Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 314: Ngàn vạn người tôi cũng mặc
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
- Viễn Chinh, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ phá hư tất cả.
Hoàng Đại Long lúc này giải thích nói:
- Lúc này chúng tôi đã bị tổn thất quá lớn.
- Kia không thể nói đến vấn đề tổn thất. Sau này hãy nói. Hoàng Đại Long, anh hãy lâp tức bảo người của mình lui ra, trước giao nộp hết gậy gộc. Lát nữa lãnh đạo thành phố đến đây, nhìn thấy bộ dạng này của các người thì còn thể thống gì nữa. Các người sẽ chẳng còn là xí nghiệp mà giống như bọn lưu manh.
- Được rồi, được rồi.
Hoàng Đại Long ủ rũ quay đầu bảo người của mình đứng im chờ lệnh. Đồng thời yêu cầu cất hết những đoạn ống nước vào trong xe.
Nếu là bình thường, Bành Viễn Chinh dù thế nào cũng sẽ không khiến cho Hoàng Đại Long bị sượng mặt. Nhưng hiện tại lại là thời khắc hết sức căng thẳng. Tâm trạng của hắn không tốt, nên không có tinh lực và thời gian suy xét mặt mũi của Hoàng Đại Long. Chử Lượng và cán bộ thị trấn tức sùi bọt mép nhìn Bành Viễn Chinh, lại thấy Bành Viễn Chinh mắng Hoàng Đại Long thì quả thực không tin được vào hai mắt của mình.
Hoàng gia ở thành phố Tân An có bao nhiêu hoành tráng thì không ai là không biết. Không cần nói đến cán bộ thị trấn, ngay cả cán bộ khu huyện cũng không thể răn dạy Hoàng Đại Long như một đứa trẻ. Nhưng Bành Viễn Chinh nói như vậy, mà Hoàng Đại Long lại không dám nói lại một câu.
Điều này có nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Không khí càng ngày càng khẩn trương. Người của xí nghiệp Tín Kiệt rục rịch, nhưng lại bị Bành Viễn Chinh áp chế. Người bị tổn thất nhiều nhất là bọn họ, mà đối phương lại cứ bày ra bộ dạng tiếp tục cướp bóc. Làm sao có thể không làm cho bên này cảm thấy thù hận chứ.
- Bí thư Bành, làm sao bây giờ?
Chử Lượng hạ giọng nói. Ông ta không chỉ lo lắng xảy ra ẩu đả mà còn lo lắng Ngô Minh Quánh ở bên kia chịu thiệt. Nếu Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy bị đối phương đánh hoặc xảy ra chuyện gì thì Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy còn dám nhìn mặt ai?
- Tôi sẽ đàm phán với bọn họ.
Bành Viễn Chinh cắn chặt răng, ngưng giọng nói.
Chử Lượng và Quý Kiến Quốc, còn có Thi Bình bên cạnh đều chấn động, lập tức khuyên can nói:
- Bí thư Bành, tuyệt đối không thể được. Bọn họ chính là một đám du côn lưu manh, anh không thể qua đó.
- Lãnh đạo Quận ủy và UBND quận lập tức sẽ đến ngay. Khi nào đồng chí của cục Công an tới thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải cứu lão Ngô ra.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Cho dù Quận ủy và UBND quận đến thì cũng phải có người đàm phán với bọn họ. Cũng không thể để cho đối phương triệu tập người kéo bè kéo lũ đánh nhau? Phó bí thư Chử, anh hãy lập tức hướng lãnh đạo quận ủy báo cáo, thỉnh cầu lãnh đạo Quận ủy phối hợp ra mặt xử lý chuyện này với lãnh đạo huyện Trung Cương.
Nói xong, Bành Viễn Chinh cầm lấy cái loa trong tay Chử Lượng, cao giọng hô to:
- Các đồng chí của thôn Mộng Sơn và tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn. Tôi là Bí thư Đảng ủy Bành Viễn Chinh của thị trấn Vân Thủy. Tôi đến đây là để đàm phán với mọi người. Các người có ý kiến và điều kiện gì thì có thể giáp mặt mà nói với tôi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh đưa cái loa cho Chử Lượng rồi sải bước về phía đối phương.
Phía sau truyền đến một tiếng kinh hô.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn về phía trước, bước chân trầm ổn. Hắn chẳng thấy có chút sợ hãi hay khủng hoảng nào. Đối phương có thể kiêu ngạo nhưng chính là có ý đồ thực hiện áp lực với thị trấn Vân Thủy.
Đừng nhìn thấy tụ tập một đám người, nhưng kỳ thật hơn phân nửa là phô trương thanh thế.
Cái gọi là “Chiếm dụng đất nông nghiệp của thôn Mộng Sơn”, hoặc “chặn đường qua lại” hoặc là “Ô nhiễm môi trường” chẳng qua chỉ là sự ngụy trang.
Nhưng cũng cần phải có người đến đàm phán với bọn họ để làm dịu đi cảm xúc của đối phương. Nếu cứ giằng co như vậy, xử lý không xong thì tính chất sẽ ngày càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không khống chế được cục diện.
Nếu xuất hiện thương vong thì hậu quả càng không thể tưởng.
Sự việc tuy rằng xảy ra ở thị trấn Vân Thủy, nhưng là do tập đoàn Tín Kiệt đầu tư. Hạng mục công trình này tập đoàn Tín Kiệt đầu tư vào rất lớn, muốn để cho bọn họ mặc kệ tùy ý đối phương phá hỏng thì gần như là không có khả năng. Một khi đám người xí nghiệp Tín Kiệt ồn ào lên, Bành Viễn Chinh có thể khống chế được Hoàng Đại Long nhưng chưa chắc đã có thể khống chế được nhiều người mất lý trí như vậy.
Một khi tạo thành cục diện này, mặc kệ là ai có lý, ở trên truy cứu trách nhiệm thì đôi bên phải chia đều.
Cho nên, Bành Viễn Chinh không thể không đi.
Cho dù có vạn người tôi cũng mặc.
Gió bắc gào thét, mây đen giăng trời, che phủ toàn bộ mặt đất, khiến cho người ta có một áp lực rất lớn. Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo khoác màu đen, chậm rãi bước đi, thần sắc thong dong, vẻ bề ngoài rất cương nghị.
Chử Lượng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Bành Viễn Chinh, hô to một tiếng:
- Điền Minh, hai người hãy đi theo Bí thư Bành.
Điền Minh và một cán bộ thị trấn trẻ tuổi không có bất luận một cái gì do dự, đuổi theo Bành Viễn Chinh.
- Lão Quý, hỏi thăm thử lãnh đạo Quận ủy và người của phòng Công an quận có đến không? Mau thúc giục họ đi.
Bành Viễn Chinh đi rồi, Lý Tuyết Yến lại không có mặt tại thị trấn, nên chỉ có mình Chử Lượng là Phó bí thư chủ trì đại cục.
Quý Kiến Quốc cũng không nói lời vô nghĩa, quay đầu đi gọi điện thoại. Thi Bình đứng ở phía sau do dự một chút, rồi quay đầu lại nói với Lý Tân Hoa:
- Tân Hoa, cô hãy gọi điện thoại cho nhà Bí thư Bành, báo cáo với Phùng tiểu thư một tiếng.
- Vâng!
Lý Tân Hoa đưa máy quay cho một cán bộ bên cạnh. Sau đó nhanh chân chạy vào văn phòng quản lý của khu sản nghiệp thị trấn để gọi điện thoại.
Bành Viễn Chinh bước nhanh đi. Hai người Điền Minh đuổi theo hắn. Bành Viễn Chinh thấy vậy liền nhíu mày:
- Hai người lại đây làm gì?
- Lãnh đạo, chúng tôi đến để tiếp ứng lãnh đạo.
Điền Minh nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh im lặng, không nói gì, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Hắn cùng với hai người Điền Minh đi vào công trường nhà máy sản xuất đồ điện, hướng chỗ đối phương đang tụ tập.
Đồng Cương mang theo một vài cấp dưới đi tới, từ trên xuống dưới đánh giá Bành Viễn Chinh, cười ha hả nói:
- Một Bí thư thị trấn trẻ tuổi như vậy thật là lầu đầu gặp.
- Anh bạn, thật không đơn giản. Tuổi trẻ như vậy mà đã làm Bí thư thị trấn, lai lịch chắc không nhỏ?
Bành Viễn Chinh thần sắc không thay đổi, nhìn Đồng Cương thản nhiên nói:
- Tôi là Bành Viễn Chinh, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Tiên sinh họ gì? Thôn Mộng Sơn là do anh làm chủ?
Đồng Cương thẳng sống lưng, ngạo nghễ nói:
- Tôi tên là Đồng Cương, Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Mộng Sơn, Tổng giám đốc, Phó bí thư Đảng ủy, tôi đương nhiên là có thể làm chủ.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên. Hắn đã sớm đoán ra, đây là con trai Đồng Hồng Nghiệp. Chỉ có điều khi giáp mặt, người này bĩ khí quá nặng nên không khỏi âm thầm lắc đầu.
- Ồ, hóa ra là Đồng tổng.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, cũng không bắt tay Đồng Cương, mà chắp tay sau lưng trầm giọng nói:
- Đồng tổng, các người tụ tập gây rối, giam giữ cán bộ lãnh đạo. Đây chính là vi phạm pháp luật. Mau khẩn trương thả Phó chủ tịch Ngô của chúng tôi ra. Có cái gì thì chúng ta đối mặt, công khai đàm phán.
Đồng Cương lạnh lùng cười:
- Cái gì là giam giữ? Đừng chụp mũ chúng tôi. Tôi chỉ là lưu Phó chủ tịch thị trấn các người lại, uống miếng trà, hút điếu thuốc nói chuyện mà thôi. Nếu Bí thư Bành đã đến vậy thì mời anh ta ra đây.
Đồng Cương phất tay về phía sau. Một vài cấp dưới mở cửa xe Mercedes Benz ra. Ngô Minh Quánh vẻ mặt buồn bực và hoảng sợ bước xuống xe, nhìn thấy Bành Viễn Chinh đang đứng nói chuyện với Đồng Cương cách đó không xa thì lại càng hoảng sợ hơn.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Ngô Minh Quánh, thản nhiên nói:
- Lão Ngô, anh trở về đi.
Giọng nói của Bành Viễn Chinh rất tự tin. Ngô Minh Quánh do dự một chút rồi quay đầu chạy về phía thị trấn Vân Thủy. Anh ta không muốn tiếp tục ở lại đây để bị khống chế. Đương nhiên, Đồng Cương cũng không làm gì anh ta, chỉ bắt anh ta ở lại trong xe “nghỉ ngơi” mà thôi.
- Căn cứ theo như tôi biết, từ chỗ chúng ta đứng đây kéo dài về phía sau mới là địa phận của thôn Mộng Sơn. Công trình xây dựng nhà máy sản xuất đồ điện của khu sản nghiệp chúng tôi không có chút vi phạm nào cả. Đồng tổng, anh cũng là người có thân phận, làm việc phải suy xét hậu quả. Hiện tại là xã hội pháp trị, không phải là vương triều cho chúng ta tụ tập ẩu đả giành địa bàn. Anh hiện tại nên bảo người của mình lui về. Tôi có thể phối hợp với người của xí nghiệp Tín Kiệt, không truy cứu hành vi của các người ngày hôm nay.
- Nếu không, các người ngày hôm nay phá hư tường rào, sẽ phải tiến hành bồi thường hết thảy những tổn thất. Và còn truy cứu trách nhiệm của mọi người.
Bành Viễn Chinh tiến lên một bước, dừng lại trước mặt Đồng Cương:
- Chúng ta đã thông qua Quận ủy và UBND quận hướng Huyện ủy và UBND huyện các người đề xuất kháng nghị.
- Lấy UBND huyện đè tôi à? Ngay cả khi Chủ tịch huyện hay Bí thư huyện ủy đến đây thì tôi cũng vẫn nói những lời này. Các người đã chiếm dụng đất đai của chúng tôi. Làm ô nhiễm không khí, nhất định phải đình công. Nếu không, cho dù là thiên vương lão tử đến đây thì cũng chẳng ngăn cản được. Các người xây dựng một lần thì chúng tôi sẽ đẩy ngã một lần. Không tin thì cứ thử xem.
Đồng Cương cười lạnh, hai tay chống thắt lưng, thái độ cực kỳ ngạo mạn.
Bành Viễn Chinh nhìn thấy thái độ của gã như vậy thì cũng mất đi hứng thú nói chuyện với gã. Có tiếp tục đàm phán với cái đám con nhà giàu mới nổi lưu manh này cũng chẳng có kết quả gì. Đồng Cương đã không chịu để ý những gì hắn nói thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Suy nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh giọng nói cũng liền âm trầm xuống dưới:
- Nếu các người đã không chịu nói lý lẽ, vậy thì không cần phải đàm phán gì cả. Tôi thật ra cũng muốn nhìn thấy, một xí nghiệp thôn mà có thể coi trời bằng vung như thế nào.
Nói xong, Bành Viễn Chinh xoay người bước đi.
- Còn muốn bỏ đi à? Không có dễ dàng như vậy đâu.
Đông Cương phất tay lên, từ bên kia mười mấy gã cường tráng chạy tới.
- Đồng Cương, anh muốn làm gì? Muốn tấn công tôi à?
Bành Viễn Chinh giận dữ chỉ tay vào Đồng Cương:
- Anh là thổ phỉ hay ác bá vậy?
- Chậc chậc, đúng là có thái độ của lãnh đạo lớn. Hù dọa ai vậy? Bố nói cho mày biết, đừng nói cái loại cấp phòng nho nhỏ như mày, cho dù là cán bộ cấp huyện cục, cấp sở đứng trước mặt bố thì cũng giống như đứa con nít thôi.
- Yên tâm, yên tâm, đừng sợ. Chúng ta đều là người thông minh, sẽ không đánh người đâu. Chỉ cần Bí thư Bành lại đây ký hiệp nghị, đồng ý đình công lại không xây dựng nhà máy sản xuất đồ điện thì thôn Mộng Sơn chúng tôi đối với thị trấn Vân Thủy tuyệt đối nước giếng không phạm nước song. Nếu không hậu quả do các người tự gánh lấy.