Chương 130 Một cái bánh bao dẫn đến huyết án (6) “A ——” nhìn thấy hình dạng của hắn, nàng lớn tiếng hét lên một tiếng, theo bản năng đem hai tay thu trở về, cả người cứ như vậy ngã trong nước.
Sở hạo ngây ra một lúc sờ sờ gương mặt của mình, một giây sau, liền đem nàng trong nước mò đi lên, Ngữ Diên lại bị vét lên chỉ có thể ôm cổ của hắn, mặc dù có chút không vui, nhưng là tổng so với rớt xuống trong nước chết đuối còn tốt hơn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ngữ dDiên lắp bắp không biết nên nói cái gì, vài giây sau, Sở Hạo nghĩ đến nàng hội xấu hổ không chịu nổi, ai ngờ nàng trừng lớn hai mắt gào to kêu lên: “Nói —— ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao phải sắm vai Sở Hạo cùng Sở Tam? Ngươi tới Địa Cầu mục đích là cái gì?”
Sở hạo ngây ra một lúc, đây là ý gì? Đến địa cầu mục đích là gì?
“Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi mở UFO ta cũng vậy không sợ ” thanh âm của nàng rõ ràng mang theo âm run.
Sở Hạo nghe thấy vậy mày không hờn giận nhăn lại nói: “Nữ nhân ngốc, bổn vương ngay tại trước mắt ngươi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là ai?”
“Ách?” Bổn vương? Hay là. . . . . . Vì nghiệm chứng nàng vươn tay trên mặt hắn hung hăn nhéo.
“Đau” Sở Hạo bị nàng nắm đau nhức không tự giác lẩm bẩm nhỏ.
“Đau? Vậy. . . . . . Vậy không phải nằm mơ rồi? A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao phải sắm vai Sở Tam, Sở Tam bị ngươi bắt chạy đi đâu rồi?” Nàng liền lớn tiếng kêu lên.
Sở Hạo thấy nàng tựa hồ còn chưa muốn làm rõ ràng tình huống, không khỏi nhắc nhở: “Bổn vương cùng ngươi chơi đùa như thế nào?”
“Chơi đùa?”
“Đúng vậy a, lấy thân phận Sở Tam cùng ngươi chơi đùa” hắn cười cười nói.
Ngữ Diên ngây ra một lúc hỏi: “Ý của ngươi là, Sở Tam cũng là ngươi?”
“Ngươi cứ nói đi?”
“Ngươi đem ta bế lên bờ đi, mau” thanh âm của Ngữ Diên xuất hiện nhất thời rét lạnh, bận rộn sai khiến.
Sở Hạo nghe theo đem nàng lên trên bờ, vừa xuống tới mặt đất, Ngữ Diên không nói hai lời trực tiếp đem quần áo hắn vạch tìm tòi, Sở Hạo ngây ra một lúc khó hiểu nàng đây là ý gì, tiếp theo, nàng đi vào phía sau hắn, một giây sau, nàng liền trừng lớn hai mắt, đúng vậy, là hắn, phía sau lưng của hắn còn có dấu vết của vết thương lần trước.
“Quá đáng, ngươi dám chơi đùa ta?” Ngữ Diên nắm tay không ngừng đánh vào trên tay của hắn, chân cũng không nhàn rỗi, đây nên đại hỗn đản, lại dám như vậy trêu đùa nàng?
Sở Hạo không tức giận mà cười nói: “Như vậy ta có thể lại quen biết ngươi”
“Quen biết tôt tông ngươi” Ngữ Diên tức giận mắng.
“Tổ tông của ta không phải là tổ tông của ngươi sao? Ta nhưng không đem ngươi hưu” Sở Hạo vui cười nói.
“Bổn tiểu thư đã đem ngươi hưu rồi” nàng trừng mắt hắn vô cùng không hờn giận nói.
“Khắp thiên hạ cũng biết ngươi là nữ nhân của bổn vương, ngươi muốn trốn?” Hắn thoáng mang theo trào phúng nói.
Ngữ Diên trừng mắt hắn vô cùng khó chịu nói: “Đúng vậy, ta chính là cần hưu ngươi đại biến thái này “
“Biến thái?” Sở Hạo nghe thấy hai chữ này vô cùng khó chịu, tiếp theo châm chọc nói: “Nhưng mà vừa rồi chính là ‘ biến thái ’ cứu ngươi” nữ nhân ngu ngốc này muốn làm hắn tức chết sao?
Ngữ Diên nghe vậy tức giận vươn ngón tay, chỉ vào lồng ngực của hắn kêu lên: “Ta muốn ngươi cứu sao? Ta van ngươi sao? Ngươi chuối ba kéo xú gia hỏa” nàng thật sự không thể chịu đựng được cảm giác bị hắn đùa bỡn, nguyên lai, vì thế hắn bắt chước yêu nghiệt kia rất giống, ai từng nghĩ đến lại là một người, đây quả thực là rất vũ nhục người.
“Ngươi đang ở đây nói cái gì a, trên thế giới còn có nam nhân nào so với ta hoàn mỹ hơn sao?” Hắn cũng có chút tức giận quay lại hét lên.
Ngữ Diên lớn tiếng cười cười khinh thường nói: “Hoàn mỹ, cái dạng này của ngươi kêu là hoàn mỹ, ta chán ghét ngu xuẩn của ngươi, chán ghét con mắt cá chết của ngươi, chán ghét bản thân mình nghĩ bộ dạng rất giỏi của ngươi, ngươi từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới ta toàn bộ đều chán ghét, ngươi chính là cái loại tư tưởng cường gian người khác này, ta chán ghét ngươi, chán ghét, ta ghét nhất ngươi ——” lớn tiếng gào thét nói xong, nàng nhanh chân bỏ chạy không muốn đi để ý tới nam nhân đùa bỡn này, phải biết rằng, khắp thiên hạ nàng có thể đi đùa bỡn người khác, nhưng nhất định không thể bị người khác đùa bỡn, đây quả thực là nhục nhã vô cùng.
Sở Hạo ngây ra một lúc, không tự giác cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lẩm bẩm nhỏ: “Ta thật sự có chán ghét như vậy sao?”
Chết tiệt hỗn đản, dám lừa nàng? Còn. . . . . . Còn hôn nàng? Một đường chạy nhanh Ngữ Diên vô cùng buồn bực, nhưng ngay khi nàng nàng đang chạy, cánh tay bị Sở Hạo cấp tốc túm lấy.
“Thực xin lỗi”
Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra một lúc, nàng không nghĩ tới hắn đuổi theo câu đầu tiên chính là xin lỗi.
“Bổn vương sẽ giải thích với ngươi, chuyện này làm xác thực không đúng” Sở Hạo nhìn về phía hai mắt đang đỏ của nàng dáng vẻ không khỏi muốn xin lỗi nàng.
“Hừ” Ngữ Diên mạnh mẽ bắt tay rút trở về, không có ý định để ý tới hắn.
Sở Hạo chua sót nở nụ cười một chút nói: “Đi đến Lý gia đi, nơi đó còn có người khi dễ ngươi chờ đợi xử lý “
Ngữ Diên nghe vậy không ở để ý tới hắn, một đường đi lên phía trước đi.
Đợi cho lúc nàng đến nơi, ngoài cửa người đã chiếm hết, trong viện đứng rất nhiều người trong nha phủ, mà một quan lão gia mập mạp đã ở giữa, bọn họ vừa thấy được Sở Hạo, mọi người vội vàng quỳ xuống đất cao giọng la lên: “Tham kiến Vương gia”
Sở Hạo mắt lạnh nhìn nhìn mọi người nói: “Tất cả mọi người đứng lên, bây giờ là để giải quyết sự tình “
Ngữ Diên lúc này liếc về Béo lão nhân xa xa ngồi ở trên băng ngồi, hắn tựa hồ vô cùng nhàn nhã còn thổi bay vù, Ngữ Diên việc đi tới la lên: “Gia gia tỉnh, cháy rồi “
Béo lão nhân cả kinh, mạnh mẽ trừng lớn hai mắt kêu lên: “Làm sao cháy rồi sao, làm sao cháy rồi sao?”
Ngữ Diên thấy hắn tỉnh, tảng đá trong lòng cũng để xuống, cái đạo sĩ thúi kia cùng nhóm đồ đệ của hắn đã bị trói gô lại, mọi người khó hiểu bắt đầu nghị luận nói là nơi này xuất hiện quỷ, mà bộ dạng của quỷ kia rất giống Lý Tư Tư bị mất tích.
Ngữ Diên thấy mọi người khó hiểu, đi lên cha con Lý thị kêu người chuẩn bị cái bàn, nàng đối với các vị nói: “Các vị phụ lão hương thân, ta nghĩ nếu ta có duyên đến nơi này, chính là Phật tổ chỉ điểm, nàng chính là để cho ta tới thu phục chuyện giết người này”
“Vậy ngươi là người nào a?” Trong đám người có một tên gan lớn hỏi.
“Ta? Ta chỉ là một nữ hiệp gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tục xưng, thần tiên tỷ tỷ!” nói xong, bận làm một cái tư thế kinh điển trong nháy mắt, ngón cái ngón trỏ đặt ở trên cằm pose.
Mọi người nghe thấy vậy gật gật đầu, đối với lời của nàng cũng không có nửa điểm nghi ngờ, liền bộ dạng nàng giả trang này, sẽ không ai sẽ cho rằng nàng là Vương Phi , thấy thế, Ngữ Diên nói gấp: “Cha con Lý gia vì có thể làm ra bánh bao ngon đã coi mạng người như cỏ rác mà giết” nàng rét lạnh nói.
“Oan uổng” Lý Môn Điền liền kêu lên.
Ngữ Diên đi vào trước mặt hắn quát lớn: “Ngươi có quyền bảo trì trầm mặc, nhưng hiện tại những lời ngươi nói mỗi câu đều có thể trở thành bằng chứng ở trên công đường”
Mọi người nghe vậy hít vào một hơi, giết người? Giết người cùng làm bánh bao có quan hệ gì?
Ngữ Diên quát lớn chỉ Lý Môn Điền đứng dậy nhìn về phía mọi người hỏi: “Mọi người còn nhớ rõ Lý Tư Tư sao? Nàng là nữ nhi của lão đầu này, ta không biết các ngươi còn có ấn tượng không?”
Mọi người nghe thấy vậy toàn bộ gật gật đầu, có chút nói gấp: “Cái nha đầu đáng yêu kia a, chỉ tiếc mất tích đã nhiều năm “
“Ta vừa vặn nhìn thấy một nữ quỷ đỏ rực, nhìn thân thể cùng bộ dáng có điểm giống nàng” một người nhỏ giọng nói, nhìn qua toàn bộ gật đầu phụ họa.
Ngữ Diên cười lạnh một tiếng, “Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không có hoa mắt, các ngươi nhìn qua đúng là nàng, cái bùa đó là ta để cho các ngươi nhìn thấy, đương nhiên, các ngươi muốn bảo ta nữ Bồ Tát, ta cũng không phản đối” nói xong, nàng thấy mọi người khinh bỉ nàng, vì thế liền ho khan một tiếng nói: “Được rồi, trở lại chuyện chính, Lý Tư Tư không phải mất tích, mà nàng bị bọn họ hai người này súc sinh giết chết”
“A? !” Mọi người lại phát ra kinh hô.
Ngữ Diên thấy thế liền đem chân tướng chuyện xưa nói ra một lần. . . . . .
“Ác. . . . . . Ác. . . . . .” Chuyện xưa vừa chấm dứt, mọi người bắt đầu cúi người đi ói ra, có ít người nhịn dạ dày xuống hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì. . . . . . Dựa vào cái gì muốn chúng ta tin tưởng ngươi, đã nói, ngươi cho dù có thể nhìn thấy quỷ, nhưng mà cha con Lý gia bình thường hòa ái không thôi, làm sao có thể giết người đâu?” Mọi người khó hiểu.
Quan lão gia muốn mở miệng hỏi, nhưng thấy Vương gia không có động tĩnh gì, hắn tự nhiên không dám nói ra, nói không tốt, mũ cánh chuồn này khó có thể giữ được .
Ngữ Diên nghe vậy cười cười, không ngại mọi người hoài nghi, “Ta biết các ngươi sẽ không tin tưởng, như vậy sẽ để cho các nàng nói như thế nào?” Lời của nàng vừa nói xong, thị vệ phủ nha ở trong lao kéo ra sáu cô gái máu thịt lẫn lộn.
Thân hình máu thịt lẫn lộn của các nàng bị kéo đến trước mặt mọi người, trong miệng khóa sắt mỗi lần bị nắm lấy, sáu người toàn bộ đều lớn tiếng thống khổ kêu đau, trong mắt tràn ngập hoảng sợ cùng sợ hãi, lúc này, trong đám người có một mắt sắc reo lên: “Đây không phải Phương phương sao? Đây không phải là Đóa Đóa sao?”
Lời của hắn vừa nói xong, trong đám người, còn có mấy cha mẹ trên người đầy nếp nhăn run run tiêu sái đi ra, bọn họ nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên người thiếu nữ, một giây sau, tất cả đều ôm cô gái khóc lên, “Nữ nhi a. . . . . . Ô ô. . . . . . con gái tốt của ta a. . . . . .”
“A. . . . . . Nữ nhi a, nương tìm ngươi rất cực khổ a, làm sao ngươi lại biến thành như vậy?” Tiếng khóc của các nữ nhân ùn ùn mà đến, mọi người thấy thế tất cả đều khóc lên, chuyện này rất thảm!
“Vì sao các ngươi ăn trúng thịt đặc biệt như thế, bởi vì những thứ kia đều là thịt trên người các nàng, thịt này, là các nàng ở trạng thái thanh tỉnh, từng mảnh từng mảnh bị cắt bỏ ” âm thanh Ngữ Diên lạnh như băng xuyên thấu màng tai mỗi người.
Mọi người nghe thấy vậy toàn bộ ói ra, nguyên lai, những nữ hài tử này mất tích không phải là bị hái hoa tặc chộp tới, mà là cho tên mặt người tâm thú này làm điểm tâm
Sáu cái cô gái ở bên trong, chỉ có một hai là thanh tỉnh, còn lại bởi vì đau đớn cùng kinh hách sớm thành si ngốc, hai cô gái than thở khóc lóc đem chuyện các nàng gặp được nói ra, tiếng nói rơi xuống, mọi người toàn bộ lớn tiếng hét lên: “Hai người các ngươi quả thực không phải người a, súc sinh a. . . . . .” Mọi người phẫn nộ hét lên.