Nhưng Tô Tô buồn bực phát hiện… sự ràng buộc cùa nàng nhất định rất kém cỏi, không chừng là quá bế tắc.
Trừ đi ban ngày bị Ngọc tỳ bà chà đạp tu nghiệp, buổi tối nàng còn phải tiếp tục cùng Mị Hỉ nói văn giải chữ.
“Hiện tại ngươi biết được bao nhiêu chữ?” Mị Hỉ bày ra một tá mai rùa trước mặt.
Tô Tô u buồn vươn tay ngà ngọc ra chọn vài cái mai rùa, “Đây là chữ Ngày, chữ Thổ, chữ Cát, còn có Bụng, Đói, Ăn, Hao, Hư hỏng, Là, Không phải, Mệt mỏi…”
Mị Hỉ khóe miệng co rúm một chút, “Học hơn nửa tháng, chỉ đến trình độ này?”
“Ừ—” Lí nhí trả lời, nàng ngôn ngữ vô năng, đây là trường hợp bất khả kháng.
“Được rồi.” Mị Hỉ đứng thẳng, “Từ ngày mai trở đi, trong lúc ăn cơm ta và Ngọc tỳ bà sẽ không dùng tiếng tim đập hòa ngươi đối thoại nữa, nếu như ngươi một ngày không có học đối thoại cơ bản , như vậy ngươi liền một ngày không chuẩn ăn cơm.”
Không cần phải khó khăn như vậy chớ…
Tô Tô vội ngẩng đầu, vô hạn ai oán nhìn hắn, “Không thể châm chước được một chút sao?”
Mị Hỉ mặt mày giãn ra, tâm tình rất tốt mở miệng, “Nỗ lực lên! Tô Tô.”
Những ngày tháng ai oán như vậy cứ thế mà trôi qua, một ngày tu nghiệp giống như một năm, nhưng dưới sự cưỡng ép giáo huấn của Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ, Tô Tô cũng dần dần có thể nghe hiểu được một ít từ ngữ đơn giản, nghe loáng thoáng có thể đoán mò được nội dung mà miễn cưỡng trao đổi.
Dưới hình thức học tập hà khắc, Tô Tô ngày thường nếu có thể không mở miệng liền tận lực không mở miệng, dần dần cũng bồi dưỡng được biểu hiện điềm tĩnh, nội liễm giả dối.
Ngọc tỳ bà đối với nàng không tệ, thường chọn lựa từ ngữ đơn giản mà nàng quen thuộc để trao đổi. Nhưng Mị Hỉ thì thường xuyên chọc ghẹo nàng, bắt đầu từ đêm đó thì không sử dụng tâm âm để giao tiếp với nàng, còn cố ý chọn lựa những từ ngữ phức tạp để làm khó dễ nàng, làm Tô Tô đoán nhức cả đầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng chưa hiểu rõ hết, khó chịu hơn nữa chính là, bữa tối của Tô Tô là do hắn phụ trách, này đây, Tô Tô thường thường bị chà đạp một ngày sau đó vẫn là bi thảm không được cấp cơm ăn.
“Mị Hỉ.” Ngọc tỳ bà nói, “Có hay không cảm thấy Tô Tô gần đây hơi gầy?”
“Có sao.” Mị Hỉ quay đầu nhìn Tô Tô đang vùi đầu tu nghiệp, “Đêm qua nàng ta rất hăng hái ăn cả hai con gà nướng mà.”
“Vậy sao? Chắc là ta nhầm.”
Tô Tô ở một bên nghe hiểu được ba từ buổi tối, ăn, gà nướng, quay đầu lại sử dụng những từ ngữ chưa thục luyện phun tào lao, “Chỉ có, ngày hôm qua ăn. Trước kia, không có.”
Ngọc tỳ bà nghe hiểu, sờ sờ đôi tai xù của nàng, “Thực là đáng thương a, có phải hay không thường xuyên bị cắt xén bữa tối?”
Tô Tô gật đầu.
Mị Hỉ thấy động tác của Ngọc tỳ bà, bất mãn nói, “Trước kia không phải ngươi không chuẩn cho ta đụng tới lỗ tai của ngươi, vì cái gì Ngọc tỳ bà đụng thì không sao?”
“Ngọc tỳ bà, nữ, có thể. Ngươi, nam, không được.”
Mị Hỉ phẫn nộ trừng mắt, “Ngươi muốn nói sao mà chả được.” Hắn dù sao là thiếu niên tâm tính, chưa hề tại hiện thế gặp qua yêu hồ, lần đầu nhìn thấy lỗ tai và đôi mắt của Tô Tô thì cảm thấy rất là mới mẻ, nhưng Hồ tộc lại có quy định quá khủng bố, hắn không có ý nghĩ muốn cưới Tô Tô, đành phải đè nén lòng hiếu kỳ xuống.
Ngọc tỳ bà nói, “Hôm nay sau khi tu nghiệp kết thúc, ngươi có thể đi hậu viên lựa chút rau quả, ngày thường ngươi không phải hay nói đã ăn ngán thịt gà, rau này là nhóm tiểu yêu mới từ bên ngoài hái tới, rất tươi.”
Cặp mắt Tô Tô lập tức sáng ngời, rốt cục! Rốt cục có thể ăn được thực vật.
Rất không dễ dàng, nhưng cuối cùng Tô Tô cũng kết thúc buổi tu nghiệp, ba chân bốn cẳng chạy đến hậu viên, tầm mắt dừng ở những bụi rau quả vừa quen thuộc vừa xa lạ, đột nhiên nàng hô nhỏ một tiếng, chạy tới ôm một bó lá cây.
“Đây là cái gì?” Mị Hỉ đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện ở sau lưng nàng.
Tô Tô nói, “Bí mật, không nói.”
Mị Hỉ cau mày, đưa mắt nghiên cứu bó lá hồi lâu, ước chừng có chút ấn tượng, “Đây là kim diệp thảo, không thể ăn.”
Tô Tô chỉ nhún vai nhìn hắn, thần bí ôm bó kim diệp thảo kia trở về…
Ngày thứ hai.
Trời vừa sáng, Mị Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tô rất có tinh thần dậy sớm, ôm đống kim diệp thảo kia trải ra phơi khô dưới ánh sáng mặt trời, trong lúc tu nghiệp ánh mắt cũng luôn liếc chừng đám lá kim diệp thảo kia…
Đến tột cùng trong đó có gì huyền bí?
Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà nhìn nhau, rất có hứng thú xem nàng muốn làm gì.
Tô Tô đem kim diệp thảo phơi nắng năm ngày, ngày thứ năm, Tô Tô tung tăng chạy đến trước mặt Ngọc tỳ bà trước, khoa tay múa chân miêu tả, “Ngươi có một thanh đá nhỏ dài dài, giữa có lỗ hõm, bỏ lá cây vào đốt hay không?”
Cùng mệt nhọc cho Ngọc tỳ bà ngồi đoán ý tứ của nàng, bất quá chỉ trong khoảng khắc, đã đưa cho nàng một cái ngọc quản trắng sữa.
Tô Tô cười tít mắt tiếp nhận, “Cám ơn, về sau ta sẽ nỗ lực tu nghiệp.”
Sau khi Tô Tô trở về, đâm nát bó lá cây đã được phơi khô, sau đó bỏ vào một cái túi da bò, cất kỹ bên người.
Mị Hỉ chống cằm xem nàng bận việc, lâu lâu thấy nàng dùng ngón tay quết một ít lá diệp nát, bỏ vào ngọc quản, dùng chút lửa đốt nó lên, sau đó nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy hít một hơi, tựa hồ có chút hưởng thụ thỏa mãn thở dài.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Tô Tô phun ra nuốt vào những hơi khói nhẹ, từ tốn trả lời bằng tiếng Trung, “Sau khi hút xong một điếu thuốc, khoái hoạt tựa thần tiên.” Tuy rằng nàng không nghiện thuốc lá cho lắm, nhưng nếu thiếu nó, lại mơ hồ nghĩ như thiếu cái gì đó, dường như không quen. Cứ như vậy một người nhàn nhã hút thuốc, một người lẳng lặng ngồi đợi, cơ hồ nàng cảm giác như đang ở trong thế giới quen thuộc của mình, mà không phải đang ở trong tình trạng khốn khó gian nan học làm yêu hồ.
Mị Hỉ luôn luôn không phải là người biết lễ nghi hàm súc, ngồi một hồi thấy chán liền bay thẳng đến chỗ nàng duỗi tay, “Đưa đây.”
Tô Tô cười như hoa, “Được, cho ngươi.”
Mị Hỉ tiếp nhận ngọc quản, cũng học như Tô Tô, mở miệng dùng lực khẽ hít, lập tức, một cỗ cực kích thích bí ẩn mang theo hơi nóng xông thẳng lên đầu lên óc hắn!
Mị Hỉ chổng khu ho sặc sụa, nước mắt chảy cả ra, vung tay nhét trả lại ngọc quản cho Tô Tô, thét hỏi, “Khụ kh , đây là cái gì… Khụ, mùi lạ quá, khụ..”
“Mùi thuốc lá a.” Tô Tô liếc mắt trả lời, tay chà lau đi phần ngọc quản bị Mị Hi dùng qua.
Mị Hỉ chưa hiểu rõ hết, nhưng thấy nàng biếng nhác đưa ngón trỏ vuốt ve khối ngọc quản trắng mịn, vẻ mặt mơ màng lại cũng có vài phần phong tình khác thường.
Tô Tô đột nhiên đem mặt gần sát hắn, dùng tiếng Trung Quốc hỏi, “Vì cái gì như vậy xem ta?”
Mị Hỉ dời tầm mắt, thô thanh nói, “Ta không phải đã cùng ngươi nói qua, sau này cùng ta nói chuyện chỉ có thể dùng Thương ngữ, tối nay ngươi đã hai lần không tuân theo quy định, lại muốn bị bỏ đói phải không?
Tô Tô thối lui thân thể, giờ phút này nàng nhăn mày một cái rồi nở một nụ cười dịu ngoan không giống ngày thường…
“Mị Hỉ, trưởng thành đi.” Nàng nghiêng đầu lấy một loại tư thế yêu mị vừa xen vào hồn nhiên nhìn hắn, “Ngươi hiện tại giống như một tên tiểu quỷ mới vừa bắt đầu tiến vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu phát tình, dùng những trò đùa dai để hấp dẫn người mà trong lòng ngươi chú ý vậy.”