Cao Quan Chương 161 : Ngầm giấu đao

Cao Quan

truyện copy từ tunghoanh.com
Tác giả: Cách Ngư

Chương 161: Ngầm giấu đao

Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện



- Quan trọng hơn, ở quận có phê duyệt hay không?
Hách Kiến Niên đột nhiên cười đầy thâm ý:
- Đương nhiên tôi biết, Chủ tịch Viễn Chinh với Phó chủ tịch quận Chu có quan hệ không tồi. Phó chủ tịch quận Chu được phân công quản lý Ủy ban xây dựng khu, nói vậy thì quận sẽ bật đường xanh phê duyệt cho dự án.

Nói đến đây, Hách Kiến Niên ánh mắt âm trầm nhìn qua Quý Kiến Quốc, lạnh lùng cười rồi nói tiếp:
- Nhưng không biết Chủ tịch Viễn Chinh và đồng chí Tuyết Yến có suy xét qua, hiện tại trung ương, tỉnh thành phố đang khống chế rất nghiêm về đất đai. Căn cứ vào những pháp định quản lý có liên quan về đất đai, xây dựng chiếm dụng đất, dùng đất nông nghiệp chuyển sang sử dụng cho mục đích khác đều phải thông qua đủ loại thủ tục phê duyệt.



- Việc phê duyệt đất có thể từ quận lập hồ sơ phê duyệt lên thành phố. Nhưng nếu vượt quá 100 mẫu, và đề cập đến buôn bán vận tác thì nhất định phải do tỉnh phê duyệt. Đây là văn kiện mới nhất của UBND tỉnh, đồng chí Viễn Chinh không biết có biết không?

Hách Kiến Niên lời nói ngầm giấu đao, hết sức trào phúng.

Cải tạo, xây dựng thêm phố buôn bán, chiếm dụng hai bên sườn khu phố. Hơn nữa, còn phải xây dựng một số phương tiện phụ thuộc, tiến hành tô điểm cho đẹp nên diện tích khẳng định là vượt quá 100 mẫu.

Phải do tỉnh phê duyệt? Bành Viễn Chinh ngẩn ra. Hắn quả thật không biết có một văn kiện như vậy.

Thấy Bành Viễn Chinh có chút kinh ngạc, Hách Kiến Niên khóe miệng mỉm cười.

Phê duyệt ở quận là chuyện nhỏ. Còn phải đợi thành phố phúc thẩm qua, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở tỉnh. Cậu cho dù có Chu Đại Dũng giúp đỡ thì có thể giải quyết vấn đề gì sao? Hách Kiến Niên trong lòng âm thầm cười lạnh. Ông ta định liệu, cho dù Bành Viễn Chinh có thể giải quyết một cửa ở thành phố, nhưng ở tỉnh thì khó hơn. Tối thiểu là trong khoảng thời gian ngắn chẳng làm gì được.

UBND tỉnh tháng trước vừa hạ một văn kiện, căn bản là quản lý đất nông thôn. Bởi vì đang có hiện tượng chiếm dụng đất ruộng, tạo thành sự xói mòn nên tỉnh đang quản lý việc này rất nghiêm. Hạng mục các nơi chất chồng như núi, Bành Viễn Chinh có bản lĩnh thông thiên thì cũng bất lực.

Đương nhiên, cũng có thể có đường ra, chính là làm báo cáo giả để thành phố và quận phê duyệt. Nhưng loại động tác vi phạm quy định này, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không làm. Hơn nữa, có Hách Kiến Niên đang trừng mắt nhìn chằm chằm, hắn không thể thao tác trong bóng tối. Một khi đã làm thì chính là vạch áo cho người khác xem lưng.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Như vậy đi, chúng ta cứ dựa theo yêu cầu của thượng cấp, trực tiếp báo cáo xin phê duyệt. Dù sao hạng mục này cũng không thể gấp được. Mặc kệ là quá trình phê duyệt có bao lâu, nhưng công tác chúng ta cần làm nhất định phải nhanh.

Hách Kiến Niên nghe xong thì lãnh đạm nói:
- Cũng được, nếu Chủ tịch Viễn Chinh đã có lòng tin như vậy thì cứ báo cáo đi.

- Nhưng tôi có một yêu cầu, xây dựng cải tạo phố buôn bán phải đề cập đến lợi ích của các thương hộ hai bên sườn. Hẳn là nên triệu tập thương hộ và thôn dân gần đó, đem phương án này công khai trưng cầu ý kiến và đề nghị, sau khi lấy được ủng hộ của quần chúng thì tiến hành vận tác cũng không muộn.

- Tôi đã sắp xếp đồng chí phòng chính Đảng trước tiên làm điều tra và trưng cầu ý kiến. Các thương hộ và dân chúng vùng phụ cận rất ủng hộ tiến hành cải tạo và xây dựng phố buôn bán. Trong bảng trưng cầu ý kiến có đề cập đến 89 hộ công thương và 32 hộ cư dân đại diện ký tên. Chờ một lát, đồng chí Tân Hoa của phòng chính Đảng đem tài liệu có chữ ký của quần chúng đến, nắm chặt thời gian báo cáo với Bí thư Hách.

Hắn không ngờ đã xuống tay trước? Hách Kiến Niên biến sắc. Ông ta đang muốn sắp xếp Chử Lượng ở sau lưng quấy rối, khiến cho kế hoạch của Bành Viễn Chinh bị quần chúng mãnh liệt công khai lên án, cũng không lường trước được Bành Viễn Chinh lại ra tay trước, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, khiến ông ta không có cơ hội gây rối.

- Ồ!
Hách Kiến Niên trầm thấp ồ lên một tiếng.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười, cầm lấy cái tách uống một ngụm nước, rồi lại nói:
- Nếu tất cả mọi người không phản đối, như vậy phương án này xem như thông qua. Kế tiếp, chúng ta sẽ thành lập một tổ công tác, lập tức triển khai. Tình huống triển khai công tác bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho Đảng ủy và Bí thư Hách.





Chử Lượng đi theo Hách Kiến Niên vào văn phòng của ông ta.

Hách Kiến Niên đặt mông ngồi xuống ghế, thở ra một hơi thật dài.

- Bí thư Hách, cái tên tiểu tử này nghe nói rất có năng lượng, ở thành phố quen biết rất nhiều người. Chỉ sợ…
Chử Lượng nhíu mày, còn chưa nói xong thì đã bị Hách Kiến Niên đánh gãy:
- Sợ cái gì chứ?


- Năng lượng cái rắm, chỉ là dựa vào một Chu Đại Dũng thôi. Cứ lui một bước, cho dù hắn có thu phục được thành phố và quận thì ở tỉnh sẽ có năng lực như thế nào? Không cần nói đến một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, cho dù là lãnh đạo thành phố đến cơ quan trực thuộc tỉnh bàn bạc sự việc cũng còn khó. Hiện tại ở tỉnh đang tiến hành quản lý việc chuyển đổi đất nông nghiệp, cậu nghĩ rằng nó sẽ được phê duyệt sao?

- Bí thư Hách, hắn đã có thể mời phóng viên CCTV đến, lại còn có bản lĩnh thao tác tin tức thời sự. Ở tỉnh thì…
Chử Lượng thăm dò một câu.

Hách Kiến Niên coi thường bĩu môi nói:
- Hắn làm tuyên truyền, trong một lần đã trở thành nhân vật điển hình của truyền thông cả nước. Quan hệ với giới truyền thông cũng là tình lý bên trong. Cậu cho rằng hắn là ai chứ? Không làm gì được à? Ở quận, ở thành phố, ở tỉnh, ở trung ương đều mánh khóe thông thiên sao? Nếu có bản lĩnh lớn như vậy, cần gì đến nơi này của chúng ta làm Chủ tịch thị trấn? Sớm đã tiến vào cơ quan trực thuộc tỉnh hoặc là cơ quan trực thuộc trung ương rồi.

- Được rồi, cậu không cần phải nghĩ nhiều. Trong khoảng thời gian này, cần làm tốt công tác của mình, yên lặng xem biến. Tôi thật ra cũng muốn nhìn, hắn gây ra sức ép như thế nào. Tương lai sẽ hoàn thành công việc như thế nào. Chờ xem đi. Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ phải khóc đòi về thành phố. Lấy tác phong làm việc ở cơ quan để đến cơ sở gào to là không thể thực hiện được rồi.

Chử Lượng không dám nói gì nữa, khúm núm ra ngoài.

Mà lúc này, Bành Viễn Chinh đang cùng với Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng trong phòng làm việc của hắn.

Trước đó, Bành Viễn Chinh đã gọi điện thoại cho Chu Đại Dũng, xác nhận lời của Hách Kiến Niên không phải là vô căn cứ. Ở tỉnh gần đây đột nhiên quản lý thật nghiêm việc chuyển hóa đất nông nghiệp sang mục đích sử dụng khác.

Chứng thật tin tức này, Bành Viễn Chinh lập tức điều chỉnh ý nghĩ của mình. Ở tỉnh phê hay không phê, hắn cũng không để trong lòng. Chỉ lo lắng ở quận, ở thành phố rồi ở tỉnh thì bộ môn thay đổi liên tục, thủ tục phê duyệt sẽ chậm trễ rất nhiều. Mà kéo dài như vậy, hạng mục do một tay hắn thao tác sẽ dễ dàng bị thất bại.

Một khi hạng mục này thất bại thì chẳng giải quyết được chuyện gì, mà uy tín của hắn cũng bị tổn hại. Vừa mới đứng vững cục diện thì lại bị trả trở về điểm xuất phát. Thậm chí còn có khả năng bị Hách Kiến Niên bài xích.

- Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng, ba người chúng ta phân công nhau. Tuyết Yến, cô phụ trách giai đoạn trù bị thu hút đầu tư. Hạng mục chúng ta cần phải được phê duyệt nhưng công tác nên làm trước một chút cũng không phải là vô ích. Dựa theo kế hoạch nắm chặt xử lý. Vẫn là câu nói, rèn sắt khi còn nóng, càng nhanh càng tốt.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm nói.

Lý Tuyết Yến ngẩn ra, nghĩ đến Bành Viễn Chinh vi phạm quy định, không khỏi có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch Bành, có phải là khi thủ tục được phê duyệt thì hãy nói sau được không? Nếu chẳng may….

Quyền phê duyệt ở tỉnh, Lý Tuyết Yến cảm thấy có áp lực rất lớn, hy vọng có chút xa vời. Nếu ở thành phố thì cô còn có thể thông qua cha mình là Lạc Thiên Niên sau lưng hoạt động một chút. Mà Bành Viễn Chinh lại từ cơ quan thành phố xuống dưới, ở thành phố khẳng định cũng có người giúp đỡ.

- Thủ tục cứ để tôi xử lý. Thủ tục ở quận, ở thành phố, ở tỉnh tôi đều nắm chặt. Tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ kết nối tiến độ với mọi người. Các người cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm, không cần chần chừ. Khi thủ tục hoàn tất thì chúng ta lập tức tiến vào vận tác.
Bành Viễn Chinh kiên định phất tay. Lý Tuyết Yến thấy hắn tin tưởng như vậy, có chút do dự nhưng không nói gì nữa.

- Đồng chí Cổ Lượng, anh hãy lập tức làm công tác chuẩn bị di dời, trọng điểm là những thôn dân, nông hộ có liên quan. Kết nối thật tốt với các hộ công thương, trao đổi chi tiết về tiêu chuẩn đền bù, tranh thủ đem công tác làm cho xong, tránh cho tương lai xuất hiện điều không tốt. Tuyết Yến, cô đồng thời cũng nên chú ý luôn cả chuyện này.

Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Cổ Lượng. Cổ Lượng im lặng gật đầu.

Bành Viễn Chinh quan sát Cổ Lượng thời gian gần đây. Người này ở thị trấn thường luôn trầm mặc, ít nói, không người chú ý. Nhưng điều này không có nghĩa là y không có năng lực. Bành Viễn Chinh phát hiện, năng lực phối hợp tổ chức của y rất mạnh, người lại khá thận trong, rất thích hợp làm công tác hậu cần.

Về thái độ trung thành thì cần tiếp tục khảo sát. Tuy nói gì thì nói, Bành Viễn Chinh trước mắt địa vị và quyền thế vẫn còn chưa thể làm cho người ta quyết tâm quy thuận.





Vào tháng tám, thời tiết càng thêm nóng bức. Nhiệt độ có khi lên đến 38o, 39o. Mặt trời càng lên cao, toàn bộ thị trấn Vân Thủy bất kể là quốc lộ hay trên phố đều vắng bóng người. Tất cả mọi người đều ở trong nhà né tránh cái nóng.

Chiếc quạt trần trong phòng Lý Tuyết Yến chạy vù vù. Cổ Lượng sắc mặt âm trầm đứng một bên. Còn mười mấy hộ buôn bán cá thể đứng ở cửa, mồm năm miệng mười nói nhao nhao. Không ít cán bộ đều cầm theo cây quạt, đến văn phòng xem náo nhiệt.

Trên lầu, Hách Kiến Niên rời khỏi văn phòng, từ hành lang thăm dò xuống dưới, hướng về Chử Lượng và Hoàng Hà phía sau cười lạnh nói:
- Tôi đã nói thế nào? Xảy ra sự cố rồi đấy. Thủ tục này còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể xuống dưới. Nhưng bọn họ lại tiếp tục làm rối loạn lên.

- Còn nói là trưng cầu ý kiến, quần chúng đều rất ủng hộ và hoan nghênh. Đều là vô nghĩa. Bí thư Hách, hắn không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, không biết bọn chân đất ở nông thôn rất khó chơi.
Chử Lượng nhẹ nhàng cười:
- Tôi cũng không biết vì sao hắn lại muốn làm hạng mục đó. Ở thị trấn làm việc nào có dễ dàng như vậy?

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hoàng Hà cũng ở một bên cười khẽ.

- Được rồi, các người trở về đi. Tuy nhiên, Chử Lượng, cậu hãy nói với đồn công an, đừng để cho đám người này làm lớn chuyện. Nếu gặp chuyện không may thì cuối cùng cũng chỉ tôi chịu tiếng xấu cho kẻ khác.
Hách Kiến Niên chắp tay sau đít trở lại văn phòng của mình.

Chử Lượng và Hoàng Hà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi sau đó mới một trước một sau xuống lầu.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-161-alCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận