Cao Quan Chương 1 04: Cha con Tống Bính Nam đến nhà

Cao Quan

Tác giả: Cách Ngư

Chương 104: Cha con Tống Bính Nam đến nhà

Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
Shared by: MTQ -



Bành Viễn Chinh thu dọn đồ đạc xong, ngồi xe chuyên dụng của Phùng Bá Đào đến Đại Hồng Môn thăm ông bà nội, nói lời tạm biệt. Phùng lão cũng không nói gì, chỉ động viên hắn vài câu. Sau đó Phùng lão thái thái lại cầm tay của hắn, luôn mãi dặn dò hắn phải biết tự chăm sóc mình.

Phùng lão thái thái rốt cuộc cũng không đề cập đến sự việc của hắn và Phùng Thiến Như. Hẳn là cảm thấy thời điểm hiện tại không thích hợp, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi nói sau.

Tuy nhiên, trong lòng ông cụ vẫn tin tưởng Phùng Thiến Như sẽ thay đổi. Ông thủy chung vẫn cho rằng Phùng Thiến Như mới xứng với Bành Viễn Chinh. Là người nắm giữ quyền lực cao tầng của nước cộng hòa nhưng ông cũng không khác gì những cụ già bình thướng khác, cố chấp và kiên trì.



Từ Đại Hồng Môn trở về, Bành Viễn Chinh lại gọi điện thoại cho vợ chồng Phùng Bá Lâm và vợ chồng Phùng Bá Hà, tỏ vẻ phải về lại Tân An. Phùng Bá Lâm lúc này đề xuất phái xe đưa hắn đi, Bành Viễn Chinh cũng không cự tuyệt, bởi vì tết nhất mua vé rất khó khăn. Ngồi xe lửa trở về thì thật sự là quá chật chội. Ngồi mấy giờ trên xe lửa chẳng khác nào đuổi chạy trên chiến trường.

Trở lại nhà Phùng Bá Đào, Bành Viễn Chinh vào phòng Mạnh Lâm nói chuyện. Tống Dư Trân cười bước vào:
- Viễn Chinh, cha con Tống Bính Nam tại thành phố Tân An đến chúc tết bác cả cháu. Cháu ra ngoài tiếp đi.

Cha con Tống Bính Nam đến đây? Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi.

Tuy nhiên, hắn chợt nhớ lại Tống Bính Nam là người thủ đô, về nhà mừng năm mới, nhân cơ hội đến chúc tết lãnh đạo, cũng là tình lý bên trong. Chỉ có điều Tống Quả cũng ở đây, hắn cảm thấy có chút hơi do dự. Nếu một khi sự thật này được vạch trần, sau này hắn và Tống Quả làm sao còn là bạn bè được nữa.

Nhưng Bành Viễn Chinh vẫn đi ra ngoài. Mặc kệ nói như thế nào, Tống Bính Nam là lãnh đạo thành phố Tân An, Tống Quả lại là bạn của hắn. Người ta đến thăm nhà, mình lại trốn không gặp thì thật là không lễ phép.

Hắn bước vào phòng khác, Tống Bính Nam và Tống Quả nhìn thấy hắn thì cùng nhau đứng dậy, chủ động gọi:
- Đồng chí Viễn Chinh.

Mặc dù là trước đây Tống Quả từ miệng cha biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, trong lòng sớm đã có tư tưởng chuẩn bị. Nhưng ở Phùng gia chân chính nhìn thấy Bành Viễn Chinh, Tống Quả vẫn cảm thấy tinh thần chấn động.

- Trưởng ban Tống, chúc mừng năm mới.
Bành Viễn Chinh cười tiếp đón, lại cùng Tống Quả bắt tay:
- Tống Quả, sao anh lại đến đây?

- Được rồi, tất cả đều ngồi đi.
Phùng Bá Đào ở một bên thản nhiên cười.

Nếu không phải bởi vì cháu trai Viễn Chinh ở Tân An, cha con Tống Bính Nam đến Phùng gia chúc tết cũng chưa chắc có thể gặp được Phùng Bá Đào, càng không nói đến được đích thân tiếp chuyện.

- Tiểu Tống, các người khó có dịp đến đây một chuyến, tối nay ở lại đây ăn cơm nha.
Tống Dư Trân mỉm cười bước tới:
- Bá Đào, Viễn Chinh, mọi người tiếp khách nhé, tôi đi chuẩn bị cơm.

Tống Dư Trân không ngờ mở miệng lưu khách, đương nhiên là một loại coi trọng đối với Tống Bính Nam, nhưng sự coi trọng này cũng là vì Bành Viễn Chinh.

Tống Dư Trân có thể mời ở lại dùng cơm, nhưng Tống Bính Nam làm sao có khả năng lưu lại chứ. Ông ta khẩn trương kính cẩn cười:
- Chị Tống, chị quá khách sáo rồi. Tôi nhân dịp năm mới về thăm nhà, đến chúc tết lãnh đạo. Phó chủ nhiệm Phùng rất bận nên chúng tôi sẽ đi ngay.

- Haha, ăn cơm xong rồi đi mà.
Tống Dư Trân lại nói. Bà đương nhiên chỉ là khách sáo một câu, không thực lòng lưu cha con Tống Bính Nam ở lại dùng cơm.

Tống Bính Nam luôn mãi nói lời cảm ơn.

- Lão lãnh đạo gần đây sức khỏe có tốt không?
Tống Bính Nam lại sau khi khách sáo với Tống Dư Trân vài câu thì cung kính hướng về Phùng Bá Đào chủ động cười nói.

- Ừ, vẫn còn tốt. Nhưng không thể so với tuổi trẻ của các người được, trẻ trung, khỏe mạnh, tinh lực là không theo kịp.
Phùng Bá Đào thản nhiên cười nói.

- Viễn Chinh ở Tân An, cậu giúp tôi chú ý đến cháu nó một chút, đừng cho nó đi con đường tà đạo.
Phùng Bá Đào quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh, trầm giọng nói:
- Không phải bởi vì nó là con cháu của Phùng gia chúng ta mà dung túng cho nó. Nếu phát hiện nó có đường ngang ngõ tắt, lập tức gọi điện thoại cho tôi ngay. Nó ở Tân An, tôi giao lại cho cậu.

Tống Bính Nam trong lòng mừng như điên. Phùng Bá Đào nói những lời này hiển nhiên là coi ông như người nhà. Ông ta đối với Bành Viễn Chinh “đầu tư” và “chiếu cố” rốt cuộc đã có hiệu quả.

- Lão lãnh đạo cứ yên tân, đồng chí Viễn Chinh năng lực công tác rất mạnh. Hiện tại ở thành phố chúng tôi nổi danh là một cây bút xuất sắc, vừa mới được phá lệ đề bạt lên cấp trưởng phòng, tương lai là tiền đồ vô lượng.
Tống Bính Nam mỉm cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu tính khi nào về?

- Trưởng ban Tống, tôi chuẩn bị sáng mai sẽ quay trở về. Tôi vừa mới nhậm chức, công tác của phòng năm ngoái còn tồn đọng lại rất nhiều. Sang năm cần phải gấp rút hoàn thành, nếu không thì sẽ làm chậm trễ công tác.
Bành Viễn Chinh cười, bước qua rót cho Tống Bính Nam một tách nước:
- Tống Quả, anh chuẩn bị khi nào trở về?

Tống Quả ánh mắt lóe ra một chút, lập tức cười nói:
- Tôi khi nào cũng có thể trở về. Bằng không, chúng ta cùng nhau trở về đi? Dù sao tôi cũng thủ đô cũng chẳng có chuyện gì.

Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Ừ, tôi cảm thấy đi trên đường một mình rất buồn, chúng ta làm bạn với nhau sẽ vui hơn.

