Sáng hôm sau mở mắt dậy, tôi thấy đỡ hơn đôi chút. Chẳng phải vết thương đã lành hay thế nào, nhưng tôi đã bình tâm hơn. Bình tâm hơn để đợi cho mọi việc trở nên ổn thỏa, để không còn thấy đau nữa.
Tôi đã quyết định sẽ không trở lại với James, và vì là đứa con gái dễ vui dễ cười, tôi muốn mình ngay lập tức phải cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời. Tôi muốn những hoa trái đơm kết từ cái quyết định của mình phải rơi ngay vào lòng, vốn đang chờ sẵn và mất hết kiên nhẫn. Ngay bây giờ.
Tôi muốn được tống cựu nghinh tân! Được vứt bỏ cái nợ từ kiếp trước, không mảy may động lòng vì James nữa, không chút ray rứt, không chút lần lữa. Tôi muốn bắt đầu ngay một cuộc đời mới đầy kỳ diệu. Tôi muốn cô tiên Hôn Nhân chạm cây đũa thần vào tôi, rắc đầy mình tôi những hạt lóng lánh khiến tôi quên hết, quên ngay lập tức tất cả mọi tình cảm yêu ghét tôi đã dành cho James, quên luôn là anh ta thậm chí có hiện diện trên cuộc đời này.
Tôi muốn cất cái nỗi buồn khổ của mình dưới gối để sáng mai nó sẽ biến mất. Tôi thậm chí sẽ chẳng bận tâm nếu không thấy có tờ bạc nào thay vào chỗ ấy.
Nhưng làm gì có sự kỳ diệu ấy, làm gì có cô tiên Hôn Nhân nào. Tôi ngộ ra điều này cũng lâu lắm rồi.
Tôi phải tự mình vượt qua chuyện này. Tôi hiểu ra là mình phải kiên nhẫn. Thời gian sẽ cho tôi biết liệu tôi đã quyết định đúng hay không.
Tôi vẫn không biết từ bỏ James có phải là điều đúng đắn nên làm. Nhưng quay lại với anh ta chắc chắn là điều sai lầm.
Nếu được, bạn nghĩ giúp tôi với.
Và nếu hiểu được tường tận sự việc, bạn làm ơn giải thích cho tôi nghe nhé?
Tám giờ sáng, James gọi. Tôi từ chối không nói chuyện. Rồi tám giờ bốn mươi. Như trên. Chín giờ mười. Vẫn như trên. Rồi yên ắng bất thường cho đến gần mười một giờ, ba cuộc liên tiếp. Như trên, như trên và như trên. Mười hai giờ mười lăm thêm một cuộc gọi nữa. Như trên. Một giờ kém năm, một giờ năm phút và một giờ hai mươi, gọi liên tục. Như trên, v.v. và v.v.. Điện thoại cứ đều đặn reo gần hết cả buổi chiều, cách nhau đâu đó nửa tiếng. Rồi khoảng sáu giờ thêm một đợt rối rít sau chót. Như trên.
Cả ngày mẹ lịch sự tiếp tất cả các cú điện thoại. Phải nói là đến lúc nguy biến, người đàn bà này chứng tỏ mình rất xứng đáng với hàng bao nhiêu thanh sô cô la Mars đã tiêu thụ.
Sáu giờ hai mươi bố đi làm về. Bảy giờ kém hai mươi ông xộc vào phòng. Tôi đang ngồi với Kate và mớ giấy tờ liên quan đến căn hộ. Ông hét ầm lên.
- Claire! Vì Chúa! Con có ra nói chuyện với nó ngay không thì bảo!
- Con đâu có gì để nói, - tôi ngọt ngào.
- Bố không cần biết, - ông gầm lên. - Quá lắm rồi. Nó bảo sẽ gọi suốt đêm, cho đến khi nào con chịu nghe nó mới thôi.
- Để kênh máy đi bố, - tôi nói rồi quay lại tiếp tục nghiên cứu mớ giấy tờ.
- Claire, không làm thế được, - ông giận dữ. - Helen nó cứ kê máy lại thôi.
- Phải đấy, tại sao chuyện bạn bè, giao tế của em lại phải bị ảnh hưởng chỉ vì chị lấy nhầm một tên khùng chứ, - tiếng Helen lầm bầm ngoài cửa.
- Làm ơn đi Claire, - ông nài nỉ.
- Thôi được rồi, - tôi thở dài, bỏ cây viết chì xuống.
- James. Anh muốn gì đây?
- Claire, - anh ta gay gắt. - Em đã tỉnh lại chưa?
- Tôi không được biết là mình bị mất trí, - tôi nhã nhặn đáp. Anh ta phớt lờ.
- Anh gọi em cả ngày nay, mẹ em cứ bảo em không muốn nói chuyện với anh, - anh ta nói giọng bực bội, ấm ức.
- Đúng vậy, - tôi lịch thiệp xác nhận.
- Nhưng mình phải nói chuyện với nhau.
- Không, mình không phải nói chuyện với nhau.
- Claire, anh yêu em, - anh ta tha thiết. - Mình phải giải quyết ổn thỏa chuyện này.
- James, - tôi lạnh lùng. - Không có chuyện giải quyết gì nữa hết. Chúng ta đã làm hết sức. Và giờ chúng ta đã đi đến ngõ cụt. Anh nghĩ anh đúng. Tôi nghĩ anh sai. Và tôi sẽ không phí thêm chút thời gian, sức lực nào nữa để thuyết phục một trong hai phải nghĩ khác đi. Thôi, tôi chúc anh mạnh giỏi. Tôi hy vọng mình sẽ xử sự có văn hóa với nhau, nhất là vì Kate, nhưng thực sự là không còn gì nữa để nói.
- Em sao thế Claire? - James nghe có vẻ sốc. - Em chưa từng như thế này. Em thay đổi nhiều quá đấy. Em ác nghiệt quá đấy.
- Ồ, tôi vẫn chưa nói với anh sao? - tôi từ tốn. - Chồng tôi ngoại tình. Chuyện đó cũng có ảnh hưởng đôi chút đến tôi đấy.
Độc địa, tôi biết chứ. Nhưng tôi không kềm được.
- Buồn cười thế, Claire?
- Thật ra là không, James ạ. Chẳng có gì buồn cười ở đây hết.
- Nghe này, - James bắt đầu khó chịu. - Như thế này sẽ chẳng đi đến đâu.
- Với tôi thì không sao. Bởi vì thật sự mình chẳng đi đến đâu cả.
- Hài hước đấy, Claire. Rất khôi hài.
- Cám ơn anh, - tôi đáp, ngọt hơn cả kẹo.
- Nghe đây, - anh ta đột nhiên đổi sang giọng trịnh trọng, vênh vang thậm chí hơn cả bình thường. Tôi gần như nghe được cả tiếng giấy lật sột soạt ở đầu dây bên kia. - Anh... ờ... anh có... một đề nghị với em.
- Ồ thế?
- Phải. Claire, anh yêu em thực sự và anh không muốn mình thôi nhau, nên nếu việc này làm em vui thì anh sẵn sàng... ờ... ờ... thừa nhận với em một chuyện.
- Chuyện gì thế? - tôi gần như chẳng chút hứng thú. Hầu như chẳng còn quan tâm.
Tôi kinh ngạc nhận ra là chẳng có gì, chẳng một điều gì, từ miệng anh ta sẽ làm cho mọi chuyện tốt đẹp được nữa.
Tôi không còn yêu anh ta nữa.
Tôi không biết tại sao và từ khi nào tôi đã hết yêu anh ta.
Nhưng đúng là như vậy.
James nói tiếp. Tôi cố tập trung nghe.
- Anh sẵn sàng quên chuyện em phải thay đổi khi quay về với anh. Rõ ràng là em đã thấy mình sẽ phải cố hơn rất, rất nhiều mới chín chắn, sâu sắc và... ờ... mấy thứ mình đã nói nữa, hơn được. Nên nếu em dẹp bỏ cái ý nghĩ mình thôi nhau thì anh có thể chấp nhận cái kiểu của em như ngày trước. Anh nghĩ em cũng không tệ đến thế đâu, - anh ta miễn cưỡng nói.
Tôi giận tím người. Trong phút chốc tôi đã quên mất mình chẳng còn quan tâm nữa. Cái gan hắn sao mà lớn đến thế! Tên đốn mạt. Tôi gần như không tin vào tai mình.
Và gần như không nói được gì.
- Em mừng không? - hắn thận trọng hỏi.
- Mừng! Mừng? - tôi rít. - Dĩ nhiên việc quái gì tôi phải mừng kia chứ? Anh chỉ làm mọi chuyện thậm chí tồi tệ thêm.
- Nhưng tại sao? - hắn rền rĩ. - Anh nói là anh tha thứ cho em, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà.
Tôi gần như điên lên. Tôi có quá nhiều thứ phải nói cho hắn ta biết.
- Tha thứ cho tôi? - tôi nói, không tin vào tai mình. - Anh tha thứ cho tôi! Không, không, không, không James ơi. Anh lầm rồi. Nếu có chuyện tha thứ ở đây thì phải là tôi tha thứ cho anh kìa. Chỉ có điều, tôi không tha thứ.
- Này khoan đã... - hắn nổi giận.
- Và đây xem như lý do khiến anh phải đi dan díu với con mụ bò béo ấy: là tôi hời hợt và ích kỷ. Nhưng giờ anh sẵn sàng chớp mắt một cái là cho qua. Nhưng chuyện ấy quan trọng đến độ làm anh phải phản bội tôi kia mà. Nghĩ lại đi James! Hoặc là nó quan trọng, hoặc là không.
- Quan trọng.
- À, thế thì anh bỏ qua sao được? - tôi giận dữ. - Nếu anh muốn tôi phải thế này thế nọ, và điều đó rất quan trọng, thì mình ở với nhau kiểu gì đây nếu tôi không theo cái kiểu ấy được?
- Thôi được rồi, - hắn có phần tuyệt vọng. - Không quan trọng.
- Ha! Nếu nó không quan trọng thì sao chính vì nó mà anh đi lang chạ? - tôi đắc thắng.
- Mình quên chuyện đó đi có được không? - tôi nghe được sự hoảng sợ trong giọng James.
- Không, James ạ, không thể được. Anh có thể quên, chứ tôi thì không dễ gì quên được đâu.
- Claire, - hắn nài nỉ. - Em muốn gì anh cũng sẽ làm theo mà.
- Chắc thế, - tôi buồn bã. - Chắc là thế.
Tôi không còn muốn tranh cãi qua lại, đấu khẩu với anh ta nữa. Tôi đã chẳng còn bận tâm.
- James. Tôi cúp máy đây.
- Em suy nghĩ lại điều anh vừa nói được không?
- Sẽ. Nhưng đừng níu kéo hy vọng làm gì.
- Anh biết em mà Claire. Em sẽ nghĩ lại. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.
- Chào anh, James.
Công bằng mà nói, tôi có suy nghĩ về đề nghị của James. Tôi nợ Kate chuyện này.
Cuộc tranh luận giữa một bên muốn châu về hợp phố và một bên không cứ nảy vào rồi lại bật ra khỏi đầu tôi như một trái banh tennis.
Nhưng có một chi tiết tôi không thể bỏ qua, cái chi tiết tôi không thể chối bỏ, cái chi tiết tôi không thể thuyết phục mình tin ngược lại, đó là tôi không còn quan tâm đến James nữa.
Tôi vẫn quan tâm đến anh ta đấy chứ. Tôi đâu muốn chuyện gì khủng khiếp xảy đến với anh ta. Nhưng tôi đã không còn yêu anh ta như trước. Tôi ước mình biết được điều gì đã khiến tôi như thế. Nhưng chắc phải có nhiều yếu tố lắm. Anh ta đã ngoại tình - mà lại muốn tôi bỏ qua chuyện ấy. Sự bội bạc này ắt hẳn đã tiêu hủy toàn bộ lòng tin của tôi với anh ta. Hay cũng có thể do anh ta đã không đủ quân tử để nhìn nhận chuyện mình đã làm và xin lỗi. Việc ấy cũng đã hủy hoại nặng nề sự tôn trọng tôi đã dành cho anh ta, nếu tôi thật có chút tôn trọng nào. Thậm chí đến bây giờ anh ta vẫn không thừa nhận mình đã sai. Dù đã giảm bớt những yêu sách với tôi, anh ta vẫn làm như thể đang ban ơn cho tôi.
Anh ta đã phản bội tôi. Rồi lại xem tôi như một con ngốc, khiến cho sự việc tệ hại thêm.
Hay cũng có thể tôi đã chán những anh chàng lùn.
Tôi chỉ biết có một điều. Nếu nó chết, tức là nó đã chết. Không ai có thể cải tử hoàn sinh tình yêu một khi nó đã trút hơi thở cuối cùng.
Hai hôm sau tôi gọi James, nói với anh ta sẽ không có chuyện đoàn tụ.
- Em đang để cho lòng tự ái làm mờ lý trí rồi đấy, - anh ta nói như thể đã được quân sư bày mưu cho từ trước.
- Không, - tôi mệt mỏi đáp.
- Em muốn trừng phạt anh.
- Không đâu, - tôi dối. (Dĩ nhiên lật ngược được thế cờ là điều quá tuyệt vời.)
- Anh sẽ đợi.
- Đừng.
- Anh yêu em.
- Chào anh.
James vẫn gọi. Hai, ba lần mỗi ngày. Thăm dò xem tôi đã thay đổi ý định hay chưa, xem tôi đã, như lời của anh ta, tỉnh lại chưa.
Tôi rất lịch sự, nhã nhặn trên điện thoại. Mất mát gì đâu. Anh ta nói nhớ tôi. Tôi nghĩ anh ta có nhớ.
Tôi hơi bực mình vì các cuộc điện thoại của anh ta. Không thể tin được là ba tháng trước chắc nếu có phải sát sinh để được anh ta gọi thì tôi cũng làm, nhưng giờ thì có nhiều khả năng hơn là tôi sẽ sát sinh nếu cái điện thoại không ngừng reo.
Rồi tôi thôi không bực bội nữa. Tôi chỉ còn thấy buồn.
Cuộc sống là một giống loài sinh vật quá đỗi lạ lùng.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !