, khu nhà này tên là Phi Thúy Vương. Trong đó, phòng tiêu thụ kinh doanh có báo cáo, không đến một tuần thời gian, khu nhà này đã bán ra hết. Mà cái danh hào mỹ miều này, cũng là do một nữ quản lý tuổi trẻ tài năng của tập đoàn chúng tôi đặt cho!
- Nhưng ngày hôm qua, khi công ty muốn điều nữ quản lí kia đến tổng công ty ở Đông Hải, thì nàng đã bị con của một vị quan chức chặn đường bắt cóc!
Oanh!
Tiêu Viễn Sơn vừa thốt ra những lời này, cả hiện trường buổi họp báo liền sôi trào lên. Mà phòng tiếp khách thì lại rơi vào sự yên tĩnh bất thường.
- Động cơ bắt cóc là vì nguyên nhân gì?
- Nếu chỉ việc này, còn chưa đến mức làm cho tôi phẫn nộ, cũng sẽ không khai mở ra buổi họp báo long trọng như thế này! Chuyện kế tiếp mới là vấn đề trọng yếu nhất, tối hôm qua, sau khi tên công tử kia vì sàm sỡ Điền tiểu thu, nên đã bị bằng hữu của Điền tiểu thư đánh bị thương. Hắn liền lợi dụng quyền lực vô thượng trong tay của cha hắn, mà lập tức tiến hành phong tỏa Hàng Châu. Hơn nữa còn vận dùng toàn bộ lực lượng cảnh sát, đến công ty của tôi vây bắt nhân viên và bạn bè của Điền tiểu thư!
- Đến sáng nay, mà nhân viên của công ty chúng tôi, cùng bạn bè của nàng vẫn chưa rõ tung tích, mà lệnh phong tỏa còn chưa giải trừ! Trừ những chuyện đó ra, cũng bởi vì nguyên nhân này mà các hạng mục kinh doanh của tập đoàn Cao Tường và tập đoàn Warner ở Chiết Giang, đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, một số hạng mục đã bị bức bách đình chỉ.
Ực!
Trong phòng tiếp khách, không biết là ai nuốt khan nước miếng, phát ra tiếng động phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị ở ttong gian phòng. Làm cho mọi người không hẹn mà đều quăng ném ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Trần Phàm!
Nhưng khi bọn hắn chuyển dời mục quang, thì trên màn hình TV, Tiêu Viễn Sơn cũng đã ngồi xuống rồi.
Roman người phụ trách khu vực Châu Á của tập đoàn đầu tu Warner, một thân âu phục Armani, đeo mắt kính gọng vàng, cũng đứng lên, thần tình phẫn nộ nói:
- Nguyên bản tôi cho rằng hoàn cảnh đầu tư ở tỉnh này tốt lắm, nhưng những chuyện đang diễn ra đã khiến cho tôi phải bác bỏ suy nghĩ này! Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến cho tôi vô cùng bất bình, tôi sẽ lấy thân phận người phụ trách khu vực Châu Á của tập đoàn Warner, bác đơn kiện lên Bộ thương mại, đề nghị Bộ thương mại giải thích tất cả những chuyện tình này.
Nói đến đây, Roman gằn từng chữ:
- Nếu không được cấp cho một lời giải thích hợp lý. Tôi sẽ đề nghị ban quản trị, hủy bỏ đầu tư ở tỉnh này, thậm chí là cả trong Đại Lục!
Roman như một đầu sư tử phẫn nộ gào rít ở trên mận hình. Mà hiện trường buổi họp báo cũng hoàn toàn trở nên sôi trào. Các phóng viên sôi nổi đúng lên, không ngừng loang loáng ánh đèn của máy chụp ảnh.
Lúc này, ttong phòng tiếp khách, vẻ mặt của đám quan chức lãnh đạo cấp tỉnh, đều mang diễn cảm trắng bệch như tờ!
Giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được. Trần Phàm không có nói đùa.
Đồng dạng, bọn họ cũng hiểu được: Tưởng Cương tiêu đời rồi!
Cái gọi là giết người không thấy máu, bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi!