Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 426: Bí thư Huyện ủy ám chỉ
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm nhìn văn kiện phân công công tác của bộ máy UBND huyện, cau mày, thật lâu không nói gì.
Vị Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới này, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bắt đầu bộc lộ tài năng, sự mạnh mẽ cứng rắn của mình. Mà điều này cũng có nghĩa Cung Hàn Lâm ở UBDN huyện hiện tại dường như cũng đã thỏa nguyện mở ra cục diện.
Nhưng bế tắc và loạn cục của huyện Lân dễ dàng bị phá như vậy sao? Tôn Tuyết Lâm lạnh lùng cười.
Ông ta cầm điện thoại lên gọi cho Cung Hàn Lâm, ở trong điện thoại nửa thật nửa đùa nhắc đến việc Cung Hàn Lâm giao cho Bành Viễn Chinh trọng trách quá nặng nề, sẽ khiến người thanh niên này ăn không tiêu đấy.
Ngụ ý đơn giản nói, Cung Hàn Lâm ông quá mức tín nhiệm Bành Viễn Chinh, khiến quyền lực của hắn bành trướng, tương lai khó mà kiểm soát.
Nhưng sự tín nhiệm của Cung Hàn Lâm được thành lập từ nhiều nhân tố, rất vững chắc. Đây là điều mà Tôn Tuyết Lâm không thể hiểu hết. Hơn nữa, khiến Bành Viễn Chinh làm một thanh kiếm, còn Cung Hàn Lâm thì âm thầm đẩy tay, đây là quyết sách của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy.
Sau này cấp trên sẽ ủng hộ vô hạn đối với công tác của Bành Viễn Chinh. Đây là nhân tố quan trọng nhất khiến Cung Hàn Lâm nể trọng Bành Viễn Chinh. Trong lòng của ông ra rất rõ ràng, không có Bành Viễn Chinh khơi mào, thì công tác của ông rất khó mà triển khai. Nếu ở trên cương vị Chủ tịch huyện mà vô tích sự thì tương lai ông sẽ bị Thành ủy điều đi.
Cho nên, đối với sự ám chỉ của Tôn Tuyết Lâm, Cung Hàn Lâm làm bộ như nghe không hiểu. Nhưng thái độ của ông rõ ràng truyền đạt cho Tôn Tuyết Lâm biết, đồng minh chiến tuyến của ông và Bành Viễn Chinh sẽ không thể bị phá vỡ.
Tôn Tuyết Lâm im lặng, liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh từ trong văn phòng đi ra, chuẩn bị đến phòng công an một chuyến, hỏi đến sự việc bọn lưu manh đến gây rối tại trường trung học. Hắn vừa muốn bước ra khỏi trụ sở làm việc thì chợt nghe Phó chánh văn phòng UBND huyện Vương Hạo đuổi theo đằng sau:
- Phó chủ tịch huyện Bành.
- Phó chánh văn phòng Vương? Có việc gì à?
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười.
- Phó chủ tịch huyện Bành, Bí thư Tôn bảo anh qua đó một chuyến.
Vương Hạo nhẹ nhàng nói. Kỳ thật y có chút buồn bực, Bí thư Huyện ủy tìm Bành Viễn Chinh thì trực tiếp gọi điện thoại cho hắn. Vì sao lại muốn mình truyền lời. Lãnh đạo Huyện ủy và UBND huyện quan hệ nhạy cảm và tinh tế, đây không phải là muốn kẹp giữa mình sao?
- Ồ, tôi biết rồi. Cám ơn anh nhiều.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, xoay người hướng tòa nhà Huyện ủy.
Trước cửa phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, lấy lại bình tĩnh, hắn gõ cửa bước vào. Hắn mơ hồ đoán ra được lúc này Tôn Tuyết Lâm tìm hắn là vì cái gì.
Hắn đi vào, thấy Ủy viên thường vụ huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào đang có mặt.
Vưu Đào thấy Bành Viễn Chinh liền đứng dậy cười nhạt một tiếng:
- Đồng chí Viễn Chinh đã đến rồi à. Bí thư Tôn, các người cứ nói chuyện. Tôi xin phép về trước.
- Được, lão Vưu, anh cứ đi trước. Tôi và đồng chí Viễn Chinh nói chuyện sau.
Tôn Tuyết Lâm khẽ mỉm khom người, cười nói.
Tôn Tuyết Lâm động tác rất nhỏ này rơi vào mắt của Bành Viễn Chinh. Đôi mắt hắn lóe lên, là Bí thư Huyện ủy, nhân vật số một của huyện, vốn cao cao tại thượng, nói một không hai, nhưng thái độ của Tôn Tuyết Lâm lại khiêm tốn vượt quá thường quy và yếu đuối. Đây cố nhiên là có liên quan đến tính cách của Tôn Tuyết Lâm nhưng tuyệt không bình thường.
Vưu Đào và Bành Viễn Chinh nhìn thoáng qua. Bành Viễn Chinh rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương một tia âm u và lạnh lùng nghiêm nghị thì trong lòng chấn động.
Giờ phút này, hắn có một dự cảm mãnh liệt. Một cử chỉ vô tâm của hắn đã khiến cho thế lực cao độ ở huyện Lân phải coi trọng.
- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi.
Tôn Tuyết Lâm lại nhường chỗ ngồi, mời thuốc lá Bành Viễn Chinh, chậm chạp không vào đề.
Ngay khi Bành Viễn Chinh có chút không kiên nhẫn, ông ta mới ra chút ám chỉ Bành Viễn Chinh, ở huyện Lân tình huống rất phức tạp, làm công tác không thể chỉ dựa vào nhất thời kích động và hành động theo cảm tính. Phải thận trọng và lấy đại cục làm trọng…
Tôn Tuyết Lâm cuối cùng còn ám chỉ Bành Viễn Chinh tuổi trẻ mà háo thắng quá, thì sẽ bị người khác đem ra làm vũ khí sử dụng cho quá trình đấu tranh của người ta, cuối cùng là hại chính mình.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên. Đối với ám chỉ của Tôn Tuyết Lâm, hắn không những không coi thường mà trong lòng càng thêm vài phần ngưng trọng và cảnh giác. Hắn mơ hồ cảm thấy Tôn Tuyết Lâm người này bề ngoài thoạt nhìn không mềm yếu như vậy. Đây có lẽ chỉ là một sự ngụy trang.
Hắn hiểu được ý tứ của Tôn Tuyết Lâm, đồng thời cũng hiểu được trong quan trường kỳ thật không có khả năng có bạn bè chân chính. Chỉ có lợi ích chân chính mà thôi.
Ít nhất trước mắt mà nói, hắn và Cung Hàn Lâm ích lợi và mục tiêu đều là nhất trí. Hắn cũng không lo lắng Cung Hàn Lâm ở sau lưng mình bắn lén. Về phần tương lai, đó là chuyện tương lai. Tình hình bây giờ không phải là hai người lục đục với nhau mà chỉ có thể đồng tâm hiệp lực.
Vẫn là câu nói kia, hợp tác thì cùng có lợi, nhưng phân chia thì cả hai đều bị tổn thương. Đạo lý này Cung Hàn Lâm hiểu rất rõ mà Bành Viễn Chinh cũng vậy.
- Bí thư Tôn, tôi hiểu rồi. Trong công việc sau này, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của Bí thư Tôn, tích cực chủ động phối hợp công tác với Chủ tịch huyện Cung. Xin Bí thư Tôn cứ yên tâm.
Bành Viễn Chinh lời nói lập lờ nước đôi. Tôn Tuyết Lâm cảm giác có chút thất vọng.
Ông ta hôm nay tìm Bành Viễn Chinh đến không phải là dùng kế ly gián gì, mà là thức tỉnh Bành Viễn Chinh, bảo y hành động không cần thiếu suy nghĩ.
Nhưng thật đáng giận. Bành Viễn Chinh cũng không chân chính nghe lọt lời của ông ta.
Tôn Tuyết Lâm có chút mệt mỏi, phất tay:
- Được, cứ như vậy đi. Đồng chí Viễn Chinh, tôi còn cuộc họp phải mở.
- Vâng, Bí thư Tôn, tôi đi đây.
Bành Viễn Chinh rời khỏi phòng của Tôn Tuyết Lâm, xuống lầu đi ngang qua phòng Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào. Cửa phòng làm việc của Vưu Đào khép hờ, hắn trong lúc vô ý nghe được giọng nói của Phó chủ tịch huyện Lâm Trường Hà.
Nhưng bước chân Bành Viễn Chinh không dừng lại, chỉ có ánh mắt càng thêm sáng rọi.
Hắn không phải là cái loại nhìn trước ngó sau, ướt át bẩn thỉu. Nếu quyết định làm việc nghĩa không chùn bước thì dũng cảm tiến tới. Đương nhiên, vì thực hiện mục tiêu, hẳn có khi nên dùng thủ đoạn và trí tuệ.
Ai nghĩ Bành Viễn Chinh là người không có đầu óc thì người đó chỉ có thể là chịu thiệt.
Bành Viễn Chinh vẫn cùng với Hoắc Quang Minh ngồi xe rời khỏi trụ sở làm việc. Điền Minh do không quen thuộc với tình huống ở đây nên cần Hoắc Quang Minh theo giúp hắn.
Từ khi văn kiện phân công công tác của bộ máy Huyện ủy truyền xuống, quyền lực của Bành Viễn Chinh được cường hóa, thái độ của Hoắc Quang Minh lại càng thêm kính cẩn.
Bành Viễn Chinh là người của hai thế giới, nhìn người rất chuẩn. Thông qua mấy ngày ở chung và quan sát, hắn cho rằng, Hoắc Quang Minh người này có thể dùng. Trước mắt, công tác của hắn ở huyện Lân cần bắt đầu tạo ra những thành viên tâm phúc cho mình. Hoắc Quang Minh được hắn xếp vào tầm nhìn đầu tiên.
- Phó chủ tịch huyện Bành, hôm nay chúng ta đi đâu?
Hoắc Quang Minh ngồi ở vị trí lái phụ, cười nói.
Tuy nhiên, câu kế tiếp của Bành Viễn Chinh khiến sắc mặt của y thay đổi, tay run run một chút.
- Lão Hoắc, chúng ta đến phòng công an huyện.
Bành Viễn Chinh tại sao phải đi đến phòng công an huyện, người khác không biết nhưng Hoắc Quang Minh làm sao mà không rõ ràng. Y vốn nghĩ, chuyện hôm đó, Bành Viễn Chinh thì chỉ gặp dịp phát hỏa thôi. Mấy ngày trôi qua rồi, không nghĩ đến Bành Viễn Chinh lại không quên, nhất định phải trảo vụ án này.
Hoắc Quang Minh trầm mặc một hồi rồi quay đầu cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, vẫn là đột nhiên tập kích?
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.
Hoắc Quang Minh trong mắt hiện ra một tia lo lắng. Y đương nhiên là có ý đồ đầu nhập vào tân lãnh đạo Bành Viễn Chinh. Y xem ra, tân lãnh đạo này có năng lực, có quyết đoán, tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng. Nhưng y hiện tại rất lo lắng, Bành Viễn Chinh tuổi trẻ khí thịnh, chạm đến những điều hắn không nên chạm. Sau đó làm cho mình trở thành một khách qua đường ở huyện này thôi.
Lái xe chạy vào sân phòng công an huyện. Phó bí thư, Phó trưởng phòng Tạ Huy nở nụ cười tiếp đón. Theo sau là một vài phó Trưởng phòng khác.
Bành Viễn Chinh bây giờ là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý phòng công an huyện. Đến phòng công an huyện kiểm tra chỉ đạo là hợp lý hợp tình. Tạ Huy làm sao mà dám chậm trễ.
Trong đám người đứng chờ không có Trưởng phòng công an huyện Lận Đại Dung. Bành Viễn Chinh trong lòng âm thầm cười lạnh. Đây là lãnh đạo phân công quản lý lần đầu tiên đến phòng để kiểm tra chỉ đạo, Lận Đại Dung là nhân vật số một lại dám không ra mặt. Gần như đây là một sự khiêu khích trần trụi và miệt thị.
Đám người Tạ Huy cùng với Bành Viễn Chinh bước vào phòng họp.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, trực tiếp hỏi:
- Đồng chí Lận Đại Dung có ở đây hay không?
Đám người Tạ Huy lại không nghĩ đến Bành Viễn Chinh lại trực tiếp hỏi như vậy thì không khỏi lúng túng, cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo đến cũng không thông báo trước. Trưởng phòng Lận vừa lúc không ở trong cơ quan. Tôi đã gọi điện thoại báo cho ông ấy biết rồi, hẳn là đang trên đường trở về.
- Được rồi, nếu ông ấy không ở đây cũng không sao. Đồng chí Tạ Huy, hôm đó bọn lưu manh tụ tập gây rối trước cổng trường đã bắt được hay chưa?
Tạ Huy miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, phòng Công an huyện đã triệu tập cảnh lực để bắt giữ, nhưng những người này rất giảo hoạt, đã trốn ra bên ngoài. Chúng tôi đang chuẩn bị…
Bành Viễn Chinh sắc mặt trầm xuống, thật lâu không nói.
Thấy hắn trầm mặc như vậy, đám người Tạ Huy như ngồi trên đống lửa, rất khó chịu.
- Thông báo cho Lận Đại Dung lập tức trở về. Tôi và người của phòng công an huyện sẽ mở một cuộc họp ngắn, bàn về những công tác quan trọng gần đây.
Bành Viễn Chinh đột nhiên phất tay, trầm giọng nói.
Cổng trường trung học huyện Lân.
Một chiếc Mercedes Benz hoàn toàn mới đứng ở đường cái đối diện. Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đen ngồi ở băng sau, hạ cửa kính xuống ngắm nhìn một thiếu phụ thanh lịch đang đẩy xe đạp vào trong trường, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
Gã thanh niên ngồi ở vị trí lái phụ, tóc dài cười hắc hắc quay đầu lại nói:
- Lão Đại, nhìn trúng rồi à? Nếu nhìn trúng thì để tôi lập tức mang con quỷ nhỏ này về cho lão Đại.
- Đồ rắm! Đừng làm bậy. Tôi nói với cậu Tiểu Lục Tử, cậu gần đây nên quản người của mình cho thật tốt, không cần mang thêm phiền phức đến cho tôi. Hiện tại ở huyện đang có một đám không có đầu óc nhắm vào chúng ta.
- Mà cô bé này tên gì nhỉ?
- Bạch Tuyết! Mới tốt nghiệp trường đại học sư phạm Giang Bắc, được phân phối đến dạy lớp 10, giáo viên ngữ văn. Lão Đại, loại gái này là cực phẩm đấy. Thân hình, tướng mạo, khí chất, thanh thuần đều có. Khiến cho người ta…Haha….