Tôi chẳng nhớ lắm những cảnh tượng gì đã diễn ra từ lúc ở ga xe điện đến sân bay Heathrow.
Mọi thứ loang loáng sượt qua.
Tôi biết mình đã làm đúng. Ít ra là tôi nghĩ mình đã làm đúng. Có điều đây là cuộc sống thực nên không có những bảng biển hướng dẫn ta phải làm gì. Nó không giống như nếu quẹo đúng, bạn sẽ mãi mãi hạnh phúc, còn nếu quẹo nhầm, cuộc đời bạn thành ra tai họa. Trong cuộc đời thực thường không thể khẳng định bạn nên quyết thế nào vì những gì bạn đấu tranh mà giành được và những gì bạn đấu tranh để rồi thua thiệt đôi khi - không, thường chứ - là bên tám lạng bên nửa cân.
Làm sao tôi thật sự biết được mình đã làm đúng? Tôi muốn ai đó chạy đến với tôi, cầm theo một cái cúp vàng hoặc huy chương vàng, bắt tay tôi và vỗ vai tôi, chúc mừng tôi đã quyết định sáng suốt.
Tôi muốn cuộc đời mình như một trò chơi điện tử. Quyết định sai, mất mạng. Quyết định đúng, ăn điểm. Tôi chỉ muốn được biết. Tôi muốn được chắc.
Tôi liệt kê ra những lý do tại sao chuyện của tôi và James không có tương lai. James muốn tôi là một con người nào đó khác hoàn toàn. James không vừa ý với con người thực của tôi. Nhưng tôi sẽ không hạnh phúc nếu phải thay đổi, nên James cũng sẽ không hạnh phúc. Và tôi cũng sẽ chẳng sung sướng gì với cái phức cảm thánh thần của James. Nếu tôi đồng ý quay lại với James, anh ta sẽ vui vì nghĩ tôi sẽ bỏ qua tất cả những gì anh ta đã làm. Như hắn đã tự bỏ qua cho mình việc ấy. Như vậy khi chúng tôi quay về với nhau, với cái cuộc hôn nhân đã được giải quyết cho đẹp đẽ hơn, có lẽ cuộc tranh cãi đầu tiên giữa tôi và anh ta sẽ lại làm mọi chuyện rách toác lại từ đầu - James vênh váo, cao ngạo, James kết tội tôi háo thắng, sốc nổi. Tôi tin chắc cuộc hôn nhân của tôi kết thúc hoàn toàn là giải pháp tốt nhất. Chỉ có điều, bao giờ chẳng có chút hoài nghi.
Tôi tự hỏi nếu mình đã dễ thương hơn, nếu mình đã mạnh mẽ hơn, từ tốn hơn, cương quyết hơn, kiên nhẫn hơn, dịu ngọt hơn, tử tế hơn, khó chịu hơn, tàn nhẫn hơn, nếu tôi đã ra vẻ hiểu biết hơn, nếu tôi đã chịu khó giữ mồm giữ miệng lại, liệu tôi có cứu vãn được cuộc hôn nhân của mình?
Tôi cứ suy nghĩ mãi, tự dằn vặt mình.
Bởi vì, nói gì thì nói, tôi chính là kẻ đã đưa ra quyết định. Tôi là kẻ đã tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi không còn lối thoát nữa. Tôi biết, tôi biết James chẳng cho tôi nhiều sự lựa chọn, nhưng tôi vẫn chính là kẻ đã kê tay vào cò súng, kết thúc mọi chuyện.
Tôi cảm thấy thật tội lỗi.
Rồi tôi tự bảo mình không được ngốc nghếch như thế. Những gì James bày ra trước mắt tôi chẳng đáng giá một tờ báo cũ. Đó chỉ là một cuộc sống chung giả dối, hoàn toàn theo mệnh lệnh của hắn và sẽ không tồn tại đến một tuần. Còn nếu nó tồn tại, tôi sẽ phải trả giá bằng hạnh phúc của riêng mình. Sẽ chỉ là một chiến thắng phù phiếm.
Người tôi lắc lư theo chiếc xe điện ngầm, những suy nghĩ cứ xoay vần trong đầu tôi, tìm câu trả lời.
Trời ạ! Tôi ghét phải làm cái chuyện người lớn này. Tôi ghét phải ra quyết định khi không biết được cái sự thật ở đằng sau đấy. Tôi chỉ muốn một thế giới trong đó tất cả mọi người tốt xấu đều được dán nhãn rõ ràng. Nơi nhạc nền đầy ám muội sẽ vang lên khi kẻ xấu bước ra sân khấu, để bạn không phải nhầm lẫn.
Nơi người ta bảo bạn chọn hoặc chơi đùa với nàng công chúa xinh đẹp trong khu vườn thơm ngát, hoặc bị con quái vật xấu xí trong hang tối ăn thịt. Không hẳn là khó quyết định, phải không? Chẳng phải chuyện để bạn phải trăn trở đến nát óc, hay thức trắng mất một đêm suy nghĩ.
Sung sướng gì khi phải trở thành nạn nhân, nhưng khốn nạn thật, như thế bạn không còn phải hoang mang. Ít ra là bạn biết được mình ở bên nguyên.
Và tôi nghĩ có lẽ tôi đã thất vọng. Vô cùng thất vọng. Tôi đã từng yêu James. Tôi chẳng biết mình có còn yêu anh ta không. Hay nếu còn, nó cũng không còn như trước nữa. Nhưng vợ chồng đoàn tụ vẫn hơn không, nếu bạn hiểu. Một kiểu đoàn tụ hạnh phúc. Không phải một sự nhượng bộ vô bổ.
Và tôi buồn lắm. Rồi tôi giận dữ. Rồi tôi thấy mình có lỗi. Rồi lại thấy buồn. Ác mộng!
Rồi có một điều khiến tôi ngừng suy nghĩ vòng vo. Tôi nhận ra chẳng có gì ngăn mình quay trở lại với James. Ngay lúc ấy, đúng cái phút ấy, tôi có thể xuống xe, băng qua nhà ga mà chạy thẳng về nhà, nói với James là tôi đã sai và hai người chúng tôi nên thử cùng nhau làm lại từ đầu.
Nhưng tôi không làm thế.
Và mặc dù đang rất quẫn trí, hoang mang, khổ sở, tâm trạng lẫn lộn, tôi vẫn nhận ra nó nói lên điều gì đó.
Nếu thật yêu anh ta, thật lòng muốn chung sống với anh ta, tôi đã quay về rồi.
Nên tôi biết mình đã làm đúng. Tôi nghĩ thế.
Nên tôi cứ thẳng đường mà đi.
Phi trường Heathrow đã bớt nhốn nháo đi một chút. Yên ắng hơn rất nhiều. Như ngày đầu tiên của đợt bán hàng giảm giá mùa tháng Giêng. Rất tuyệt vời.
Tôi bắt được một chuyến bay vắng teo về Dublin.
Tôi được một mình một hàng ghế nên nếu cần, tôi có thể lặng lẽ sụt sịt khóc cho nhẹ người đi.
Các cô cậu tiếp viên hàng không thấy lạ.
Tôi cứ bắt gặp họ túm tụm lại, nhìn tôi lo âu.
Có thể họ nghĩ tôi vừa đi phá thai.
Tôi đến Dublin thì trời đang mưa. Đường băng bóng loáng trong màn đêm. Sảnh đến vắng lặng. Tôi bước qua mấy vòng băng chuyền, đôi giày cao gót quyến rũ kêu lách cách trên sàn sân bay ốp gạch.
Tôi đã không báo với ai là mình về, nên không ai ra đón tôi cả.
Mà dường như cũng chẳng có ai đi đón ai.
Tôi để ý thấy một nhân viên hành lý duy nhất. Anh ta đang liến thoắng nói với một quý ông ngơ ngác nào đó là để nhỡ một chuyến bay là không may, nhưng nhỡ đến hai chuyến thì đúng là bất cẩn.
Tôi bước lách cách qua các quầy hàng đóng kín, quầy đổi tiền trong góc tối, khu chờ dành cho xe thuê riêng vắng lặng. Sau cùng cũng đến được cổng chính sũng ướt.
Có một chiếc taxi duy nhất nằm chờ trong màn đêm ướt át. Anh tài xế đang ngồi đọc báo.
Trông như thể anh này đã ngồi chờ ở đó vài ngày nay rồi.
Anh ta lái xe chở tôi về, im lặng đến ngạc nhiên. Chỉ nghe tiếng cần gạt nước rin rít quét trên mặt kính và tiếng mưa rầm rầm trên nóc xe.
Sau một hồi bon bon qua những khu ngoại ô đang chìm trong giấc ngủ, anh tài xế thả tôi trước cửa nhà. Tất cả chìm trong bóng đêm. Tôi lịch sự cám ơn anh chàng. Anh chàng lịch sự cám ơn tôi đã trả bằng ấy tiền. Chúng tôi tạm biệt nhau.
Một giờ mười phút sáng.
Tôi bước vào nhà thật khẽ. Tôi không muốn làm ai phải thức dậy.
Chẳng phải vì tôi nghĩ gì cho họ, tôi e là thế. Mà vì tôi không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi nào tôi đã lường trước.
Tôi mong nhìn thấy Kate quá, nhưng con bé không có trong phòng.
Chắc là mẹ không nghĩ tôi sẽ về ngay nên đã đem cái cũi qua phòng hai ông bà.
Nhưng tôi thèm được ôm Kate quá. Tôi nhớ con bé quá.
Tôi nhón gót bước vào phòng mẹ để đón Kate, chỉ cầu cho bà không giật mình thức giấc.
Tôi nhẹ nhàng bế con bé về phòng trong yên lặng. Rồi tôi gieo mình xuống giường, cạn kiệt sức lực. Tôi chìm vào giấc ngủ, Kate vẫn ôm trong tay.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !