Chiếc Mặt Nạ Thiết Huyền Chương 3

Chương 3
Chap 3

- Em không thích chiếc mặt nạ ấy tí nào. Con người khi đeo mặt nạ thật khó coi. Nó không còn những nét chân thật, quý báu mà ông trời ban tặng. Khi khoác chiếc mặt nạ lên mặt, chỉ còn duy nhất là sự giả dối hòng lừa gạt nhau thôi.

Cậu Mười nhìn vợ, cười hóm hỉnh:

- Con nít mà em! Đứa nào không thích điều mới lạ…

Mợ Mười định nói nữa, nhưng nghe thế lại thôi… Dù sao nàng vẫn thấy lo lo…

Mấy ngày sau, không biết phải do chơi đùa nhiều mà bé Thanh Tâm bỗng bị sốt cao. Cậu Mười cùng vợ đưa con vào bệnh viện. Bác sĩ khuyên cho cháu ở lại để tiện việc theo dõi…

Bé Tâm nằm viện khá lâu nhưng không khỏi. Nó được hạ sốt, nhưng bác sĩ chẩn đoán cho rằng cháu bị ảnh hưởng thần kinh và mang di chứng suốt đời…

Mợ Mười khóc ngất trên tay chồng. Đứa con yêu quý của họ bỗng nhiên lâm bệnh kỳ lạ, thật khó lòng chấp nhận được…

Ngày đưa con ra viện, mợ Mười khóc mãi. Bé Thanh Tâm bây giờ mặt mày ngơ ngẩn, ánh mắt lạc thần. Nó nhìn vợ chồng cậu Mười với vẻ xa lạ, không nhận ra đó là người thân của mình.

Sự kiện bé Tâm đột nhiên lâm bệnh lạ khiến trong họ rất nhiều lời bàn tán. Người nói thế này, kẻ nói thế kia, không ai giống ai. Nhưng có một điều mà mọi người đều thống nhất với nhau là: “Thanh Tâm bị nhập tà”. Nếu không, đứa nhỏ đang chơi đùa bỗng nhiên ngã ra bệnh lạ…

Thấy tình cảnh vợ chồng cậu Mười ai ai cũng thương cảm, nhưng không biết san sẻ bằng cách nào…

Từ ngày lâm bệnh, bé Tâm ít nói, nếu có cũng là những lời nói thiếu ý tứ và vô nghĩa. Nó thường đi loanh quanh trong khu vườn với chiếc mặt nạ, ca hát vu vơ đến tối mới chịu vào nhà…

Rồi một ngày không ai thấy Thanh Tâm đâu. Mọi người chia nhau ra tìm náo động cả làng. Đến gần sáng người ta phát hiện ra bé Tâm nằm chết dưới ao nước sau vườn, với chiếc mặt nạ cầm chắc nơi tay…

Tội nghiệp cho mợ Mười cứ xỉu lên xỉu xuống bên cạnh xác con. Cậu Mười Thiên thương vợ lắm, nhưng biết phải làm gì khi bản thân cũng bị nỗi khổ vắt kiệt.

Người ta đem bé Tâm đi chôn trong tiếng nấc tức tưởi của dòng họ. Chiếc mặt nạ là niềm vui thích hằng ngày của nó được cất giữ như một kỷ vật…

Sau đám tang mấy ngày bỗng nhiên hai vợ chồng cậu Mười cãi nhau. Mợ Mười cứ một mực cho rằng cái chết của con là do chiếc mặt nạ gây nên… Còn cậu Mười vì thương con nên không muốn hủy chiếc mặt nạ ấy. Thế là cãi nhau… ngày một lớn tiếng. Cuối cùng cậu Mười bỏ đi trong sự tức giận.

- “Đàn bà thật mê tín, cái vật vô tri ấy thì làm gì có huyền năng tước đi sinh mạng con người…”

Đó là nhận định sáng suốt sau cùng của cậu Mười mà người trong nhà nghe thấy!

Đến tối cậu Mười về trong cơn say bí tỉ, miệng cứ oang oang chưởi rủa:

- Ma quỉ gì trong chốn nhân gian? Em cứ tin những chuyện huyễn hoặc thì bao giờ mới tiến bộ theo kịp mọi người. Người ta đã lên tới sao hỏa mà vẫn có người tin ma, tin quỉ mới lạ. Đâu, đâu! Chiếc mặt nạ đâu? Để anh xem nó có gì mà em lại sợ. Đây rồi! Món đồ chơi xinh đẹp của con trai tôi… Kìa… Kìa… nó đang cười em kia…

Rồi cậu Mười đeo chiếc mặt nạ lên trước sự hốt hoảng của vợ…

Mợ Mười không kịp ngăn chồng, chỉ kịp hét lên:

- Trời ơi! Anh làm gì thế?

Cậu Mười cười cợt, nhảy múa quanh vợ với cơn say đến tận trời. Sau khi đã mệt, cậu ngã xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ say…

Sáng hôm sau người họ Đỗ lại một phen kinh hoảng. Cậu Mười Thiên trở nên khật khưởng, ngây ngô như bị ai hớp hồn. Người cậu phờ phạc, sắc mặt tái xanh, ánh mắt thì lạc thần như một kẻ điên. Nhìn cậu, không ai tin đó chính là cậu ấm họ Đỗ ngày nào…

Mợ Mười nhìn chồng kinh hoảng. Nỗi lo sợ trở thành hiện thực, không còn là sự ám ảnh trong giấc ngủ nữa… Và nàng ngất xỉu trên tay của… Bá Nhân…

Người ta đưa cậu Mười vào bệnh viện. Nhưng mới thấy các bác sĩ mặc đồ trắng, Mười Thiên lại hét lên:

- Ối, ối! Quỷ, quỷ! Quỷ hút máu người. Chạy đi, chạy mau! Quỷ hút máu người. Nhìn tay chúng kìa! Tay chúng đang cầm cái vật hút máu… Sợ lắm! Sợ lắm… Ác quỷ đó… về thôi…

Rồi mặc cho người ta cố nắm giữ, Mười Thiên giẫy giụa, quơ quào, phẫn uất và sợ hãi… kiên quyết không theo mọi người vào viện…

-“ Quỷ, quỷ… bọn chúng chính là quỷ đội lốt người. Mọi người phải cẩn thận… coi chừng bị hút máu đó… Ồ! Chúng đeo mặt nạ… Chúng cũng đeo mặt nạ tụi bây ơi…!”

Lời Mười Thiên cứ vang dội khi mọi người cố kéo cậu ta nằm trên giường bệnh… Và từ ngày đó, cậu Mười không trở về nhà được nữa. Bác sĩ nói cậu bị thương tổn thần kinh, rất khó có cơ may hồi phục…

***

Từ ngày con chết, chồng lại mất trí, mợ Mười trở thành người ít nói. Có khi hai ba ngày những người giúp việc mới nghe nàng mở lời. Người ăn kẻ ở thương mợ nhưng không biết khuyên giải ra sao, chỉ biết chăm sóc bà chủ nhỏ với sự tận tâm như ruột thịt…

Những ngày này Bá Nhân thường hay lui tới. Lão ra vào cánh cửa nhà cậu Mười như chính nhà mình, mặc kệ những tiếng thì thào sau sau lưng cho rằng lão si tình nàng dâu họ Đỗ…

Mợ Mười biết chuyện cũng giả lơ. Trong thâm tâm nàng cho rằng, lão chính là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho mình… Nhưng lúc này đuổi xô cũng có ít gì, bởi mợ nghĩ… biết đâu lão sẽ hé ra điều gì đó, có thể cứu mạng chồng…

Rồi một hôm có người nhắc nàng về người bác họ, sống bên kia cánh đồng. Bác Đỗ Mục Trí khi về già chỉ thích sống một mình, hiếm khi ra khỏi cửa. Nghe nói bác biết rất nhiều việc trong họ tộc không ai sánh bằng… Mợ Mười nghĩ bụng, quay đi ngoảnh lại trong căn nhà cũng không giải quyết được gì! Hay thử sang thăm bác Ba, biết đâu lại được việc…

Không ngờ mới ra tới cửa nàng đã đụng mặt Bá Nhân…

- Mợ đi đâu? Để tôi đưa đi cho…

Mợ Mười nhìn lão cố cười xởi lởi:

- Cảm ơn anh họ. Em về nhà thăm… ba, nên không dám phiền anh. Để khi khác vậy…

Không cần để ý đến nét mặt khó chịu của Bá Nhân, nàng bước nhanh với sự kiên quyết hiếm thấy…

Vượt qua một cánh đồng, sau đó là mấy con sông, cuối cùng mợ Mười cũng đến nhà bác Trí. Ông già bước ra tiếp khách với đôi mày nhướng cao. Bác ngạc nhiên nhìn người cháu dâu.

- Có việc gì mà cháu lăn lội đến đây! Người nhà vẫn khỏe hết chứ cháu?

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t120238-chiec-mat-na-thiet-huyen-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận