Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 124: Kẻ yếu
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- A? Thực sự có chuyện?
Diệp Không cũng không nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng hai người này trong nội tâm bất mãn với việc tiểu Hồng đi tới đây, cho nên đi đến đập phá quán, nhưng lại không nghĩ tới thật sự có chuyện.
Diệp Văn cười nói.
- Chỉ còn ít ngày nữa là Tiểu Vũ bước sang tuổi trưởng thành, cũng là thời điểm tổ chức nghi thức trưởng thành, căn cứ quy củ Diệp gia, nam trước khi đồng trưởng thành, phải bắt được một con Sí Dực Hổ mới có thể xem như trưởng thành, ở trong nghi thức trưởng thành này thể hiện với mọi người, cho mọi người biết sự cưỡng hãn của đàn ông Diệp gia.
Cái quy củ này Diệp Không biết rõ, hai năm trước, thời điểm Diệp Văn hoàn thành nghi thức trưởng thành, đã tự mình hàng phục một con Sí Dực Hổ, lúc ấy Diệp Không bị nhốt trong từ đường Diệp gia, cho nên chưa từng thấy qua.
- A, là như thế này, nhưng chuyện này...
Diệp Không lại ngẩng đầu đầu nhìn Diệp Văn, việc này có quan hệ gì với ta chứ? Nghi thức trưởng thành của ta vẫn còn tới ba năm rưỡi nữa đấy.
- Ta muốn... Thỉnh lão Bát ngươi hỗ trợ nha, sớm nghe nói ngươi một học thân vũ kỹ thần kỳ, võ công cao cường, ha ha, không tìm ngươi thì tìm ai chứ?
Thỉnh lão tử hỗ trợ cũng phải bày ra bộ dáng mời người nha? Diệp Không tức giận thầm nghĩ
- Nhị ca, năm đó ngươi có thực lực một mình hàng phục một con Sí Dực Hổ, ngươi ra tay còn không được sao? Còn cần huynh đệ ta hỗ trợ sao?
Diệp Văn cười nói.
- Bát đệ có chỗ không biết, nhiệm vụ bắt giữ Sí Dực Hổ là cho phép hỗ trợ, cần phải cầu hiệp thêm một người hiệp trợ, phải là đàn ông Diệp gia, phải là chưa trưởng thành... Ta đã trưởng thành, cũng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không cho phép hỗ trợ.
Diệp Không đang chuẩn bị dàn xếp tất cả chuyện hôm nay, sau đó trường kỳ bế quan, làm sao có thời giờ mà quản bọn họ làm khỉ gió chuyện hư hỏng gì chứ, huống chi hai người này không có một chút giác ngộ khi cầu người, chỉ sợ mình thật sự giúp bọn họ, bọn họ sau lưng còn mắng mình ngu ngốc đấy.
- Nhị vị ca ca, việc này a... Thứ cho huynh đệ ta phải nói sự thật, gần đây ta... Khục khục, thân thể có bệnh, có tâm nhưng không có lực a.
Mượn bệnh cự tuyệt, tuy đã cũ, nhưng lại hữu dụng nhất, ai cũng không thể bắt buộc người bệnh hỗ trợ a?
- Việc này cũng không phải một hai ngày sau tiến hành, chỉ cần đợi thân thể của Bát đệ khỏe mạnh, vẫn có thể đi.
- Khục khục... Nhị ca không biết, lang trung nói, bệnh của ta... Khục khục... Khục...
Diệp Không đang nện lên ngực của mình, ho đến mức nói không ra lời.
Diệp Vũ trong nội tâm thầm mắng, cái đồ hèn hạ này, vừa rồi thi hung hăng nói chuyện với chúng ta, sức lực tràn trề, lúc này mới qua bao lâu chứ, sao có thể khục thành như thế này? Ngươi cũng quá giả a, sao ngươi không khục chết luôn đi?
Diệp Văn kiên nhẫn cũng có hạn, thấy hắn giả bộ bệnh thì tức giận, hơn nữa tiểu tử kia còn cố ý muốn khục vào mặt của mình nữa chứ, mẹ kiếp, trốn cũng không trốn được.
Diệp Không khục một hồi lâu, lúc này mới hồi hơi lại, thở gấp nói ra.
- Ta đang có bệnh mãn tính, lang trung nói ba năm năm năm, cũng chỉ có thể trị bề ngoài, tám năm mười năm mới có thể trị tận gốc.
- Phốc!
Nghe Diệp Không nói dối không nháy mắt, cho nên tiểu Hồng ngồi ở bên cạnh nhịn không được mà cười lên.
Mỹ nhân bật cười, đơn giản là cười tiểu tử này mưu trí, cười lão tử ngu xuẩn, hắn đang đùa nghịch với mình, rốt cuộc Diệp Vũ nhịn không được mà rống lên, một tay vỗ bàn, ngón tay chỉ vào mặt Diệp Không.
- Diệp Không! Ngươi đừng có thấy được mặt mũi thì không muốn, ngươi cho rằng chúng ta cầu ngươi sao? Ngươi có biết hay không, Diệp Long Diệp Hổ, bọn họ đều tranh giành để đi đấy.
Diệp Văn cũng đè nén nóng tính trong lòng, khuyên nhủ.
- Bát đệ, khả năng ngươi còn không biết, tổ huấn Diệp gia quy định, người làm nhiệm vụ hỗ trợ, chờ ngươi đến mười tám tuổi sẽ không cần đi bắt Sí Dực Hổ, hơn nữa cho dù ngươi võ công siêu quần, cũng phải đi bắt, làm chuyện này có thể gia tăng chút ít kinh nghiệm đúng không?
Diệp Không giờ này hiểu được, thì ra đi giúp thì không cần phải đi nữa, trách không được Diệp Long Diệp Hổ đều muốn đi, lần này giúp Diệp Vũ, năm mười tám tuổi bọn họ cũng không cần đi bắt Sí Dực Hổ.
Mà Sí Dực Hổ nghe thì đáng sợ, nhưng chỉ là Vô giai Hạ phẩm linh thú, cũng không biết bay, nhưng trên lưng mọc ra hai cái cánh giả bộ bằng thịt mà thôi
Đương nhiên, tuy là Vô giai Hạ phẩm, nhưng cũng không phải người trong thế tục dễ dàng bắt được, nhớ năm đó Liễu Trường Thanh mang theo một ít đội nhân mã bắt giết một con Thiết Bì Man Ngưu còn bị thương đấy, muốn một người đi bắt Sí Dực Hổ, nói dễ vậy sao, cho nên Diệp Long Diệp Hổ mới có thể muốn đi theo, cho dù bắt không được cũng có thể mở mang kiến thức một phen.
Nhưng với Diệp Không thì không sao cả, cái đồ chơi kia hắn bắt được dễ dàng, có phải không? Lại nói Diệp Văn có thể một người một mình bắt được, một tiên nhân như ta bắt không được sao?
- Cái gì chó má Sí Dực Hổ, lão tổ ta một đầu ngón út cũng có thể giết một đám, không đi!
Cho dù Hoàng Tuyền lão tổ không mở miệng, Diệp Không cũng không muốn đi, ôm quyền nói ra.
- Nhị vị huynh trưởng hảo ý, tiểu đệ tâm lĩnh, nhưng thân thể ta đang có bệnh, nên không tiện đi được.
- Lo lắng một chút nữa đi.
Diệp Văn lại khuyên nhủ.
Kỳ thật tiểu tử này cũng không phải có hảo ý gì, hắn sớm nghe nói Diệp Không võ công cao cường, nhưng cho tới bây giờ không có tận mắt nhìn thấy, thỉnh Diệp Không tham gia chỉ là kiểm tra thật hư của hắn, nếu như đến lúc đó có cơ hội sẽ cho tiểu tử này táng thân trong miệng hổ, hắc hắc, vậy khi đó nha đầu Lô Cầm kia không phải của mình sao?
- Thân thể đệ không được đâu, cám ơn.
Tuy Diệp Không không biết rõ mục đích của bọn họ, nhưng biết rõ hai tên gia hỏa này có chuyện tốt gì sao? Huống chi hắn cũng không có thời gian.
Diệp Không đứng dậy, muốn trục khách, nhưng hắn vừa đứng dậy, vừa vặn để Diệp Vũ nhìn thấy thanh tiểu kiếm treo bên hông của hắn.
Diệp Vũ lập tức mỉa mai cười lớn:
- Người khác đều treo trường kiếm, ngươi treo dao găm, chẳng lẽ là mổ heo bán thịt hay sao?
Diệp Vũ nói xong cũng đứng dậy, hữu ý vô ý nhìn thanh tiểu kiếm sáng ngời của Diệp Không, lại nói.
- Không đi là người nhát gan!
Diệp Không chưa từng bị người ta mắng mà không mắng trả lại bao giờ, lập tức nói ra.
- Gan lớn thì không cần mời người ta hỗ trợ.
- Vậy ngươi vì cái gì không dám đi?
Diệp Vũ trừng mắt, lại nói.
- Cầm một thanh phá kiếm thì gọi là kiếm khách sao, buồn cười, truyền thuyết khắp nơi nói ngươi lại hại thế nào, ta thấy người chỉ có miệng lưỡi lợi hại mà thôi. truyện copy từ tunghoanh.com
- Ta có lợi hại hay không không phải bằng ngươi nói.
Diệp Không đã không muốn nói nhảm với bọn họ, trực tiếp đuổi khách.
- Tốt, nhị vị huynh trưởng, ta cũng muốn uống thuốc, sẽ không tiễn.
- Hừ.
Diệp Vũ cũng không muốn ở lại, vẫy tay với tiểu Hồng một cái, quát lên.
- Tiểu Hồng! Đi.
Tuy Trần cửu nương không ngừng nháy mắt, nhưng bọn họ muốn dẫn tiểu Hồng đi, Diệp Không tuyệt đối không đáp ứng, hắn đã làm rõ ý tứ của tiểu Hồng với mình, làm sao có thể để cho nàng đi chứ, nếu không thì hai tên gia hỏa này sẽ cưỡng ép ra tay với nàng, chính mình sẽ hối hận.
- Tiểu Hồng không thể đi!
Diệp Không tiến lên một bước, kéo tay tiểu Hồng, kéo nàng qua một bên.
Diệp Văn cau mày, dù hàm dưỡng của hắn tốt cũng thế, lạnh nhạt nói ra.
- Hẳn là Bát đệ còn muốn ban ngày cướp người hay sao? Chuyện này đúng là không để chúng ta vào mắt mà!
Diệp Vũ cũng khinh thường nói ra.
- Người nhu nhược! Bọn hèn nhát! Người nhát gan! Bằng ngươi cũng xứng có nữ nhân? Ta cho ngươi biết, kẻ yếu là không xứng có bất cứ vật gì cả!
Nói xong chỉ vào tiểu Hồng nói ra.
- Cùng ta trở về, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!
Tiểu Hồng kẹp ở thế không biết đi hay ở, trong nội tâm sợ hãi Diệp Không sẽ xuất hiện xung đột với bọn họ, đành phải cầu khẩn.
- Bát thiếu gia.
Muốn tránh thoát tay của Diệp Không.
Trần cửu nương thấy tình thế không đúng, cũng vội vàng khuyên bảo.
- Không nhi, tiểu Hồng dù sao cũng là nha hoàn của người ta, ngươi không cường lưu.
Trần cửu nương cũng biết Diệp Không tính tình không tốt, sẽ không dễ dàng buông tay, lại đi cầu Diệp Văn.
- Nhị thiếu gia, các ngươi có thể đi trước hay không, ta sẽ khuyên con ta cho tiểu Hồng đi qua chỗ các ngươi.
Diệp Văn nghẹn một bụng nổi giận, làm sao chịu đáp ứng, cười lạnh nói ra.
- Ngoại giới truyền thuyết Bát thiếu gia Diệp phủ lợi hại như thế nào, thì ra chỉ là đồ hèn nhát trốn sau lưng nữ nhân.
- Ha ha.
Diệp Vũ cười to nói ra.
- Ca, ta sớm đã nói với ngươi, nhưng ngươi không tin, hắn chỉ biết khua môi múa mép mà thôi, có bản lĩnh gì chứ.
- Các ngươi không được nói vậy với Diệp Không ca ca, các ngươi mới là nhát gan, người nhu nhược!
Tiểu Lô Cầm giận dữ mắng mỏ một tiếng, đứng ở trước mặt Diệp Không, BOANG... một tiếng, rút Thanh Phong Kiếm ra.
Diệp Văn thấy nha đầu này có vài phần ý tứ, thấy nàng giữ gìn Diệp Không, trong nội tâm giận dữ, trên mặt của hắn tươi cười nói ra.
- Lô gia muội tử, nhìn ngươi cũng là người tập võ, vì sao ngươi không nhận một người võ công cao cường làm ca ca chứ? Đối với ngươi sẽ có chỗ tốt, nếu như ở chung thời gian dài với kẻ trứng *** mềm sống nhờ nữ nhân bảo hộ, ngươi sớm muộn gì cũng biến thành người nhu nhược thôi.
- Ta đ! con mẹ mày.
Một tiếng giống như sấm rền vang lên, Diệp Không đánh ra.
- Kẻ yếu, ta đcm mày, các ngươi mới là kẻ yếu, còn yếu trí!
Trong lòng Diệp Không nổi trận lôi đình, trong tay cũng không có nhàn rỗi, chỉ một bước ngắn đã lao đến sát Diệp Văn, nắm đấm đã đánh vào mặt hắn.
Diệp Văn tự nhận mình võ công cao cường, thấy Diệp Không ra quyền căn bản không giảng chiêu thức, đường lối giống như vô lại đánh nhau, trong lòng của hắn cười lạnh, muốn tiêu sái né tránh một kích này.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình sai rồi, Diệp Không ra quyền tuy vô chiêu vô thức, nhưng hắn không cách nào trốn thoát được.
- Ba!
Ở giữa mũi, máu mũi chảy dài.
- Ngươi! Đánh lén! Ngươi... Không phải đấu pháp chính quy.
Diệp Văn bụm lấy cái mũi mắng.
- Các ngươi chẳng những võ công kém cỏi, ngay cả đầu óc cũng kém cỏi, đánh nhau chính là đánh nhau, còn có đấu pháp, ngươi cho là ngươi đang thi đấu quyền anh à?
Diệp Không lại đánh ra một quyền vào mặt của hắn.
- Không nhi, đừng đánh, mẫu thân xin ngươi đừng đánh nữa.
Trần cửu nương nhào lên ôm Diệp Không, trong lòng nàng vẫn nhớ tới chuyện Nhị thái thái tốt với nàng, cũng không hi vọng đắc tội Nhị thái thái.
Diệp Văn vừa vặn thừa cơ tránh ra, nhổ một ngụm máu, mắng.
- Ngươi chờ, chúng ta sẽ thu thập ngươi!
- Ta đ! mẹ mày!
Diệp Không thuận tay cầm cái ghế lên, làm cho huynh đệ Diệp Văn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
- Không nhi, xem như mẫu thân cầu ngươi, đừng có đánh, đều là huynh đệ, hòa hòa khí khí không tốt sao?
Trần cửu nương ôm Diệp Không, chết cũng không buông tay, nước mắt chảy dài.
Diệp Không thở dài, nói ra.
- Mẫu thân, ngươi chớ hồ đồ! Bọn chúng từ khi nào đã xem ta là huynh đệ? Hôm nay chúng ta sống tốt như thế này, là người ta cho mặt mũi sao? Là bọn chúng ban ân sao? Không đúng! Đều không đúng! Những chuyện này đều do ta lợi hại, đánh bọn chúng sợ hãi, ngươi nhường nhịn chỉ đổi lấy khuất nhục, đối với bọn chúng chỉ có ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng mà thôi!
- Đúng nha, kiền nương (mẹ nuôi), Diệp Không ca ca nói đúng, những thứ này là chúng ta đánh cho bọn chúng phục mới có được, chúng ta mới có ngày tốt lành
Lô Cầm cũng hát đệm vào.
Trần cửu nương tuy khóc lóc mất suy nghĩ, nhưng tay ôm Diệp Không cũng từ từ buông ra.
Lập tức Diệp Không muốn đi ra, tiểu Hồng đau khổ gọi một tiếng.
- Bát thiếu gia...
Diệp Không biết rõ nàng sợ phiền phức sẽ lớn, vì vậy gật đầu nói ra.
- Ta có chừng mực.
Hôm nay trong đại viện Diệp phủ là ngày náo nhiệt nhất trong mọi ngày, tất cả phòng trong nội viện đều bị kinh động, tất cả gia đinh và nha hoàn đều kinh động, làm gì? Xem đánh nhau!
- Ai nha, đều là huynh đệ, có lời gì sao không nói với nhau? Đừng đánh.
Tam thái thái chống nạnh, mang theo hai nữ nhi, sớm đã chạy tới sân nhỏ, nói là kêu giải, kì thực là châm ngòi thổi gió.
- Kẻ yếu, ai là kẻ yếu? Mẹ kiếp! Ta muốn nhìn xem ai là kẻ yếu.
Trong miệng Diệp Không hùng hùng hổ hổ, đuổi theo hai người Diệp Văn và Diệp Vũ, bắt được một tên, tiếp tục quyền đấm cước đá.
Diệp Văn Diệp Vũ khổ không thể tả, Diệp Không tuy đánh không giảng chiêu thức, nhưng bọn họ không tránh được, rút vũ khí? Vô dụng, ở eo của tên ôn thần này còn có cây tiểu kiếm, phải nói là rất sắc bén, chém đứt bảo kiếm giống như gọt củ cải trắng.
Hai người này vốn còn muốn phóng ra ngoài sân viện của Diệp Không nói hai câu ngoan thoại, thật không nghĩ đến cái thằng này lại mặc kệ thể diện, đuổi theo mà đánh.
Càng kỳ quái hơn là, ngay cả việc bọn họ tránh vào sân nhỏ của mình, Diệp Không cũng không quan tâm, vẫn xông vào mà đánh.
Sau đó Tam thái thái theo tới rất tốt, một bên uống bát súp, một bên hô.
- Đừng đánh, ta nói Diệp Văn, ngươi không ở trong cái đại viện này, ngươi trở lại đánh nhau sao? Ngươi mau dừng lại a.
Diệp Văn tâm muốn khóc cũng đã có, đây là ta đánh sao? Ta rõ ràng là chạy trốn khỏi bị đánh nha, ta muốn dừng lại, nhưng dừng lại sẽ bị đánh chết nha?
Thân binh thủ hộ từ đường nghe động chạy tới hỏi, Liễu Trường Thanh tách đám người ra, hét lớn một tiếng.
- Diệp phủ nội viện, người phương nào nháo sự!
Diệp Văn Diệp Vũ còn tưởng rằng cứu tinh tới, hô lên.
- Liễu tướng quân cứu ta!
Ai ngờ Liễu Trường Thanh thấy là Diệp Không đang đánh người, quay đầu rời đi.
- Đều là kim chi ngọc diệp, việc này chúng ta quản không được, thu đội.
Ngươi quản không được cũng phải kéo ra chứ? Diệp Vũ đã tuyệt vọng, lão nương không biết đi đâu, đến bây giờ vẫn chưa trở về, Liễu Trường Thanh lại mặc kệ, Tam thái thái vẫn còn châm ngòi thổi gió. Được, ngươi không phải là hận hai câu nói kia của ta sao, ta thu hồi không được sao?
Diệp Vũ nghĩ đến chuyện này, dưới chân mềm nhũn, dùng lại quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói ra.
- Bát đệ, ta là kẻ yếu, ta là người nhu nhược, ta là trứng *** mềm, ta cầu ngươi đừng đánh ta, sau này ta cũng không dám ngồi lên ghế của ngươi nữa.
Tiểu tử này không ngờ lại khóc, làm cho người vây xem cười vang lên.