Anh mới vừa đến gần xe hơi, bên tai đã nghe thấy tiếng khóc đầy sợ hãi của Hài Lòng, trên mặt không kìm được hiện lên ba đường vạch đen. Chẳng lẽ cô đã bắt đầu khóc từ lúc nói chuyện với anh, và vẫn khóc cho đến bây giờ sao? Nếu như vậy, không phải cô ấy đã khóc 20' rồi ư. Thật là chết tiệt. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay mở cửa xe bên chỗ tay lái ra, nhanh chóng ngồi vào.
Hài Lòng đang khóc đến mức trời đất u ám, phát hiện có người mở cửa xe, sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ôn Đại--"A!" Cô bị dọa đến mức hét lên, cả người kinh hãi trợn mắt nhìn anh. Không phải chứ? Sao, sao lại là Ôn Đại?
"Mắt mở lớn như vậy, nhìn thấy quỷ sao?" Ôn Đại ngồi vào ghế lái, đầu tiên điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó cầm ống nhòm mà Đại Hổ để trên tay lái lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam. Anh biết cô rất kinh ngạc, trên thực tế cô đúng là nên kinh ngạc. Bởi vì đã từ rất lâu rồi anh không còn trực tiếp ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mà chỉ phụ trách việc thương lượng, ký kết mua bán, điều tra. Không ngờ lúc này Đại Hổ lại bị đau ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại đang ra ngoài làm nhiệm vụ, hại anh không thể không ra tay. Nếu không thay thế cho cấp dưới thì căn bản không thể ứng phó tình huống bất ngờ này.
Hài Lòng đúng là nhìn thấy quỷ. . . . . . Ách, không phải, là nhìn thấy thần linh của cô mới phải.
"Ôn... Ôn Đại, sao lại là anh tới?" Cô không kìm được mừng rỡ nở nụ cười. Cứ tưởng rằng Đại Miêu hoặc Đại Mao thay thế, lại hoàn toàn không ngờ người thay thế lại chính là lãnh đạo cấp cao của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô thật sự yêu say đắm.
"Tôi cũng không ngờ tới, nhưng Đại Hổ ném cho tôi việc quan trọng, nếu tôi không đến, không còn ai trong Sự Vụ Sở có thể dẫn cô vào." Ôn Đại âm thầm nguyền rủa. Cái tên Đại Hổ chết tiệt, chỉ lấy điện thoại ném cho cô, cũng không ở lại cho đến khi có thể có người khác đến thay anh ta, thế cho nên anh muốn không lộ diện cũng không được.
Thì ra là như vậy!
"À." Hài Lòng cúi đầu cố gắng nén thất vọng. Nhưng cô căn bản cũng không nên thất vọng, bởi vì Ôn Đại vốn dĩ cũng không thích cô, tất cả đều do cô len lén thầm mến anh. . . . . .
Nhận thấy sự hiu quạnh trong giọng nói của cô, tim anh cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi, không kìm được quay đầu nhìn cô. Vừa nhìn thấy cô, anh đơn giản là nhìn đến choáng váng.
Luôn là mái tóc được búi đơn giản, nhưng lúc này mái tóc lại được buông xõa, sáng bóng đen nhánh xinh đẹp. Khiến cho anh không tự chủ được nhớ tới video clip quảng cáo dầu gội đầu, lấp lánh làm rung động lòng người.
Nhưng khiến cho anh trợn mắt há hốc mồm chính là bộ ngực cao vút đầy đặn của cô. Giờ phút này rõ ràng cô đang mặc váy, dẫn đến cả bộ ngực bị ép chặt nơi cổ áo, quả thật rất sống động chân thật, càng không thể nghĩ tới đó là, hông của cô hiện ra trong bộ váy liền thân. Mảnh khảnh chưa tới một vòng tay . . . . .
Anh quả thật không thể tin được, không ngờ ẩn giấu dưới bộ đồ công sở màu xám tro, lại là một thân hình hấp dẫn đến như vậy. . . . . .
Cảm giác được trên đỉnh đầu đột nhiên có một ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt, Hài Lòng hoang mang không hiểu ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của Ôn Đại, bỗng nhiên cả người lập tức cảm thấy nóng ran và ngượng ngùng.
"Ôn Đại, quần áo của tôi có cái gì không ổn sao?" Anh nhìn cô chăm chú sâu lắng khiến cho cả người cô không được tự nhiên. Đặc biệt là bộ ngực của cô quá lớn, mà chiếc này lại vốn rất hào phóng, trong nháy mắt chiếc váy bó sát người, giống như lớp da thứ hai dính chặt vào người cô, khiến cho cô sau khi mặc xong, thật sự không được tự nhiên, xấu hổ và cực kỳ lúng túng.
Ôn Đại chấn động, vội lấy lại tinh thần, giả vờ lạnh nhạt trả lời: "Quần áo không có gì không ổn, không ổn chính là mặt của cô." Chết tiệt, anh vậy mà lại vì bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn của cô mà hoàn toàn quên hết mọi thứ.
"Mặt của tôi có cái gì không ổn sao?" Hài Lòng ngẩn ngơ. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn chiếc kính chiếu hậu trước mặt. Muốn nhờ vào đó để thấy rõ khuôn mặt của mình, lại không chú ý đến động tác này, khiến cho bộ ngực của cô vô tình được nâng cao lên, cao đến nỗi đụng trúng tay phải đang cầm lấy vô lăng của anh.
Ôn Đại không ngờ cô sẽ có hành động này. Căn bản không kịp dời mặt đi, ánh mắt liền nhìn thẳng vào bộ ngực đầy đặn đang gần trong gang tấc của cô, khiến cho anh thiếu chút nữa ngây ngẩn nhìn mà không chớp mắt.
"Dĩ nhiên không ổn, mắt của cô đỏ hoe vì khóc, đâu giống như một người con gái muốn đi khách sạn?" Anh giữ giọng đều đều trách mắng, cố gắng ra sức hít thở, chỉ là hương thơm nhàn nhạt như quả quýt tỏa ra trên người cô rất dễ chịu. Khiến cho tâm hồn anh rung động, thân dưới lại bắt đầu trổi dậy ham muốn.
Không thể nào!
Anh hoảng sợ dời đầu đi. Cô căn bản không có bất kỳ hành động hấp dẫn trêu đùa anh, nhưng anh lại như một chàng trai trẻ dồi dào tinh lực, vì cô mà nổi lên phản ứng. Chuyện này, chuyện này. . . . . . Sao có thể
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hài Lòng khẩn trương hỏi. Mắt cô đúng là rất đỏ!
"Lúc đi vào, tôi sẽ ôm eo cô, cô thuận thế tựa đầu vào ngực tôi, sau đó dùng tóc che giấu một chút, như vậy bọn họ sẽ không hoài nghi." Ôn Đại lạnh lùng nói cho cô biết.
Trên thực tế, nhân viên khách sạn căn bản sẽ không đi xem thử mặt khách thuê phòng sẽ trông thế nào, mà cô ấy hiển nhiên vô cùng thiếu sót ở phương diện này. Nói cách khác, cô hẳn là một người không rành mấy chuyện nam nữ --
Trinh nữ!
"Tốt, Ôn Đại." Hài Lòng lúc này mới an tâm gật đầu một cái, hành động này lại khiến cho bộ ngực xinh đẹp của cô đong đưa lắc lư mãnh liệt.
Ôn Đại thầm rên rỉ. Cảm thấy trong quần càng thêm căng thẳng khó chịu, anh vội dịch chuyển thân thể, để làm cho sự căng cứng trong quần đừng hiện rõ rành rành như vậy --