Thấy Bành Viễn Chinh và con trai Tống Bính Nam rất quen thuộc, Phùng Bá Đào gương mặt hiện lên một tia sáng rọi. Ông ta tuy rằng luôn mồm nhờ Tống Bính Nam quản lý Bành Viễn Chinh, nhưng trên thực tế, là khiến cho Tống Bính Nam lúc nào cũng phải chiếu cố cháu trai của mình, tránh cho Bành Viễn Chinh phải chịu thiệt.

Quan trường hiểm ác, lòng người như kỳ. Bành Viễn Chinh dù có khả năng như thế nào cũng chỉ là một người thanh niên hơn 20 tuổi, người khiến hắn té nhào trên đường đi, Phùng Bá Đào tuyệt đối sẽ không tha. Nhưng nếu dùng lực lượng gia tộc trợ giúp Bành Viễn Chinh, không cần nói đến Bành Viễn Chinh phản đối, mà Phùng lão cũng sẽ không đồng ý.





8h ngày mùng bốn, Bành Viễn Chinh rời khỏi nhà Phùng Bá Đào, ngồi xe quân đội chuyên dụng do Phùng Bá Lâm phái đến trở về Tân An.

Trước khi đi, Phùng Thiến Như cũng không ra mặt đưa tiễn hắn, dường như vẫn còn chưa dậy.

Bành Viễn Chinh ngồi xe đến một tiểu khu khác đón Tống Quả, sau đó chiếc xe liền dọc theo quốc lộ hướng tỉnh Giang Bắc đi đến.

4h chiều, xe tiến vào nội thành thành phố Tân An. Tại ngã tư đường thứ nhất, Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái thì thấy được chiếc xe thể thao chói mắt của Hoàng Đại Long đang đậu ven đường.

Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Tống Quả, bộ anh thông báo cho Hoàng Đại Long hôm nay chúng ta trở về sao?

Tống Quả cười ha hả:
- Sang năm mới, anh ta phải mời chúng ta ăn cơm, vậy thì mời đi. Tối nay chúng ta đừng về nhà, tụ họp lại uống rượu, ca hát, sau đó đến khách sạn Tân An thuê một phòng.
truyện copy từ tunghoanh.com
Khi nói chuyện, chiếc xe quân dụng đậu vào ven đường. Lúc này, Hoàng Đại Long và một cô gái mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt bước xuống xe, mỉm cười lên tiếp đón.

Cô gái kia dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Tuy rằng so với Phùng Thiến Như thì thua kém, nhưng cũng được xem là mỹ nữ ngàn dặm chỉ có một.

Bành Viễn Chinh lập tức đoán ra, đại khái đây là em gái của Hoàng Đại Long, sinh viên năm thứ tư của trường nghệ thuật Giang Bắc Hoàng Oanh Oanh, nghe nói đã có một vai phụ trong một bộ phim nhiều tập. Hoàng Oanh Oanh điều kiện không tồi, có đủ khí chất của một minh tinh. Dựa vào tài lực thật lớn của Hoàng gia, tương lai nói không chừng có thể nổi tiếng.

Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, quay đầu lại đấm Tống Quả một cú:
- Tiểu tử anh chẳng qua là muốn gặp em gái người ta, còn kéo tôi vào nữa. Tôi thấy Hoàng Đại Long này sẽ nhanh chóng trở thành anh rể của anh thôi. Nếu anh thích em gái người ta thì hãy nắm bắt lấy, đừng đùa giỡn với anh trai người ta chứ.

Tống Quả khẽ thở dài một tiếng:
- Viễn Chinh, tôi lúc trước khi nhìn thấy cô ấy đã cảm thấy yêu. Tôi đời này sẽ chỉ cưới cô ấy. Nhưng cô bé kia đối với tôi vẫn ôn hòa, cũng không biết là có ý tứ gì.

Bành Viễn Chinh cười:
- Đi thôi, mặc kệ là có ý tứ gì, người đẹp đích thân đến đón anh, anh còn làm giá gì nữa, sao không mau tiếp đón đi.

Bành Viễn Chinh mở cửa bước xuống.

Hoàng Đại Long cười ha hả bước lại:
- Bành thiếu, chúc mừng năm mới.

- Chúc mừng năm mới, Hoàng tổng.
Bành Viễn Chinh mỉm cười bắt tay Hoàng Đại Long, khóe mắt quan sát Hoàng Oanh Oanh và Tống Quả.

- Đây là em của tôi, Oanh Oanh. Lại đây, gặp Bành thiếu đi.
Hoàng Đại Long hướng Hoàng Oanh Oanh gọi.

- Xin chào, Bành …..
Hoàng Oanh Oanh cười, còn chưa nói hết câu thì Bành Viễn Chinh liền cười nói:
- Gọi tôi là Bành Viễn Chinh là được rồi, cái gì là Bành thiếu, Tống thiếu chứ, giống như là chúng tôi là trẻ hư trong xã hội vậy.

- Haha, xin chào, Trưởng phòng Bành, tôi nghe anh tôi nói về anh rất nhiều lần. Mọi người mới từ thủ đô về à?
Hoàng Oanh Oanh bắt tay Bành Viễn Chinh.

Cô luôn hỏi Hoàng Đại Long, Bành Viễn Chinh đến tột cùng là lai lịch gì, sao lại quan hệ với loại công tử bột như Tống Quả. Hơn nữa, nhà Tống Quả ở thủ đô, về thủ đô mừng năm mới là tình lý bên trong, nhưng Bành Viễn Chinh nghe nói nhà ở nhà máy cơ giới Tân An, sao lại chạy đến thủ đô đón năm mới chứ?

Bành Viễn Chinh bảo chiếc xe quân dụng trở về, sau đó cùng với Tống Quả lên xe của Hoàng Đại Long. Vừa mới lên xe không lâu, thì nghe tiếng máy nhắn tin kêu lên, lấy ra thì không ngờ là số điện thoại của Vương Bưu. Hắn cảm thấy âm thầm xấu hổ. Hắn vốn nói với Vương Bưu là ngày mùng bốn sẽ gặp mặt liên hoan. Nhưng bởi vì Phùng Thiến Như nửa đường gây náo, nên hắn cảm thấy không tiện ở lại mà rời khỏi, quên cả lời hứa với Vương Bưu.

Hoàng Đại Long đưa điện thoại di động của mình cho Bành Viễn Chinh gọi cho Vương Bưu.

- Anh bạn, thật là ngại quá, tôi hôm nay cơ quan có việc gấp nên liền trở về ngay, quên gọi điện thoại cho cậu.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng chửi của Vương Bưu:
- Chó thật, không trượng nghĩa gì cả. Tôi đã đặt phòng ở khách sạn, còn hẹn cả chị họ của tôi. Hai chúng tôi đợi cậu một buổi chiều, kết quả là cậu đã trở về.



- Anh bạn à, thật có lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi vội quá nên quên mất. Cậu nói với Vương tổng xin lỗi giùm tôi. Lần tới, mười lăm tháng giêng tôi sẽ trở lại thủ đô. Đến lúc đó nhất định mời mọi người ăn cơm để xin lỗi.

Bành Viễn Chinh ở trong điện thoại xin lỗi. Hắn biết Vương Bưu là người đáng tin, chỉ cần nói rõ ràng thì Vương Bưu sẽ không tức giận. Hắn quả thật đã quên mất chuyện này.

- Hừ, nhớ 15 phải quay về đãi chúng tôi một bữa tiệc lớn.
Vương Bưu tức giận cúp điện thoại. Đương nhiên, đây không phải là tức giận thật sự. Bằng quan hệ giữa hai người, hiểu lầm ấy không tính là cái gì.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-104-aoBaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận