Cao Quan Chương 255 : Hoàng tổng thích cưỡi ngựa?

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 255: Hoàng tổng thích cưỡi ngựa?

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo





Trước khi bước vào thang máy, đột nhiên Mạnh Hiểu Quyên nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:

- Viễn Chinh, chúc mừng hai người. Khi nào đính hôn, nhất định phải cho tôi biết. À, đây là ông xã tôi, An Gia Lượng.

Trong nhà họ Mạnh, người duy nhất khiến Bành Viễn Chinh còn có đôi chút thiện cảm, là chị họ Mạnh Hiểu Quyên, mà An Gia Lượng, chồng của cô, kiếp trước Bành Viễn Chinh cũng có vài lần qua lại.

Hắn mỉm cười, đưa tay bắt tay An Gia Lượng:

- Xin chào.

Bành Viễn Chinh đồng ý chào hỏi bắt tay An Gia Lượng, tuy rằng thái độ vẫn hơi lạnh lùng, nhưng đối với Mạnh Hiểu Quyên, như thế đã là rất vui mừng rồi. Ngay cả hai vợ chồng Mạnh Cường trong thang máy, trong đôi mắt đều hiện lên vẻ vui sướng.



Sắc mặt Hoắc Dương liên tục thay đổi, không kìm nổi, nhìn Mạnh Hiểu Quyên hỏi nhỏ:

- Hiểu Quyên, cô gái kia là ai vậy?

Nghe y hỏi, An Gia Bình cũng vểnh tai nghe, đây là điều y đang quan tâm.

Mạnh Hiểu Quyên nhíu mày không nói.

Mạnh Cường cũng nhíu mày, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Trương Mỹ Kỳ không kìm nổi, tức giận nói:

- Hắc Dương, cháu đàng hoàng một chút đi! Bất kể cô ta là ai, cũng là người các người không thể trêu vào!

Trương Mỹ Kỳ dùng từ “các người’, chứ không phải “cháu”, sắc mặt An Gia Bình lập tức trở nên hết sức khó coi.

Từ đầu đến cuối, hai vợ chồng Mạnh Cường đều không lộ ra một chút tin tức nào. Hai người càng bí mật như vậy, lại càng khiến An Gia Bình và Hoắc Dương thấy băn khoăn và tò mò. Với thân phận của Mạnh Cường, người ông ta kiêng kỵ hẳn là có lai lịch rất lớn. Hơn nữa, giữa hai bên dường như cũng không xa lạ.




Thang máy lại xuống, Hoàng Đại Long kính cẩn mời Phùng Thiến Như vào thang máy. Dù Phùng Thiến Như không hề tỏ vẻ ta đây, nhưng Hoàng Đại Long không dám thất lễ. Chỉ cần y nghĩ đến thân phận của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, trong lòng liền căng thẳng, không dám chậm trễ.

Bành Viễn Chinh thấy y như vậy, cũng đành chịu.

Nhưng Hoàng Oanh Oanh và Phùng Thiến Như lại rất nhanh hòa hợp, kề vai nhau nói nói cười cười.

Hoàng Đại Long chọn một phòng sang trọng nhất của nhà hàng khách sạn Tân An. Giá phòng rất đắt, nhưng không chỉ có vấn đề tiền, bởi vì không phải ai có tiền cũng có thể đặt được phòng này.

Phòng được trang hoàng rất lộng lẫy, ngay cả Phùng Thiến Như cũng phải ngắm nhìn chăm chú.

Thái độ của Hoàng Đại Long trở nên rất thận trọng, mất đi vẻ cợt nhã thường ngày, chỉ có điều, ánh mắt nóng hực của y vẫn dán vào bộ ngực cao ngất của hai nữ nhân viên phục vụ, lộ nguyên hình là một con…râu xồm!

Bành Viễn Chinh cười, ấn ấn vào vai Tống Quả, lại chỉ vào Hoàng Đại Long đang vụng trộm ngắm nghía “đào tiên”, hai người nhìn nhau cười lớn.

- Hoàng Đại Long, anh lấm la lấm lét ngắm nghía cái gì vậy? Chẳng sợ mất mặt ư? Tội nghiệp cho Vương Na, sao lại lấy một tên háo sắc hết thuốc chữa như anh!

Bành Viễn Chinh không kiêng nể, cười mắng.

Tống Quả cũng liền phụ họa:

- Đúng vậy, thật không biết xấu hổ, quả thật mất hết mặt mũi tập đoàn Tin Kiệt.

Hai nữ nhân viên phục đỏ bừng mặt, tay rót rượu cũng hơi run lên.

Phùng Thiến Như giật mình kinh hãi, thầm nghĩ: Sao anh Viễn Chinh lại nói thẳng thừng như vậy?

Cô kéo tay Bành Viễn Chinh, định nói với hắn, đã thấy Hoàng Oanh Oanh cười hì hì:

- Chị Thiến Như, chị đừng để ý tới bọn họ, anh tôi cũng hư đốn lắm, lưu manh như anh ấy, chỉ có anh Viễn Chinh mới trị nổi thôi!

Hoàng Đại Long thở ra một cái, biết Bành Viễn Chinh và Tống Quả có ý tốt nhắc khéo mình, nên không giận. Y cười ha hả:

- Ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp? Riết rồi thành thói xấu thôi. Nếu nói không biết xấu hổ, Tống Quả cậu còn không biết xấu hổ hơn cả tôi, có muốn tôi vạch trần ra không?

Tống Quả luôn giữ mình trong sạch, vốn không quan hệ lăng nhăng, cũng không sợ Hoàng Đại Long nói cái gì, tỏ vẻ coi thường, cười nói:

- Tôi quang minh chính đại, không có gì phải sợ.

- Ái chà, thế thì ai đã nhiều năm mặt dày mày dạn làm cái đuôi của Oanh Oanh, đến nỗi đuổi cũng không đi? Lúc trước Oanh Oanh nói với tôi thế này: Anh Hai, cái tên ruồi bọ kia lại tới nữa kìa, sao mà đánh mãi cũng không chết vậy? Thật chán ghét!

Hoàng Đại Long bịt mũi, giả giọng Hoàng Oanh Oanh, điệu bộ ngúng nguẩy, mặt còn ra vẻ “hờn dỗi”, Bành Viễn Chinh không kìm nổi ôm bụng cười to, Phùng Thiến Như cũng mỉm cười.

Tống Quả không ngờ là Hoàng Đại Long nói chuyện này, lập tức đỏ mặt. Da mặt y mỏng, bị nói như thế ngay trước mặt Hoàng Oanh Oanh và Phùng Thiến Như, y khó thể chịu được.


Hoàng Oanh Oanh giật mình, biết Tống Quả rất nhạy cảm, lòng tự trọng cao, sợ Tống Quả thẹn quá hóa giận, vội đứng dậy oán trách nói:

- Anh Hai, anh nói bậy bạ gì vậy? Em nói như vậy hồi nào?

Tống Quả cười ha hả:

- Tôi là “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” (1), theo đuổi cô ấy một cách quang minh chính đại. Anh hỏi Oanh Oanh xem, có phải tôi đối với cô ấy trước sau như một, nhất mực si tình? Trong khi đó, có người cả ngày cứ suy nghĩ mấy chuyện gì đâu không, không ăn chơi đàng điếm thì cũng muốn cưỡi “ngựa Tây’! (2)

Tống Quả đốp chát.

Hoàng Đại Long dường như không ngờ Tống Quả cũng có lúc nhanh mồm nhanh miệng và chua ngoa như vậy, bị Tống Quả nói mấy câu “chặn họng”, xấu hổ cười.

Tống Quả vừa nói vừa quay lại nhìn Hoàng Oanh Oanh, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Oanh Oanh tràn ngập nhu tình. Cái gọi là “tình đến chỗ sâu, người trong cuộc tự biết”, đã từng vứt bỏ và suýt để vuột mất, Hoàng Oanh Oanh mới biết được tấm chân tình mà Tống Quả dành cho cô là quý giá đến mức nào.


Bành Viễn Chinh cười ha hả, Phùng Thiến Như tò mò quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, mỉm cười hỏi nhỏ:

- Anh Viễn Chinh, Hoàng tổng thích cưỡi ngựa à?

Tuy Phùng Thiến Như nói nhỏ, nhưng ở trong một phòng, mọi người đều nghe được.

Hả? Bành Viễn Chinh ngẩn ra, rồi bật cười, nhưng lại cố nín cười, đỏ cả mặt.

Mặt Tống Quả lại càng khôi hài, y hoa chân múa tay vui sướng, đôi đũa trong tay quơ lên, miếng thịt vừa mới gắp rơi đánh bộp lên bàn.

Hoàng Đại Long xấu hổ đến mức cúi gằm xuống.

Hoàng Oanh Oanh buồn cười, không nhịn được, cười lên khanh khách:

- Chị Thiến Như, đó là họ dùng mấy từ của bọn lưu mạnh, chị đừng tưởng thật.

Phùng Thiến Như a một tiếng, cũng đỏ mặt, nhìn Hoàng Oanh Oanh.

Hoàng Oanh Oanh cười, kề tai Phùng Thiến Như khẽ nói:

- Chị Thiến Như, có một số người đưa bọn gái mắt xanh, tóc vàng từ nước ngoài tới, gọi họ là đại dương mã, hì hì!

Mặt Phùng Thiến Như đỏ bừng, xấu hổ và buồn bực lườm Bành Viễn Chinh, không kìm nổi hứ một tiếng.

Một tay cô đưa xuống, nhéo ngay phần thịt non bên hông Bành Viễn Chinh. Khuôn mặt đang tươi cười của Bành Viễn Chinh cứng đờ ra, không dám cười nữa…

Không khí bữa tiệc đã dần dần trở nên thoải mái, Hoàng Đại Long cũng lấy lại sự điềm tĩnh. Sau khi rượu được ba tuần, Hoàng Đại Long, Hoàng Đại Long ra hiệu bằng mắt với Hoàng Oanh Oanh.

Hoàng Oanh Oanh cười hì hì, lấy trong túi ra một hộp nhỏ rất tinh xảo bằng kim loại, đưa cho Phùng Thiến Như:

- Chị Thiến Như, lần đầu tiên chị đến Tân An, có thể quen biết chị, chúng tôi rất vui, đây là chút quà nhỏ của mấy người chúng tôi, mong rằng chị có thể nể mặt, nhận lấy làm kỷ niệm.

Hoàng Oanh Oanh nói “ mấy người chúng tôi”, chính là Hoàng Đại Long, cô và Tống Quả. Bành Viễn Chinh đã đoán trước là Hoàng Đại Long sẽ tặng quà, cũng không bất ngờ, mỉm cười nhìn Phùng Thiến Như.

Phùng Thiến Như hơi do dự một chút, cảm thấy họ đều là bạn của người yêu mình, không thể làm người ta sượng mặt, liền khách sáo nhận lấy. Tuy nhiên, sau khi cô mở hộp, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, liền trả hộp lại cho Hoàng Oanh Oanh, kiên quyết nói:

- Oanh Oanh, quà quý giá như vậy, tôi tuyệt đối không thể nhận!

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, đưa mắt nhìn kỹ, thấy trong hộp là một cặp đồng hồ tình nhân, nạm kim cương, kiểu mới nhất, trị giá ít nhất là hơn một trăm ngàn tệ.

Hoàng Oanh Oanh cười:

- Chị Thiến Như, chỉ là hai cái đồng hồ mà thôi, cũng không tính là cái gì, chị xem, tôi và Tống Quả cũng đang đeo một cặp đồng hồ tình nhân đây này, đây là kiểu mới nhất của năm nay, chị và anh Viễn Chinh mỗi người một chiếc, ghép lại thành một cặp.

Phùng Thiến Như lắc đầu:

- Quá đắt tiền, tôi không nhận đâu. Anh Viễn Chinh cũng sẽ không đồng ý.

Bành Viễn Chinh cười khổ, nhìn Hoàng Đại Long trầm giọng nói:

- Nếu là quà bình thường thì chúng tôi sẽ nhận, nhưng đồng hồ đắt tiền như vậy, dù tôi có nhận, cũng không dám đeo. Nếu để Ủy ban Kỷ luật tôi đeo đồng hồ đắt tiền như vậy, còn không liệt tôi vào danh sách tham ô, tham nhũng hay sao?

Tống Quả cũng thầm tắc lưỡi, y không ngờ Hoàng gia ra tay rộng rãi như vậy, kiểu đồng hồ này là hàng xa xỉ, Tân An không có bán. Sau Tống Quả mới biết, đây là đồng hồ do Hoàng Bách Thừa mua ở Hồng Kông, định dùng làm lễ vật đính hôn cho Hoàng Oanh Oanh và y, nhưng đúng lúc nghe Phùng Thiến Như đến Tân An, Hoàng Bách Thừa liền quyết định đem tặng cho Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh.

Hơn một trăm ngàn, đương nhiên không phải số nhỏ, nhưng đối với nhà nhiều tiền thế lớn như Hoàng gia, cũng không là bao nhiêu. Mà người ta xuất thân từ nhà quyền quý, Hoàng Bách Thừa cũng không thể keo kiệt.

Hoàng Đại Long cười ha hả:

- Viễn Chinh, chỉ là hai cái đồng hồ, cậu đặt nặng làm gì? Cậu xem cái đồng hồ của tôi này, còn quý giá hơn. Vả lại, người có thể nhận biết nhãn hiệu của cái đồng hồ này, tuyệt đối sẽ không quá mười người! Nếu cậu còn coi tôi là bạn, hãy nhận lấy.

Hoàng Đại Long nói một cách dứt khoát và kiên quyết.

Lần này y tặng quà, là theo lời căn dặn của Hoàng Bách Thừa, nếu Bành Viễn Chinh không nhận, y không có cách nào ăn nói với cha mình.

Hơn nữa, theo hắn nghĩ, nếu nhận món quà này, có nghĩa Bành Viễn Chinh đồng ý tiếp tục kết giao với y, đồng thời cũng là một nước cờ đầu của cha con nhà họ Hoàng ra mắt Phùng gia, có ý nghĩ rất trọng đại đối với hai cha con y.

Phùng Thiến Như là một cô gái rất nhạy bén, thấy vậy, cô không nói nhiều, để cho Bành Viễn Chinh quyết định. Nếu Bành Viễn Chinh đồng ý nhận, thì cô cũng nhận.


(1) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: Theo Từ điển Hán Việt Thiều chửu, Yểu điệu là chỉ cái tính u nhàn (u tịch và nhàn nhã), thục nữ là người con gái đẹp và thuỳ mị, cầu: đôi lứa. Theo Quốc ngữ Từ Điển của Bộ Giáo Dục Trung Hoa Dân Quốc: 窈窕淑女(Yểu điệu thục nữ ): người con gái đẹp lại có đức hạnh. Tạm dịch cả câu: Người con gái xinh đẹp thuỳ mị và có đức hạnh, là vợ hiền của người quân tử. Theo từ điển nàểu điệu không có nghĩa là ;yểu điệu;, duyên dáng. Cần nhấn mạnh, ;cầu; ở đây không có nghĩa là cầu mong, mong muốn, mà là ;đôi lứa; hay có thể tạm dịch là “xứng đôi”. Từ ; cầu; này có lẽ giống từ ;spouse; trong tiếng Anh. Tuy nhiên thông thường người ta vẫn hiểu theo nghĩa: “người con gái xinh đẹp (thì) được người quân tử theo đuổi, mong cầu.

(2) “Ngựa Tây’: nguyên văn là “đại dương mã”, ám chỉ những cô gái tây phương làm nghề “không trong sạch” ở Trung Quốc. Trung Quốc dùng từ “đại dương mã” (Đại: to lớn, dương: người ngoại quốc, mã: ngựa) này, có lẽ cũng gần tương tự như người Việt Nam, vẫn gọi các cô gái điếm là, xin lỗi các bạn, “ngựa người”, như truyện ngắn “Người ngựa, ngựa người” được Nguyễn Công Hoan viết từ năm 1931. Trong nhiều chương trước, chúng tôi tạm dịch là “gái Tây”, nhưng vì đoạn kế tiếp Phùng Thiến Như ngây thơ, lại hiểu lầm là Hoàng Đại Long cưỡi ngựa thật, nên phải dịch hơi thô như vậy.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-255-CoEaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận