Chương 27 Ba tháng không phải là quá dài đối với một kì nghỉ , nhưng nó lại giống như cả thế kỉ đối với một số người. Ba tháng sau.........
Những cơn mưa cuối hạ dai dẳng bám lấy trời Sài gòn cuối cùng cũng chịu tạnh. Những cánh chim chao nghiêng lướt trên nền trời ngọc bích, thảm cỏ trải dài một màu xanh vô tận, những giọt sương ban mai đọng lại trên cành cây trong khí trời mát mẻ của mùa thu. Đẹp một cách dịu dàng.
Sân bay........
Giữa dàng người tấp nập, len lỏi hình ảnh của một cô bé mặc đồng phục, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đồng xinh xắn đang bước đi vội vã, có thể va vào bất cứ ai nếu người đó nhỡ may chặn đường. Chiếc ba lô sau lưng rung lên một hồi chuông nhẹ.
- Tớ đây, năm phút nữa tớ đến nhé.
Cát Anh cất chiếc điện thoại vào cặp, rồi nhanh chóng bước ra cửa sân bay, chỉ chờ khi nhỏ yên vị , là chiếc xe limo đen sang trọng vội vàng lăn bánh y hệt như chủ nhân của nó.
Học viện Angle....
Ba tháng không phải là quá dài đối với một kì nghỉ , nhưng nó lại giống như cả thế kỉ đối với một số người. Hôm nay là ngày khai trường, học viên trong học viện tấp nập nói cười, xúng xính trong bộ đồng phục, khoe với bạn bè về kì nghỉ hè và những chuyến đi. Ở một góc nào đó của học viện có hai mươi chín học viên đang đứng đợi một người. Ngọc Vi sốt ruột xem đi xem lại cái đồng hồ, trong khi đó Hà Mi lại dậm chân tại chỗ sốt sắng.
Cát Anh lau lại mồ hôi trên trán, nhỏ bước xuống xe mà quên chào cả bác tài . cố tìm cho ra chỗ của các bạn, trên môi nhỏ nở một nụ cười đẹp như nắng vàng của buổi sớm mùa thu.
- Cát Anh, bọn tớ ở đây.
Ngọc Vi reo lê sung sướng rồi chạy lại ôm chầm lấy bạn, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, long lanh nhẹ nhàng.
- Tớ nhớ cậu quá.
- Tớ cũng vậy, rất nhớ các cậu
Cát Anh dịu dàng đáp lại rồi khẽ liếc các bạn đằng sau, cả lớp Toán như vỡ òa, một niềm hân hoan lan tỏa trong những trái tim, ấm áp lạ lùng. Hà Mi phụng phị lại gần, nhỏ làm mặt giận nhìn lớp trưởng:
- Cậu thiên vị quá, sao chỉ ôm mỗi Ngọc Vi vậy.
Cát Anh bật cười, nhỏ giang rộng vồng tay . Hà Mi cười tít, sau đó xua tay,:
- Thôi khỏi, tớ nói vậy thôi, mà cậu mới xuống máy bay à.
- Ừm, mới đáp máy bay mười phút trước đấy Mi khờ ạ.
Hà Mi cười tươi rói, nhỏ kéo lấy tay bạn:
- Vậy thì lên lớp thôi, tớ nhớ phòng học đến phát điên rồi này.
Thế Bảo gật gù, cậu xoay người bước đi trước, võ ngực tự hào:
- Để tớ dẫn đầu cho, đảm bảo nay nay chúng ta sẽ gặp nhiều may mắn.
Tiện tay, Nam bơ luôn cho Bảo một phát trên đầu, cậu nhăn mặt, rồi lắc đầu:
- Chưa lớn được thêm tí nào hả Tiểu Bảo bối .Mày dẫn đầu có mà cả năm lớp toàn đi đếm cỏ, với lại bị thầy giám thị hỏi thăm hoài.
Thế Bảo kêu lên một tiếng, rồi thụt lùi ra đằng sau, khuôn mặt ỉu xìu thấy tội. Nhật Nam khoát tay, cậu nở một nụ cười dịu dàng nhìn Cát Anh:
- Lớp trưởng dẫn đầu đi nhá.
Cát Anh chép miệng, đã là học sinh lớp 11 rồi mà mấy cậu bạn này vẫn chứng nào tật nấy, nhắc tới nhỏ mới nhớ, khẽ đánh mắt qua, Khánh Đăng và Anh Kiệt bước đi sang song với nhỏ, chớp nhẹ mi mắt, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt đẹp buồn.
Tuy nhiên có một chuyện mà hầu như cả lớp Toán quên, đó là chạm mặt với lớp đối thủ của mình. Tại hành lang tầng ba của học viện, hình ảnh cách đây một năm trở lại, giữa ngưỡng cửa , hai lớp học đối đầu gặp nhau. Vẫn là cái điệu bộ khinh khỉnh như ba tháng trước, Anh Thư nhìn lớp Toán mỉa mai:
- Hôm nay lớp chọn một đi sớm nhỉ?
Nhỏ cố nhấn mạnh ba chữ lớp chọn một thật dài và nặng giọng. Cát Anh hơi cười, nhỏ chẳng buồn đáp lại, nhưng Ngọc Vi bên cạnh đã bắt đầu sôi máu, nhỏ nheo mắt cố giữ bình tĩnh rồi đáp trả lại:
- Ba tháng rồi không gặp mà cậu vẫn vậy nhỉ? chẳng thay đổi tẹo nào.
Anh Thư hiểu hàm ý trong câu nói của Vi, đó chẳng phải là ý muốn nói nhỏ trước nay đều ương ngạnh chảnh chọe vậy sao. Nện gót dày thật mạnh xuống sàn nhà, nhỏ lừ mắt:
- hạ Ngọc Vi, ý cậu là gì.
Ngọc Vi cười giả lả, nhỏ nhìn thẳng vào mắt Thư nhẹ giọng:
- Tôi nói gì cậu phải biết chứ, nghe nói cậu thông minh lắm mà.
Anh Thư dường như muốn nhảy xổ lại mà cho Vi một trân te tua tơi bời , thấy tinh thần muốn cấu xé của đối phương Ngọc Vi hả hê vô cùng, nhỏ nhìn Thư đầy thách thức. Nhưng trước khi Thư kịp hành động thì giọng nói kẹo dẻo của Bảo Ngọc lại vang lên:
- Thôi mà các cậu, hôm nay là khai giảng, vạn sự khởi đầu nan các cậu không nên như vậy.
Ngọc Vi rợn gáy, quả thực lâu rồi không nghe cái giọng nói này của Bảo Ngọc bây giờ nhỏ thấy hơi sợ. Trúc Ly lại có vẻ mất bình tĩnh hơn, nhỏ cạnh khóe:
- Ai dám động đến cái lớp ấy chứ, toàn là những kẻ dối trá cả mà.
Hay. Mắng người khác thẳng thừng như vậy, đúng là phong cách của Trúc Ly, có vẻ từ khi về lớp Anh tay nghề của nhỏ đã tăng lên rồi thì phải.
RENGGGGG.........
Lúc cuộc tranh cãi đang ở vị trí cao trào thì tiếng trống lại vang lên, tụi con trai thầm cảm ơn bác bảo vệ. Ngọc Vi cùng các bạn bước vào lớp để lại một cục bực tức cho cả lớp Anh.
Quên đi tình thế lúc nãy, trong lòng các học viên lớp Toán bây giờ đang vô cùng thoải mái, yên vị vào chỗ ngồi, tụi nó vuốt ve lại những chiếc bàn gỗ xinh xắn đã được trang hoàng lại bởi các chị lao công, phòng học bừng lên sức sống, ngập tràn một mùi hương thoang thoảng của những cánh hồng nhưng trên bàn giáo viên. Cô Hàn Thủy bước vào, tà áo dài trắng tinh khiết bay qua bay lại, nụ cười dìu dàng và ánh mắt trìu mến của cô hướng tới những học viên dưới kia:
- Chào các em.
- A lão bà bà, em nhớ cô gần chết.
Hà Mi reo lên, giọng nói có đôi phần nũng nịu, Cô Hàn Thủy cười nhẹ, mắng yêu:
- Nhớ cô hay là nhớ các bạn hơn vậy?
- Nhớ bằng nhau.
Hà Mi nháy mắt, miệng phụng phịu đáp lại cô.
- Gặp lại nhau vui chứ các em.
- Vâng ạ.
Ba mươi cái miệng lập tức hoạt động, nụ cười tươi rói, khuôn mặt rạng rỡ.Cô Hàn Thủy lại tiếp tục mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Vậy thì tốt, à quên, thông báo với các em một tin vui nhé, lớp ta có thêm một học sinh mới đấy.
Vừa dứt lời, tất cả các học viên đã nhìn cô chằm chặp, Ngọc Vi ý nhị liếc qua nhìn Khánh Đăng và Anh Kiệt , giọng ví von, khiến hai anh chàng đỏ mặt:
- Thế không cho chọn lựa như năm ngoái nữa hả cô.
Cô Hàn thuỷ nheo mắt tỏ vẻ không bằng lòng, rồi nhìn ra ngoài cửa:
- Em vào đây đi.
Một bóng người bước vào, cả lớp Toán mở mắt to hết cỡ. Đứng trên bục giảng là một cô gái có khuôn mặt đẹp mê hồn, mái tóc đen mượt thả tự do, nhưng lại toát lên một chút gì đó hơi lạ.....Không để ý đến thái độ chết sững cảu học viên, cô thủy lại tiếp lời:
- Đây là Hàn Tuyết , học viên mới của lớp ta, mong các em giúp đỡ bạn ấy nhé.
Sau hai giây đơ người, lớp Toán lại trở về như cũ, Thế Bảo đứng dậy xuýt xoa:
- Chà , đẹp quá nhỉ?
Mấy thằng con trai gật gật cái đầu tán thưởng, tụi con gái nguýt dài, đúng là bản chất ba hoa. Có ai đó khẽ nhếch mép cười, thì ra cái lớp này cũng vậy, hám sắc như những người khác mà thôi.
- Thôi nào các em, bây giờ Hàn Tuyết, em nói gì với các bạn đi.
- Chào, tôi là Hàn tuyết.
Lớp Toán lại được dịp tròn mắt, quả thực rất lạnh, từ ánh mắt tới giọng nói không có lấy một chút cảm xúc nào cả.
- Em muốn ngồi chỗ nào đây?
Cô Thủy quay qua hỏi nhẹ, ngay lập tức Cát Anh đứng dậy, nhỏ khẽ cười:
- Để bạn ấy ngồi cạnh em đi cô.
Giọng nói tựa làn gió vang lên , xua đi cái khung cảnh đông đặc của lớp học bây giờ.
- Được đấy, Cát Anh là lớp trưởng bạn ấy có thể giúp đỡ em.
Không nói thêm lời nào, Hàn Tuyết bước xuống chố ngồi cạnh Cát Anh. Hai mươi chín đứa hướng ánh mắt về bàn cuối. Hai cô gái ngồi đó giống như một bức tranh đẹp có nét tương phản. Lạnh và nắng ấm. Sẽ có chuyện gì xảy ra....?
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!