Sang Pháp, áo dài trắng thay bằng măng-tô đen, tóc thề cắt đi một nửa, xe đạp mini nhét dưới gậm giường, nhưng vẫn giống nhau như chị em song sinh.
Hồ sơ làm thẻ cư trú, hình nàng ghi tên Ân, cảnh sát Pháp không phát hiện ra, cảnh sát Pháp nói: coi kìa, bảnh chưa, sắp hết bệnh tới nơi rồi.
Thư gửi về nhà, hình nàng ghi tên Ân, má không phát hiện ra, họ hàng không ai phát hiện ra, lối xóm cũng không ai phát hiện ra, mọi người nói: coi kìa, bảnh chưa, sắp thành người Tây tới nơi rồi.
Ân không muốn ra ngoài đường chụp hình. Ân không muốn ngồi trong phòng chụp hình. Ân không muốn chụp hình. Ân không muốn làm gì. Ân không muốn đi đâu. Đưa Ân đến cảnh sát và bác sĩ, nàng phải dùng áp lực, áp lực hiệu quả nhất bao giờ cũng là nước mắt.
4 bác sĩ chuyên khoa không tìm được bệnh cho Ân. Y học Pháp không chấp nhận không tìm được bệnh. 4 bác sĩ chuyên khoa bó tay. Đến lượt 4 chuyên gia tâm lý ra tay. 4 chuyên gia tâm lý cuối cùng cũng không tìm được bệnh cho Ân.
Sau này nàng biết Ân chẳng có bệnh. Ân chỉ mất hồn. Hồn của Ân đã ra đi từ tháng Tư.
44 ngày trước khi xuống thuyền, Ân hóa thành đá. Má và nàng ôm nhau khóc, con mèo mun khóc trong góc nhà, mưa ướt đẫm sân. Ân không nhỏ giọt nước mắt nào. Ân im lặng trước 44 câu hỏi của má. Ân im lặng trước 44 câu hỏi của nàng. Ân im lặng suốt đêm, mắt không nhắm, nhưng không nhỏ giọt nước mắt nào.
Năm 44 tuổi, hắn quyết định lấy vợ, thôi ở thuê và mở phòng khám gần nhà. Ai qua được tuổi 44 mới thấy tuổi 44 không có nhiều lựa chọn, thậm chí chẳng có gì để lựa chọn. Năm 44 tuổi, hắn còn nhận được tin nàng qua đời. Để không bao giờ là một lựa chọn. Chính vợ hắn đã vô tình thông báo cho hắn về cái chết của nàng, trong một bữa cơm trưa. Khoảng 4 giờ sáng hôm nay, một chiếc tàu thủy du lịch cỡ nhỏ, biển số PQ 444, bất ngờ bị chìm tại khu vực đảo Hòn Thơm thuộc tỉnh Phú Quốc, trong số du khách nước ngoài thiệt mạng có một công dân Pháp... Vợ hắn đọc to trước khi chạy vào bếp mang thức ăn ra. 4 phút sau, lúc hắn nhai miếng cơm đầu tiên, vợ hắn lại tiếp tục đọc, giọng còn to hơn nữa. Vợ hắn thuộc loại phụ nữ không mê chồng nhưng mê tin giật gân như mê bất động sản, có khả năng lướt mạng cả ngày với 4 viên thịt bò xay bọc phó mát cho 4 bữa ăn. Bộ ngoại giao Pháp tuyên bố hỗ trợ gia đình nạn nhân. Công an tỉnh chuẩn bị khởi tố. Công ty du lịch địa phương hứa bồi thường theo luật bảo hiểm Việt Nam. Danh sách nạn nhân. Tên nàng đứng đầu tiên. Hắn rùng mình 4 cái khi nghe thấy tên nàng. Hắn vẫn rùng mình 4 cái như thế mỗi khi nhớ về nàng.
Sau đấy, vợ hắn còn lướt trên mạng suốt bữa trưa, để tìm ra trong 4 trang nào đó về số tiền mà luật bảo hiểm Việt Nam sẽ bồi thường cho gia đình nạn nhân, rồi trong 4 trang khác - danh sách những hành khách đã may mắn sống sót. 4 phút sau vợ hắn dừng lại và hỏi phòng khám có vấn đề hay sao mà thấy hắn nhai 4 phút không hết viên thịt bò xay bọc pho mát. Hắn im lặng. Vợ hắn lại hỏi hay là 4 viên thịt bò xay bọc pho mát không đủ dinh dưỡng cho cả ngày dài. Hắn vẫn im lặng. Vợ hắn bảo nếu tai nạn xảy ra ở Pháp, tiền bồi thường có khi mua được căn hộ 4 buồng trong 4 quận trung tâm Paris. Hắn vẫn im lặng. Vợ hắn lại bảo cái chính là gia đình nạn nhân phải chịu khó trả luật sư gấp 4 lần bình thường, thả con săn sắt bắt 4 con cá rô. Hắn vẫn im lặng. Bình thường thế nào hắn cũng cố nghĩ ra 4 câu gì đấy để khen vợ. Cũng như hắn vẫn thường cố nghĩ ra 4 câu gì đấy để khen các khách hàng bệnh nhân. 44 tuổi, hắn hiểu khen bao giờ cũng là những cố gắng.
Như thường lệ, 4 phút sau bữa trưa thì vợ hắn đứng lên, trịnh trọng đưa mũ và áo khoác rồi kéo hắn ra cửa, rồi huých 4 cái vào giữa lưng (vợ hắn thấp hơn hắn 4 phân). Những lần đầu tiên, hắn có cảm giác khôi hài của người vừa bị đẩy khỏi nhà. Nhưng bây giờ thì hắn đã quen. Cũng như hắn đã quen với 4 món nợ từ 4 ngân hàng, vừa để mua nhà vừa để sang tên phòng khám.
Những gì xảy ra sau đó hắn không nhớ lắm, ngoài việc hắn không có đến 4 giây để thở, tay rã rời vì kê đơn thuốc. Có lẽ 4 kinh nghiệm lớn nhất mà hắn có được từ ngày hành nghề là khách có vấn đề hay không đều phải nói là có 4 vấn đề, có cần thuốc hay không đều phải kê đơn, đơn phải từ 4 thuốc trở lên, thuốc càng đắt khách càng muốn quay lại. Đúng 4 giờ chiều, hắn ngần ngừ 4 giây trước khi cất bút vào hộp, rồi cất hộp vào ngăn kéo thứ tư, cởi bờ-lu và tắt hết 4 đèn. Đi qua phòng đợi, may mà cũng chẳng còn khách nào ngồi chờ. Ở quầy tiếp tân, cô thư ký thông báo bà khách quen vừa gọi điện, mới đi du lịch châu Á về được 4 tiếng đồng hồ, 4 triệu chứng sốt rét nhiệt đới, không thể không gặp bác sĩ gấp. “Bảo bà ấy gọi cấp cứu vào thẳng bệnh viện”, hắn nói. Cô thư ký nhe răng cười, có vẻ khoái vì được về sớm hơn thường lệ hẳn 4 tiếng.
Ngồi trong tắc xi, nhìn 4 làn xe xám xịt nối đuôi nhau không rõ đi về đâu, hắn mới hay đã quên cả mũ lẫn áo khoác ở phòng khám, may mà thẻ rút tiền và chứng minh thư vẫn còn để trong túi quần. 4 phút sau, khi tắc-xi bắt đầu chạy vào xa lộ A4, trời đổ mưa, khá mạnh so với đầu tháng Tư, hắn đề nghị tài xế kéo cửa kính lên và ngạc nhiên nhận ra là cũng chính hắn đã đề nghị anh ta hạ nó xuống cách đấy 4 phút, lúc mây đen từ 4 phương ùn ùn kéo về. Trời tối hẳn. Nhưng đèn công cộng chưa bật hết. Và thành phố lầm lụi trong mưa. Không còn con người. Không còn thiên nhiên. Chỉ có 44 chiếc ô đen lảo đảo, 44 cành cây không một chiếc lá và 44 chiếc xe 4 bánh trôi vào hư vô. Trong gương chiếu hậu, hắn thấy tài xế tắc xi liếc 4 lần về phía hắn, hệt như lúc hắn nói với anh ta địa chỉ của quán Le 44 V. Có khả năng anh ta biết hắn là bác sĩ vì đã không dưới 4 lần chở khách đến phòng khám của hắn và tự hỏi bác sĩ như hắn 4 giờ chiều mò tới một địa điểm tụ tập toàn khách du lịch để làm gì. 4 lần hắn rút điện thoại định gọi về nhà, nhưng cuối cùng chỉ gửi cho vợ tin nhắn, báo rằng tối nay hắn về muộn, đừng đợi cơm. Hắn tắt điện thoại rồi dựa hẳn lưng vào ghế.
Khi gặp nàng, hắn đang là sinh viên năm thứ 4 khoa Y đại học Orsay, với một tương lai đã được sắp đặt bởi mẹ hắn: 4 năm nữa, hắn sẽ tốt nghiệp đa khoa, rồi cố thêm 4 năm nữa hắn sẽ chuyên được một khoa gì đó, còn nếu không, cứ thế này thì hắn cũng sẽ có bằng bác sĩ, làm việc trong bệnh viện nhà nước khoảng 4 năm, kê đơn thuốc đau họng và xổ mũi cho dẻo tay, hắn sẽ tiếp quản phòng khám của bố hắn lúc ấy cũng đã quá hạn hưu 4 tuổi. Mẹ hắn là người có khả năng sắp đặt trước mọi thứ, trong đó có 4 cái hộ chiếu Tây ngay từ khi còn ở Sài Gòn, cho 4 thành viên của gia đình. 4 tháng trước tháng Tư, tổng lãnh sự quán Pháp thông báo tình hình chiến sự, nguy cơ miền Nam sắp về tay miền Bắc, mẹ hắn lập tức bán hết 4 dãy nhà cho thuê lẫn bệnh viện tư, rồi đưa chồng con lên máy bay. 30 tháng Tư, Hòn Ngọc Viễn Đông bàng hoàng trong tên lửa và trực thăng. Nhưng cả gia đình hắn bình an vô sự : anh em hắn ngồi ngó trực thăng và nghe tên lửa qua 4 kênh vô tuyến truyền hình và đài phát thanh quốc tế, bố hắn đã chuẩn bị nhận giấy phép hành nghề của Bộ y tế Pháp, còn mẹ hắn thì đã chuẩn bị sang tên cho bố hắn một phòng khám đa khoa tại Ivry, ngoại ô đông đúc của Paris, nơi dân di tản gốc Á bắt đầu quy tụ chuẩn bị cho một khu Chinatown đầu tiên trên đất Pháp. Hắn là con trai duy nhất trong nhà.
Một ngày tháng Tư, nhiệt độ đột ngột hạ xuống -4 và tuyết rơi không ngừng. Trong quán Le 44 V này, hắn có hẹn với M. M là bạn cùng khóa, tóc màu hạt dẻ, ít nói và chăm học. Họ biết nhau, chơi thân và làm tình ngay từ tháng thứ tư bước chân vào đại học, nhưng chưa bao giờ tính chuyện xa hơn. M là một trong 4 bạn gái của hắn và hắn cũng là một trong 4 bạn trai của M. Quán đông khách, có 44 người thì 44 đều có vẻ là du khách nước ngoài. Hắn đứng đợi 4 phút thì được bồi bàn chỉ cho một bàn trống ở cuối phòng. Bàn chưa kịp dọn, trên mặt bàn còn 4 ly vodka pha đá uống dở và 4 cuốn sách tiếng Anh loại bỏ túi đã long gáy có lẽ do 4 du khách nào đó cố tình bỏ lại. Không biết làm gì trong lúc đợi M, hắn cầm một trong 4 cuốn sách lên thử đọc. “On the road” cái tên hắn chưa từng nghe thấy. Để khỏi bị quấy rầy, hắn đặt lên ghế đối diện tờ báo vừa mua ở bến tàu điện ngầm. Quán càng ngày càng ồn, tiếng Anh của hắn lõm bõm, hắn đọc lan man, liên tục nhảy cóc và 4 giây nhìn đồng hồ đeo tay một lần. Tối qua M gọi điện, rủ 4 giờ chiều đi xem một bộ phim mới ra và tiếp theo, nếu không ai bận gì thì lên phòng trọ của M. Tất cả những lần họ làm tình với nhau đều diễn ra trong căn phòng áp mái tí hon giữa quận 4 ấy. Đôi khi hắn cũng gợi ý M tới căn hộ nơi hắn ở, rộng hơn 4 lần, có bồn tắm và cả thang máy, nhưng M luôn lắc đầu mà không hề cho biết lý do và hắn cũng chẳng nài nỉ thêm 4 giây.
M khiến hắn cứ 44 giây lại quên đọc sách mà nhìn về cửa ra vào. Thế rồi trong 4 ý nghĩ về 4 câu tiếng Anh không rõ nghĩa, hắn nhìn thấy một người con gái trên ngưỡng cửa, tay ôm túi du lịch, áo choàng và tóc bám đầy bụi tuyết, đúng vào chỗ mà M sẽ phải xuất hiện. 44 du khách trong quán đều ngẩng lên nhìn nàng, còn nàng thì lặng lẽ tiến về cuối phòng, rồi lại lặng lẽ dừng lại cách chiếc ghế trống đối diện với hắn 4 bước. Hắn nhét vội “On the road” vào một trong 4 túi áo khoác và đứng lên. Hắn ngỡ là nàng đã nhầm hắn với ai đó, có thể là một trong 4 người khách từng ngồi ở bàn này. Nhưng nàng nhanh chóng mở túi du lịch, lôi ra chiếc máy ảnh cũ và bằng giọng ngập ngừng, nàng đề nghị hắn chụp hình giúp nàng. Nàng nói tiếng Việt theo kiểu người Nam. Giọng nàng thì thào, hẳn là để không ảnh hưởng đến 44 người xung quanh. Nàng giải thích nàng cần chụp gấp để còn ra ga, hôm nay đến lượt nàng làm ca tối, chủ của nàng sẵn sàng cho nhân viên nghỉ việc vì đến chậm 44 giây. Trong suốt thời gian nàng nói, hắn có cảm giác như hắn và nàng đang ở một thế giới khác và hắn không biết làm gì hơn là im lặng. Hình như có 4 lần nàng đang nói cũng chợt im lặng. Rồi như không chờ thêm được nữa, nàng nhắc lại đề nghị. Nàng vội lắm, nàng cần chụp gấp để còn ra ga. Hắn bừng tỉnh và hắn gật đầu. Có du khách nào đến Paris mà không chụp ảnh ở nhà thờ Đức Bà? 4 giây sau, hắn im lặng theo nàng ra khỏi quán. Lúc này hắn mới để ý thấy bên trong chiếc áo măng-tô màu đen dài sát đất là thân hình mảnh khảnh, có lẽ chưa được 44 kilo, đến độ hắn không khỏi có cảm giác nàng có thể ngã xuống tuyết bất kỳ lúc nào.
Tuyết vẫn rơi và nhiệt độ vẫn -4 và 4 bề vẫn chỉ là màu trắng và máy ảnh của nàng không có bộ phận chỉnh hình tự động và hắn đã mất đúng 44 phút để chụp xong cho nàng cuộn phim Kodak. 44 phút ấy hắn có dịp ngắm nàng thật kỹ, từ 4 góc độ khác nhau, từng nét trên khuôn mặt. Từ trước tới giờ hắn chưa từng ngắm ai trong 44 phút. M thậm chí hắn còn chẳng ngắm quá 4 giây. 4 giờ 44 phút chiều, giữa sân ga, trong tiếng còi thông báo tàu chuẩn bị chuyển bánh, chân dưới đất, chân trên bậc thang sắt dẫn lên toa, hắn đưa cho nàng mảnh giấy gấp tư có ghi số điện thoại. Còn nàng thì ngần ngừ có lẽ chưa tới 4 tích tắc rồi không đưa gì cho hắn. Thời buổi điện thoại mà không đưa số điện thoại là một cách nói lời vĩnh biệt. Cho nên nàng im lặng, cho đến khi tàu chạy.