Chiến Thiên Chương 22 : Ước định.

Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Quyển 3: Vạn Kiếm Quy Tông
Chương 22: Ước định.

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm



"Ngươi... là Ngữ Đình tỷ tỷ nói cho ngươi biết?” Trịnh Hạo Thiên ngập ngừng nói.
Ngọc Châu Tử nở một nụ cười, vẻ mặt ung dung nói: “Không sai, đúng là là Hề Ngữ Đình tỷ tỷ."
Tuy nàng nói ra có vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng lại thầm nổi lên một ngọn lừa tò mò mãnh liệt.
Thân phận của Hề Ngữ Đình ở Phiêu Miễu đại lục tuyệt đối không phải nhỏ, hoàn toàn không phải một thanh niên mới chân ướt chân ráo tới đại Linh giới này có thể với tới được.
Đương nhiên khi Hề Ngữ Đình để cử Trịnh Hạo Thiên với nàng, nàng còn tưởng Hề đại tiểu thư là thương tiếc nhân tài khó gặp, cho nên muốn vì tương lại Phiêu Miễu đại lục mà bồi dưỡng ra một nhân vật trác tuyệt.


Chỉ là, lúc này nghe được Trịnh Hạo Thiên xưng hô với Hề Ngữ Đình như vậy, ý nghĩ này lập tức bị nàng tự tay xóa bỏ.
Giữa hai người khẳng định có bí mật không muốn người ngoài biết.
Nếu đối diện với nàng chỉ là một tên thanh niên nho nhỏ này. Ngọc Châu Tử có lẽ sẽ lựa chọn thủ đoạn nào đó dẫn dụ, khiến hắn cam tâm tình nguyện nói ra.
Nhưng vừa nghĩ tới Hề Ngữ Đình...
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ngữ Đình tỷ tỷ nói ra sao?"
Ngọc Châu Tử hơi cụp mắt xuống, trên mặt nàng hiện lên một tia ửng hồng: “Ngữ Đình tỷ tỷ nói, ngươi là người có thiên phú đặc biệt nhất trong những người mà tỷ tỷ đã gặp. Nếu ngươi không thể ngưng tụ thành khí xoáy thì kiếp này tất nhiên phải là người thường, không thể nghi ngờ. Nhưng nếu như có thể ngưng tụ ra khí xoáy thì ngươi rất có khả năng trở thành Tử Phủ chi nhân."
Trong con người Trịnh Hạo Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, cái gì là có rất có khả năng trở thành Tử Phủ chi nhân, Cái thứ này hắn một điểm cũng không hiểu.
Nếu là người khác nói như vậy, hắn có lẽ đã hỏi cho ra ngọn ngành rồi. Nhưng nếu là Ngữ Đình tỷ tỷ nói sao. ^
Thì hắn chỉ cần cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nửa, tranh thủ sớm đến ngày đạt được sự thừa nhận của nàng.
Nhưng hắn lại không biết, nếu để cho mấy người Văn Nhân Băng Oánh biết được đánh giá của Hề Ngữ Đình đối với Trịnh Hạo Thiên, thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Ngọc Châu Tử nguyên bản cũng không định tới đây, nhưng sau khi nghe được lời nhận xét của Hề Ngữ Đình liền vội vàng chạy tới đây.
Ho khan một tiếng. Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: “Đó là Ngữ Đình tỷ tỷ quá khen rồi, bất quả ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ trở thành Tử Phủ chi nhân ”
Ánh mắt tinh nghịch của Ngọc Châu Tử chớp chớp mấy cái, trên mặt lộ vẻ như cười như không.
Một lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng nói: “Không sai, ngươi không nên khiến Ngữ Đình tỷ tỷ thất vọng." Dừng lai một chút, đôi mắt nàng đột nhiên lại lộ ra chút buồn bã." Trịnh công tử. Ngọc Châu vốn muốn du thuyết ngươi gia nhập Thiên Tinh môn, nhưng hiện giờ xem ra, chỉ sợ hy vọng không lớn rồi."
"Ngọc Châu am hiểu ngũ hành dịch lý, đối với thuật thôi toán cùng có chút tâm đắc. Hôm nay trước khi tới đây. Ngọc Châu đã bói một quẻ, nhưng quẻ lại chỉ rằng, ngươi cuối cùng sẽ gia nhập Vạn Kiếm tông.’' Ngọc Châu Tử thở dài nói.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh hãi, thứ này mà cũng tính được, Đây phải là thành thần tiên rồi sao?
Hắn lại không biết, tuy quẻ thuật của Ngọc Châu Tử cường đại, nhưng còn xa mới đạt tới mức độ khoa trương như vậy.
Nàng sở dĩ có thể đoán ra như vậy là bởi vì sau khi quan sát một hồi lâu, từ biểu hiện cừ chỉ cùng ánh mắt kiên định của mấy người Trịnh Hạo Thiên mà suy đoán ra.
Lúc đó ánh mất của hắn tụ mà không tán, rõ ràng là đã hạ quyết tâm.
Nhân vật như vậy, một khi đã quyết, muốn hắn thay đổi quyết định thì thật sự cực khó.
Cho nên. Ngọc Châu Tử tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ buông bỏ không du thuyết, ngược lại còn lấy đủ loại ngôn ngữ cùng thủ đoạn, khiến cho Trịnh Hạo Thiên gia tăng ấn tượng với nàng, đạt tới mức độ khó có thể quên.
Trầm mặc hồi lâu. Trịnh Hạo Thiên gật đầu thật mạnh, nói: “Ngọc Châu tiên tử nói không sai. Trịnh mỗ quả thật đã hạ quyết định, quyết tâm gia nhập Vạn Kiếm tông rồi."
Ngọc Châu Tử than nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng lúc càng điểm đạm đáng yêu.
Trái tim Trịnh Hạo Thiên chợt nhảy dựng lên, hắn thầm sách sách xưng kỳ. Cái cô Ngọc Châu Tử thành tú động lòng người này vừa rồi không hề có động tác quyến rũ câu dẫn nào, nhưng chẳng biết tại sao, mình lại dần dần có xu thế bị nàng hấp dẫn.
Hay là...
Nàng cùng tu luyện thần kỳ công pháp nào đó, cùng loại Cực Âm Nội Mị Thuật?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm nâng cao cảnh giác, hạ quyết tâm, nhất định phải giữ khoảng cách với nàng ta.
"Trịnh công từ, ý ngươi đã quyết. Ngọc Châu cũng không nên phá chuyện tốt của người khác. Bất quá Ngọc Châu có một việc, hy vọng ngươi có thể đồng ý." Ngọc Châu Tử nói đến đây, trên má lại một lần nửa hiện lên một áng ửng hồng.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm lấy làm kỳ, vị nữ tử xinh đẹp này cái gì cũng tốt, chỉ là là da mặt mỏng quá. Người hay xấu hổ như vậy, thật không biết sau này sẽ có danh tiếng thế nào.
"Ngọc Châu Tử tiên từ muốn Trịnh mỗ đáp ứng điều gì?" Hắn trầm nhâm một chút rồi nói.
Nếu không biết trước đáp án, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng hứa hẹn.
“Nếu Trịnh công tử có thể trong vòng mười năm ngưng tụ linh thể, hơn nửa có được quang ám chi thân hoàn mỹ, thì Ngọc Châu lại nói cũng không muộn." Đôi môi anh đào của Ngọc Châu Tử khẽ mở, châm rãi nói.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày nói: “Trong vòng mười năm ngưng tụ linh thể. Ngọc Châu tiên tử, ngài quá xem trọng ta rồi.''
Nghe nói linh khí sư sau khi tu luyện khí xoáy trong cơ thể tới cực điểm thì sẽ phát sinh biến đổi về chất, có thể câu thông với thiên địa. Nhưng muốn đạt tới trình độ như vậy, không phải là chuyện đơn giản.
Tuy thiên phú càng mạnh, tiềm lực càng lớn, càng có khả năng ngưng tụ thành linh thể.
Nhưng muốn trong mười năm đạt tới trình độ kia. Trịnh Hạo Thiên không có nắm chắc.
Ngọc Châu Tử khẽ cười một tiếng nói: “Nếu Trịnh công từ trong mười năm không thể ngưng tụ linh thể, thì chẳng phải cô phụ kỳ vọng của Ngữ Đình tỷ tỷ sao?"
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, trong lòng dần tràn hào khí, nói: “Nếu Ngọc Châu tiên tử đã nói như vậy, thì xin hãy đợi xem thành tựu của Trịnh mỗ mười năm sau đi."
Ngọc Châu Tử khẽ, nói: “Như Trịnh công tử mong muốn."
Nàng vung bàn tay ngọc lên, lực lượng kỳ dị đang bao phủ bọn họ lập tức rút đi như thủy triều, chỉ trong chốc lát, toàn bộ không gian xung quanh Trịnh Hạo Thiên đã khôi phục nguyên trạng.
Hắn kinh ngạc nhìn quanh, trong lòng thầm sợ hãi than thở, bởi vì hắn căn bản không thể nhìn thấu huyền ảo trong đó.
Ngọc Châu Tử này không ngờ chỉ có mười bảy tuổi, thật không biết nàng tu luyện như thế nào lại có được một thân thần thông kinh thế hãi tục bậc này.
Ánh mắt đột nhiên ngưng trong. Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên phát hiện. Ở bên cạnh hắn thiếu đi hai người. Cừu Hinh Dư cùng Lâm Đình không ngờ đã biến mất.
Nhạc Mãnh hơi nghiêng đầu, hạ thật thấp thanh âm xuống, nói: “Hạo Thiên. Lâm Đình và Cừu cô nương bị Tang Mục và Ngạo Thiên Cung mang đi rồi."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, trong con ngươi hiện lên một sự phẫn nộ. Văn Nhân Băng Oánh không ngờ lại cho phép bọn họ mang người đi, thật là buồn cười.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư cả hắn. Nhạc Mãnh vội vàng nói: “Hạo Thiên, ngươi không nên hiểu lầm. Hai người bọn họ đều nói, muốn cùng Lâm Đình và Cừu cô nương nói chuyện riêng. Ngươi có thể cùng Ngọc Châu Tử nói chuyện riêng thì bọn họ tất nhiên cùng có quyền lợi này."
Trịnh Hạo Thiên hơi lặng đi một chút. Nhạc thúc nói chuyện chỉ nói một nửa, thật khiến người ta không biết nói gì....
Ánh mắt Văn Nhân Băng Oánh chốc chốc lại lướt về phía Trịnh Hạo Thiên cùng Ngọc Châu Tử, trong lòng có chút không yên.
Lúc trước nàng đều chuẩn bị phòng bị Ngạo Thiên Cung cùng Tang Mục rất chặt chẽ, nhưng không tưởng được bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ra một Ngọc Châu Tử.
Vừa nghĩ tới lời đồn về Ngọc Châu Tử, không động thì thôi, đã động tất thành, thật khiến cho lòng người ta lạnh lẽo.
Nhưng hiện giờ trước mặt bao người, nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể xem lựa chọn cuối cùng của Trịnh Hạo Thiên.
Sau một lát, trên bầu trời quang hoa mãnh liệt. Lâm Đình cùng Cừu Hinh Dư lần lượt từ trong kim quang cùng thất thải quang luân quay lại.
Sau khi bọn họ trở về, bát đại siêu cấp môn phái cũng thi triển thần thông, bất quá so với bốn người Văn Nhân Băng Oánh mà nói, uy thế của bốn siêu cấp môn phái còn lại không khỏi kém hơn rất nhiều.
Cái này cũng không thể trách bọn họ chuẩn bị không kỹ, đại Linh giới hàng đều mở ra tiếp nhận người từ tiểu Linh giới, các môn phái tuy coi trọng nhưng tuyệt đối không đến mức lần nào cũng toàn lực ứng phó.
Có một nửa siêu cấp môn phái đều phái ra môn hạ đệ tử kiệt xuất nhất tới đây đã là rất coi trọng rồi.
Sau khi mọi người phô diễn tuyệt kỳ xong, trong đó Kim Quang Thần Mục của Tang Mục. Thất Thải Quang Luân của Ngạo Thiên Cung. Kiếm Hải của Văn Nhân Băng Oánh, còn có Đấu Chuyển Tinh Di của Ngọc Châu Tử khó lường kia cũng làm cho mọi người nhìn mà như ngáy như dại, khao khát cực thịnh.
Đột nhiên đạo âm thanh già nua chợt vang lên: “Giờ đã đến, các ngươi hãy lựa chọn đi." Trong nháy mắt, hơn hai trăm đạo lưu tinh do mọi người hóa thành trên bầu trời, một lần nửa bay vào trong thành thị. Toàn bộ không trung chỉ còn mấy vị cao thủ cường đại của bát đại siêu cấp môn phái. Mọi người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, một lúc lau sau, rốt cuộc có người thở dài một tiếng, đi vào trong thành.
Đây là những luyện yêu võ giả bỏ qua hy vọng tiến thẳng vào siêu cấp môn phái, mà muốn đầu nhập vào đại môn phái thử vận khí.
Siêu cấp môn phái tuy rằng cường đại, nhưng trong đó cao thủ như mây, mức độ cạnh tranh cùng hơn xa đại môn phái. Đối với mấy thương phẩm cùng trung phẩm luyện yêu võ giả mà nói, gia nhập vào một đại môn phái thật ra cũng không tệ.
Có lẽ. Ở đó bọn họ còn có thể trở nên nổi bật.
Trên dưới ba thành.
Mà chân chính khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, trong những người rời đi, không ngờ cùng có ba vị linh khí sư.
Cũng không biết bọn họ nhìn trúng môn phái nào, hay là được đối phương hứa hẹn nên mới khiến cho mấy linh khí sư này cam tâm gia nhập vào đại môn phái.
Ngạo Thiên Cung đột nhiên vung tay lên, một lá đại kỳ phá không bay đi, đâm vào xuống mặt đất các đó mười dặm.
Bảy người còn lại cùng vậy, sau một lát tám lá đại kỳ đã phấp phới trên quảng trưởng, tạo thành một cảnh tượng độc đáo. truyện copy từ tunghoanh.com
Lúc này, tất cả mọi người đã biết, thời điểm bọn họ lựa chọn đến rồi.
Một lượng lớn trung phẩm cùng thượng phẩm luyện yêu võ giả bắt đầu hướng về phía đại kỳ trong lòng mình mà đi đến. Chỉ trong một khắc đồng hồ, toàn quảng trưởng chỉ còn lại mười lăm người mà thôi.
Trong nháy mắt, trên trời dưới đất, mọi ánh mắt đều tập trung về nơi này.

Nguồn: tunghoanh.com/chien-thien/quyen-3-chuong-22-UFaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận