Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Quyển 3: Vạn Kiếm Quy Tông
Chương 8: Coi là trung phẩm đi.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
"Cực phẩm, linh khí sư?"
Tuy rằng những nỗi kinh hỉ gặp được trong ngày hôm nay đã nhiều lắm rồi, cho dù là toàn bộ những niềm kinh hỉ trong cuộc sống từ trước tới nay cộng lại tựa hồ so ra cũng kém một ngày này.
Nhưng tất cả các đệ tử của Vạn Kiếm tông, bao gồm cả Cao Thăng và Vương Thiết Thao lại một lần nửa bị đọa cho choáng váng.
Cực phẩm....
Không ngờ lại xuất hiện một cực phẩm nửa.
Hơn nửa đây không phải là cực phẩm luyện yêu võ giả, mà chinh là linh khí sư cực kỳ hiếm thấy a.
Không ngờ trong một tiểu Linh giới nho nhỏ lại có thể sản sinh ra một cực phẩm linh khí sư.
Mà kẻ từ tiểu Linh giới tiến vào đại Linh giới, hơn nửa tấn chức thành công thành công linh khí sư là ai nhỉ, chuyện này tựa hồ đã xảy ra từ không biết bao nhiêu năm về trước, chẳng còn mấy người có thể nhớ rõ nửa.
Nhưng vào giờ khắc này, mọi người đều dám vỗ ngực nói lớn, bọn họ cả đời này sẽ không bao giờ quên được giờ khắc này.
Sau năm cực phẩm luyện yêu võ giả lại có một cực phẩm linh khí sư xuất hiện.
Tù khi nào, cái loại tư chất và thiên phú nghịch thiên cực phẩm thế này lại xuất hiện tràn lan như vậy.
Cừu Hinh Dư chậm rãi nói tiếp: “Ta có cần kiếm chứng và đăng ký không?"
Vương Thiết Thao vội thu liễm tâm thần, hắn cung kính nói: “Cừu cô nương, dựa theo quy củ của Anh Tài chi thành, ngài vẫn nên thể hiện khí xoáy, để chúng ta ghi chép lại mới được.”
Cừu Hinh Dư không hề cự tuyệt. Nàng thoải mái gật đầu một. cái, nói: “Cũng được, như ngươi mong muốn.”
Cánh tay thơn dài của nàng khẽ vung lên, khoảng không xung quanh nàng lập tức phát sinh biến đổi vi diệu.
Linh lực, khả năng khống chế linh lực của nàng đã đạt tới mức khó tưởng tượng nổi, chỉ cần vung tay lên một cái đã có thể không ngừng tiến hành áp súc linh lực trong khoảng không phụ cận, hơn nửa tụ tập bên cạnh người nàng. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Một linh khí sư bình thường, căn bản là ở thể làm được như vậy khi mới đạt tới nhất giai, cho dù là nhất giai thượng phẩm linh khi sư cũng khó mà làm được.
Cảm thấy không khí nơi này có chút biến hóa, đám người Cao Thăng và Vương Thiết Thao trong lòng thật ra đã có vài phần tin tưởng.
Mà sắc mặt Cốc Đan Đan lại càng kinh hãi.
Nàng vốn cho rằng, thượng phẩm linh khí sư như mình đã là người cường đại nhất trong những linh khí sư rồi. Nhưng lúc này, sau khi cảm nhận được khả năng khống chế linh khí của Cừu Hinh Dư, trong lòng nàng không khỏi xuất hiện một tia tuyệt vọng.
Đây tâm lý tiêu cực thường thấy khi một người khi nhìn thấy đỉnh cao mà mình vĩnh viễn không có cách nào chạm tới được.
Vào giờ khắc này, trong lòng nàng đã không còn ý niệm tranh cường háo thắng với đám người Trịnh Hạo Thiên nửa rồi.
Khi chênh lệch song phương không quá lớn, thường thường sẽ có thể kích phát chí tiến thủ trong lòng người ta, nhưng khi chênh lệch song phương thật sự trở nên quá lớn, thì người ta sẽ bởi vì tuyệt vọng mà buông bỏ.
Voi khi đi trên đường đã giết chết không biết bao nhiêu là kiến, nhưng đã bao giờ có chuyên kiến tính kế muốn báo thù cho đồng bạn của mình chưa.
Sau khi nhìn thấy một vị cực phẩm linh khí sư cùng năm vị cực phẩm luyện yêu võ giả, nàng và đám người Cốc Vũ Thành đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi...
''Chờ một chút." Cao Thăng đột nhiên giơ tay cản lại, nói, ''Cừu cô nương, chúng ta dù sao cùng không phải là linh khí sư, cho dù ngươi có thể hiện khí xoáy ra rồi, chúng ta cũng không thể nào xác nhận được."
Vương Thiết Thao khẽ ngây người, dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Cao Thăng.
Cao Thăng mặt vẫn không đổi sắc, tiếp tục nói, ''Tại hạ có một sư muội tên là Vương Nhất Nguyên, cũng là linh khí sư. Nếu như Cừu cô nương không ngại, xin mời hãy vào thành trước, để sư muội tiếp đãi ngươi được không?"
Vương Thiết Thao trong con người lóe lên một tia bùng tỉnh, trong lòng thầm khen hay.
Cực phẩm linh khí sư đó, dừng nói là tiểu Linh giới, cho dù là trong đại Linh giới cũng là một nhân vật hiếm thấy.
Đối với nhân tài như vậy, Vạn Kiếm tông vô luận thế nào cũng phải giành được.
Ở đây người lắm miệng nhiều, rất nhiều chuyên không nên nói quá rõ ràng. Nếu như nhân cơ hội này cho môn hạ Vạn Kiếm tông tới bái phỏng, sau đó làm thân thì rất có thể sẽ lời kéo được người này gia nhập vào tông môn rồi.
Cừu Hinh Dư suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được."
Cao Thăng quay mặt về phía Vương Thiết Thao nháy mắt ra hiệu. Vương Thiết Thao lập tức từ trong túi không gian lấy ra một tấm ngọc bài, nói: “Xin cừu cô nương hãy nhận lấy."
Cừu Hinh Dư thuận tay vẫy tay một cái, tấm ngọc bài kia lập tức rơi vào bàn tay ngọc của nàng.
Ánh mắt thoáng nhìn phía trên mặt ngọc, nàng không khỏi hơi sững sờ.
Trên mặt tấm ngọc bài này không ngờ lại biết hai chữ: “Ba vạn."
Ba vạn linh thạch...
Trịnh Hạo Thiên đứng bên cạnh nàng hai mắt phát sáng, trong lòng thầm cứng lưỡi không thôi.
Lúc đầu, sau khi biết mỗi người có thể nhận được một trăm linh thạch, trong lòng hắn cũng đã khá kinh ngạc rồi. Một trăm linh thạch, tuy không nhiều lắm nhưng người chỗ này lại rất nhiều a.
Nhưng số lượng linh thạch phát ra tiếp đó lại càng khiến cho người ta phải kinh hãi.
Thương phẩm luyện yêu võ giả một ngàn viên, thượng phẩm linh khí sư một vạn viên, thậm chí cả cực phẩm luyện yêu võ giả cũng nhận được một vạn năm ngàn viên.
Cho tới giờ khắc này, Cừu Hinh Dư cho dù là chưa được xác nhận cũng đã nhận được ba vạn viên linh thạch.
Chuyện như vậy phát sinh rõ ràng trước mắt, không ngờ lại khiến cho Trịnh Hạo Thiên có một thứ cảm giác, linh thạch hình như chẳng phải linh thạch nửa, mà là phế thạch vậy.
''Trịnh huynh...." Cao Thăng mỉm cựời nhìn Trịnh Hạo Thiên, nụ cười lại càng trở nên thân thiết, rạng rỡ. Nếu như để cho người không biết nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là lão bằng hữu nhiều năm ấy.
Trịnh Hạo Thiên bật cười, lúc này, trong số những người tiến vào Anh Tài chi thành, chỉ còn một mình hắn chưa đăng ký mà thôi.
Hắn tiến lên, bước tới trước mặt Vương Thiết Thao.
Vị đệ tử môn hạ Vạn Kiếm tông này đã sớm không còn cái vẻ cao ngạo như lúc đầu nửa, mà thay vào đó là cố gắng tận hết khả năng đem nụ cười hữu nghị thể hiện ra trên khuôn mặt.
"Vị huynh đệ này, không biết xưng hô thế nào?”
"Tại ha Trịnh Hạo Thiên, cũng đến từ Hàn Lâm tiểu Linh giới." Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút rồi nói: “Còn về phẩm cấp ra sao thì ngươi cứ viết là trung phẩm đi."
"Trung phẩm?" Cao Thăng. Vương Thiết Thao, thậm chí tất cả mọi người đều nhìn hắn với một ánh mắt quỷ dị không nói lên lời.
Tất cả mọi người đều thầm lầm bẩm trong lòng, chỉ có quỷ mới tin ngươi.
Bọn họ cả nhóm có bảy người, năm cực phẩm luyện yêu võ giả rõ ràng đều coi Trịnh Hạo Thiên là người cầm đầu, mà nữ tử tự xưng là cực phẩm linh khí sư kia nhìn có vẻ rất thân thiết với hắn, giữa hai người rõ ràng có quan hệ không tầm thường.
Người như vậy, nếu chỉ là một gã trung phẩm luyện khí sư, thì tuyệt đối không thể tin được.
Hơn nửa lúc trước nhìn bộ dáng của hắn sử dụng bảo khí hóa hình dễ dàng, thoải mái như vậy, ai cùng cho rằng, một gã trung phẩm linh khí sư tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Cao Thăng cười khổ một tiếng, nói: “Trịnh huynh, nếu tiến vào Anh Tài chi thành, thiên phú càng cao thì càng nhận được nhiều linh thạch, hơn nửa cơ hội như vậy rất khó có được. Sau khi các ngươi tiến vào đại Linh giới, cơ hội có thể quang minh chính đại nhận được nhiều linh thạch như vậy tuyệt đối không nhiều lắm, cho nên..." Hắn chân thành nói: “Xin Trịnh huynh hãy nghĩ kỹ lại."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, hắn cũng rất muốn nói thật đấy chứ.
Nhưng cấp bậc linh khí sư cùng luyện yêu võ giả của hắn thật sự là quá khó tin.
Nếu như hắn nói thật ra thì kết quả nhận được đãi ngộ thế nào, ngay cả hắn cũng không đoán trước được. Nhưng trước khi bước vào đại Linh giới, hắn đã đáp ứng cừu Đường Cổ, nhất định phải gia nhập Bạch Thảo phong của Vạn Kiếm tông.
Nếu bây giờ lừa gạt đệ tử Vạn Kiếm tông, ngay sau gặp lại, vậy không tránh được phải xấu hổ rồi.
Hơn nửa, nếu võ duyên vô cớ bị chụp lên đầu tội lùa đổi sư môn, đó mới là cực kỳ oan uổng.
Vậy mà Trịnh Hạo Thiên vẫn phải phi thường ẩm ức mà chọn lừa dối để quá quan. Nhìn thấy trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một tia khó khăn, đám người Lâm Đình lập tức nhìn nhau bằng một ánh mất đã hiểu.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng, Lâm Đình nói: “Nếu Hạo Thiên đã nói hắn là trung phẩm linh khí sư, vậy các ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn đó mà làm đi."
Nếu như người nói lời này là người bình thường, vừa mới tiến vào đại Linh giới, có lẽ Cao Thăng cùng Vương Thiết Thao đã nhảy tới, tát cho rơi răng rồi.
Nhưng nếu là cực phẩm luyện yêu võ giả nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn nhau cười trừ mà thôi. Nhân vật như vậy, một khi gia nhập tông môn, lập tức sẽ được trong môn coi như bảo vật.
Nếu như bởi vì xung đột với bọn họ mà làm cho Lâm Đình không gia nhập Vạn Kiếm tông nửa, cuộc sống của hai người bọn họ sau này cũng chẳng thế tốt đẹp nổi.
Dư Uy Hoa tiến lên phía trước, trục tiếp nói: “Hạo Thiên, chúng ta vào thành thôi.” Hắn vỗ vỗ bên hông, bộ dáng như một tay nhà giàu mới nổi, tài đại khí thô: “Linh thạch của chúng ta cũng coi như đủ rồi."
Cừu Hinh Dư cũng tiến lên, nắm lấy tay Trịnh Hạo Thiên.
Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng hành động thực tế đó đã cho thấy rõ ràng thái độ của nàng.
Đầu đám người Cao Thăng và Vương Thiết Thao lập tức to như cái đấu.
Nhìn biểu hiện của những người này, bọn họ đương nhiên hiểu được, nếu như muốn làm khó Trịnh Hạo Thiên thì chính là trực tiếp đắc tội với tất cả bọn họ.
Có bây giờ bọn họ tạm thời không có lực lượng gì, nhưng chỉ cần có được thiên phú kinh khủng như vậy thì vô luân là gia nhập môn phái nào, ai cũng dễ dàng đoán được, bọn họ nhất định sẽ trong một thời gian ngắn là vụt sáng, trở thành một trong ngôi sao tiếng tăm nhất Phiêu Miễu đại lục.
Bọn họ... '
Đắc tội không nổi a! Cao Thăng thở dài một tiếng, nói: “Vậy đi. Trịnh huynh đã nói là trung phẩm linh khí sư thì tính là trung phẩm linh khí sư vậy."
Trịnh Hạo Thiên cười xin lỗi, nói: “Vậy phải phiền Cao huynh rồi, vậy đăng ký là trung phẩm đi."
Hắn cố ý bỏ qua không nói ba chữ linh khí sư kia đi, ngày sau nếu có người hỏi hắn, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu mà nói, lúc đầu ta chỉ nói hai chữ trung phẩm, chứ còn ba chữ linh khí sư kia nào do ta nói.
Khóe miệng Cừu Hinh Dư. Lâm Đình cùng Nhạc Mãnh đều thoáng lộ ra một nụ cười, rõ ràng đã nhìn thấy trò ma mãnh của hắn.
Cao Thăng xoay người, đi tới bên người Vương Thiết Thao, không ngờ lại đích thân lấy từ trong túi không gian của hắn ra một khối ngọc bài.
Vương Thiết Thao sắc mặt khẽ động, khóe mặt giật giật mấy cái, đang định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống được.
Cao Thăng tự mình đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên, cầm ngọc bài trong tay giao cho hắn rồi mới thân thiết nói: “Trịnh huynh, xin hãy nhận lấy.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, tiếp nhận lấy ngọc bài, ánh mắt tiện đã liếc lên phía trên tấm ngọc bài một cái, ánh mắt lập tức không tự chủ được mà thoáng trở nên ngưng trọng.
Nhưng ngay lập tức hắn đã trở lại như thường, thu lấy ngọc bài rồi cất vào trong người, cười tủm tim nói: “Đạ tạ Cao huynh." Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói với giọng đẩy thâm ý: “Tiểu đệ vào thành đây, nếu như có duyên, chúng ta gặp lại...."
Cao Thăng gật đầu, cười sang sảng: “Trịnh huynh yên tâm, chúng ta nhất định có duyên mà."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, bọn ta đã trả ra cái giá lớn như vậy, cho dù là không có duyên cùng phải làm thành có duyên.
Trịnh Hạo Thiên hơi ôm quyền, hướng về phía Anh Tài chi thành mà bước nhanh đi.
Sau một lát, tất cả mọi người đều cuồn cuộn kéo về phía toàn thành thị khổng lả kia…