Tiếu Ân cao giọng cười lớn với đồng bạn.
Bọn họ biết không thể gặp lại nhau trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ dùng hình thức này để từ biệt nhau.
Từ từ, Tiếu Ân thu tiếng cười lại, nhìn về phía Nguyệt Tinh Linh và mộc tinh linh.
Mặc dù mới trải qua xung đột kịch liệt với hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh, nhưng hai tộc tinh linh mới chỉ mất hơn hai mươi người. Nếu luận về nhân số, vẫn hơn xa đám người Tiếu Ân.
Nhưng giờ phút này, đám tinh linh đó đều khẩn trương nhìn Tiếu Ân, khí tức run rẩy, hoảng sợ, tuyệt vọng, tràn ngập trong lòng bọn họ.
Một nữ tinh linh có sắc mặt tái nhợt chắn trước ba người Sara, trong tay nàng cầm một cây ma pháp cung hoa mỹ, nhưng giờ phút này thanh ma pháp cung đó lại nặng như ngàn cân, căn bản nàng không dám ngước nó lên.
Tinh linh này chính là người đứng đầu của hai bộ tộc tinh linh, Virginia. Dưới sự chỉ huy của nàng, tinh linh mới có thể tạo nên một hệ thống phòng ngự hữu hiệu.
Nhưng giây phút này, Virginia càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Đối mặt với hơn hai mươi người này, đừng nói là chiến thắng, dù có tạo trận hình phòng ngự cũng chưa chắc ngăn cản được đối phương.
Mặc dù liên quân hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh do không kịp trở tay mới thất bại, nhưng nhìn cuộc chiến đó, nàng đã thấy hai từ đáng sợ.
Kết giới và lục cấp ma pháp.
Nhóm người này có đạo cụ ma pháp tạo ra kết giới, mặc dù đạo cụ đó không được đặt trong mắt ma đạo sỹ nhưng đối với pháp sư bậc thấp, nó là thần khí cấp bậc nghịch thiên.
Trong kết giới, thực lực của địch nhân sẽ giảm đi một nửa.
Hơn nữa kết giới còn tạo ra áp lực mới là nguyên nhân chính khiến người ta sợ hãi.
Đối phương có hơn hai mươi người, nhưng có thể đánh tan tổ hợp hơn ba trăm người, nguyên nhân là do bọn họ có đạo cụ ma pháp thần bí này.
Tất nhiên, nhìn đối phương thi triển ma pháp công kích khổng lồ, Hỏa Diễm Phong Bạo, tia may mắn cuối cùng trong lòng Virginia biến mất.
Lục cấp ma pháp, điều này nói lên, trong đội ngũ của đối phương có ít nhất một đại ma pháp sư, hơn nữa còn là đại ma pháp sư thiên tài có thể thi triển lục cấp ma pháp.
Có thể nắm giữ lục cấp ma pháp, ở trong tộc tinh lĩnh cũng tương đương với cấp bậc trưởng lão.
Đối phương có cao thủ như thế, hơn nữa lại có kết giới thì chắc chắn chiến thắng đội ngũ ma pháp cấp thấp.
Đột nhiên có một ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Virginia, phảng phất như nhìn thấu mọi vật.
Bị ánh mắt đó liếc nhìn, Virginia biết mình không thể trốn được, càng không thể nào chống cự được.
Nàng bay về phía sau, tới bên người Sara và Betty, nói nhỏ: "Đợi lát nữa ta suất lĩnh đồng bạn cuốn lấy bọn họ, các ngươi tạm thời mang theo vệ đội một thoát đi, trước khi chưa tiếp xúc được ánh sáng, không thể để bọn họ vây khốn."Một nam tinh linh bên người ba người Sara đột nhiên kinh hô:
Ba người Sara nhìn nhau, khi các nàng nhìn thấy Tiếu Ân, hai mắt lập tức sáng lên, nếu như không nghĩ tới lời thề lúc trước, chỉ sợ các nàng đã sớm hô lên.
Đặc biết khi nhìn đám người Tiếu Ân đánh bại liên quân hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh, các nàng càng mừng rỡ, nghe lời nói của Virginia, các nàng có cảm giác dở khóc dở cười.
Sara cầm tay Virginia, nói: "Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không thương tổn chúng ta."
Bởi vì giờ phút này, Virginia đang bị phân tâm bởi ý nghĩ thuần khiết của Sara.
Chẳng lẽ người con gái của ánh trăng của bộ tộc Nguyệt Tinh Linh lại chẳng biết gì về lòng người? Điều này hơi khác với lời đồn.
Trong đám tinh linh, chỉ có ba người Sara tin tưởng, đám người Tiếu Ân không thương tổn tới các nàng.
Ngoài ba nàng ra, từ Virginia tới tất cả tinh linh khác đều làm ra bộ dáng như gặp phải đại địch, đối mặt với đội ngũ có thể đánh tan liên quân hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh, ai cũng không dám khinh thường.
Cảm nhận được địch ý của đám tinh linh, đám người Roosevelt thu tiếng cười lại, ánh mắt không hề thân mật nhìn đám tinh linh.
Thông qua sợi tóc của Lâm Mai, mọi người đều coi đám tinh linh đó là những tên đui mù, nhất trí đưa chúng vào chỗ chết.
Từng đợt khí thế hung bạo cường đại tỏa ra, mọi người không hề che giấu khí tức cường đại của mình.
Trải qua ma luyện ở trong đấu thú đài, khí tức của mọi người trở nên rất sắc bén, còn sinh ra khí thế hung bạo cường đại, như lang như hổ.
Đối với chủng tộc tinh linh yêu hòa bình thì khí tức đó không khác gì hầm băng lạnh.
Bọn họ không hề nghi ngờ, đối phương sẽ phát động công kích cường đại, nghiền nát bọn họ như nghiền những con kiến.
Hắc Toàn Phong lắc lư thân hình to lớn của lục cấp ma thú, nó đã sớm muốn nhảy vào trận địa của địch nhân, dựa vào ưu thế trời sinh của mình để cắn xé đối phương, biến đối phương thành đống thịt băm.
Đó mới là phương pháp chiến đấu chính thức của ma thú, chỉ có huyết quang văng khắp nơi, mới có thể kích phát hung tính ẩn sâu trong lòng bọn nó.
Song không có lệnh của Tiếu Ân, nó chỉ có thể đứng ở bên người Tiếu Ân làm một pháo đài siêu cấp để ngăn cản ma pháp, nhiều nhất khi đối địch, chỉ dựa vào thiên phú ma pháp để đẩy nhanh tốc độ mà thôi.
Tình huống đó đã sớm khiến nó khó chịu. Giờ phút này, cảm nhận khí tức hung ác trên người đám người Roosevelt, nó không chịu được, đột nhiên há to miệng, một tiếng long ngâm phát ra từ cái miệng khổng lồ của nó.
Trên bầu trời truyền đến những tiếng rống giận, giống như thiên lôi, khiến cả trời đất rung chuyển, đông đảo tinh linh ở trên bầu trời, hay những người đang quan sát cuộc chiến ở xa, đều cảm nhận sự rung động của thiên địa, có ảo giác không thể đứng thẳng được.
Nhất thời, ánh mắt của đám tinh linh trở nên chết lặng, bọn họ lộ vẻ mặt sầu thảm, dường như thấy ngày tận thế. Khí tức tuyệt vọng nhanh chóng tràn ngập trên người bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối, không ai bỏ rơi đồng bạn để chạy trốn, cho dù thân thể run rẩy, nhưng hai tay vẫn nắm chặt vũ khí, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhưng không ai lâm trận bỏ chạy.
Tiếu Ân khẽ cau mày, Hắc Toàn Phong tiến hóa lên, âm thanh của nó có sự thay đổi, âm thanh trở nên kinh tâm động phách, có tác dụng cường đại.
Thậm chí sóng âm công kích siêu cường này còn không hề thua tiếng gầm rú của Hỏa Sơn Hồng Trĩ.
Cho nên bình thường Tiếu Ân cấm Hắc Toàn Phong rống bậy, nhưng trong tình huống này, ngay cả kẻ quý tộc ưu nhã như Roosevelt cũng nổi giận, Hắc Toàn Phong vẫn chưa thoát khỏi thói quen của ma thú.
Hơn nữa không thể phủ nhận, sau tiếng rống của Hắc Toàn Phong, khí thế của bọn họ được đẩy cao lên.
Nếu giờ phút này ra tay, chắc chắn có thể thu được một nửa hiệu quả.
Chỉ là nhìn ba người Sara, dù khí tức của bọn họ có cường thịnh lên gấp đôi, cũng không thể ra tay.
Tiếu Ân thu sát lục thiên mạc vào trong vòng cổ không gian.
Mặc dù không có sát khí cường đại trợ giúp, khí thế của mọi người vẫn không yếu đi.
Vuốt mũi, một ý niệm bình thản truyền vào trong đầu mọi người."Trong đám tinh linh này có bằng hữu của ta, thả cho bọn họ đường sống đi."Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm nhận được sự áy náy của Tiếu Ân.
Khí tức cuồng bạo nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, bất tri bất giác theo gió biến mất.
Nếu như người khác đưa ra yêu cầu này, chắc chắn sẽ có người bất mãn, nhưng Tiếu Ân đưa ra yêu cầu này, rất nhanh được mọi người lượng thứ.
Đó là do thực lực, thực lực quyết định mọi chuyện. Cho nên khi Tiếu Ân đưa ra yêu cầu, lập tức được mọi người tiếp nhận.
Hắc Toàn Phong mấp máy miệng, mặc dù nó là ma thú, nhưng sự thông tuệ của nó không kém loài người.
Thấy mình vừa đảo lộn mọi chuyện, nó vội vàng mỉm cười, muốn biểu đạt sự hữu hảo của mình.
Bộ dáng hung hãn tới cực điểm của nó, dù có nhe trăng trợn mắt thế nào, người ta cũng không nhận ra thiện ý của nó. Nửa ngày sau, đám tinh linh ở phía đối diện vẫn cẩn thận đề phòng, đặc biệt ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía nó.
Cuối cùng Hắc Toàn Phong mất đi sự kiên nhẫn, quay đầu nó, không còn để ý tới mấy tên xinh đẹp yếu kém đó nữa. Không khí u buồn lại một lần nữa tràn ngập trong lòng mọi người.
Mặc dù chủng tộc khác nhau, thời gian ở chung với nhau không dài, nhưng có cùng kinh nghiệm với nhau nên trong lòng bọn họ dâng lên sự ủy mị không nên xuất hiện ở nam nhân.
Nói thực, trong những người này, ngoài Mary ra, ngay cả nữ nhân khổng lồ cũng không được mọi người coi là nữ tính.
Ma pháp và chiến khí kết hợp với nhau, mỗi lần chiến đấu, nàng không khác gì quái vật, nên mọi người sớm đã quên nàng là nữ nhân.
Dù là chân tình hay vì sự phát triển ngày sau, tóm lại, giây phút này, trong lòng mọi người đều lưu luyến.
Đột nhiên Tiếu Ân giơ cao sợi tóc của Lâm Mai, phát ra ý niệm mãnh liệt."Các bằng hữu, mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ gặp lại…"Nói xong, hắn buông sợi tóc, dẫn Hắc Toàn Phong và đám người Kim bay về phía ánh sáng truyền tống.
Một đám nói lời từ biệt với nhau, mọi người lao về phía ánh sáng.
Từ đầu tới cuối, không ai nhìn về phía đám tinh linh, Tiếu Ân cũng chỉ lén nhìn ba người Sara mà thôi, sau đó lập tức quay đầu đi.
Trong mắt ba người Sara lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Song, nếu các nàng đoán được ý nghĩ của cái liếc mắt đó của Tiếu Ân, chắc chắn các nàng sẽ không để ý tới hình tượng nữ tính của mình mà mở to mồm quát mắng.
Bởi vì cái liếc mắt đó của Tiếu Ân chẳng qua là để nhắc ba nàng, nên rời đi sớm đi, không nên lãng phí thời gian ngu ngốc ở đây.
Ba người có thể lấy được ma pháp lục thư, tốt xấu gì cũng nhờ công lao của Tiếu Ân. Nếu như bị người khác cướp mất, Tiếu Ân cũng chả thích thú gì.
Ánh sáng chợt lóe lên, đám người Tiếu Ân lần lượt được ánh sáng truyền tống đi.
Khi bọn họ rời khỏi mới buông lỏng bản thân.
Không có biện pháp, hành động vừa rồi của bọn họ quá ngang ngược, quá rung động lòng người."Hô, cuối cùng bọn chúng cũng rời đi." Virginia thở dài một hơi, nói:
Virginia do dự một chút nói: "Đó là nơi tràn ngập giết chóc và hung hiểm, nhưng đồng thời cũng khai quật được tiềm năng của con người. Vùng đất tử vong còn được gọi là truyền kỳ ngàn năm."Lúc này, ngay cả Sara cũng bị câu chuyện của Virginia hấp dẫn, giọng nói của nàng thánh thót như chuông:
Những người ở xung quanh bị những lời này dọa sợ.
Ngàn năm truyền kỳ đó, không có ai chống được sức hấp dẫn của những từ này."Tộc trưởng đại nhân không nói cho chúng ta biết?" Sara nghi hoặc hỏi.
Tất cả mọi người nhìn nhau, đối với phần lớn tinh linh, lần đầu tiên bọn họ mới biết địa phương thần kỳ này. Virginia thấp giọng quát: "Vừa rồi các ngươi đã cảm ứng đó? Trên người bọn họ đầy sát khí hung bạo, đó là sát khí từ vùng đất tử vong đó. Ngay cả chút sát khí đó mà các ngươi còn không chống được, làm thế nào có thể tiến vào vùng đất tử vong?"Đông đảo tinh linh cúi đầu xấu hổ, nhìn đám người Tiếu Ân đấu với liên quân, bọn họ chỉ thấy cao hứng nhưng khi đám người Tiếu Ân tỏa ra sát khí cường đại, mọi người lại câm như hến không dám khiêu chiến.
Trước áp lực đó, bọn họ đã ăn không tiêu, thì khi đối mặt với hoàn cảnh hiểm ác, hung bạo hơn thì bọn họ có kết quả gì?
Đôi mắt Sara hơi chuyển động nói: "Virginia tỷ tỷ, chúng ta vừa mới giằng co với một đám truyền kỳ pháp sư trong tương lai sao?"Những lời này vừa nói ra, tinh thần của các tinh linh khôi phục lại.
Truyền kỳ pháp sư có địa vị quá cường đại trong lòng mọi người, vừa nghĩ tới mình may mắn nhìn được hơn hai mươi vị truyền kỳ pháp sư trong tương lai, trong mắt mỗi người tràn ngập ngạc nhiên và hưng phấn.
Virginia nhìn sâu vào mắt Sara, đối với cơ trí của Sara, nàng rất tán thưởng. Nàng gật đầu, khẳng định nói: "Chỉ cần bọn họ có thể sống sót, chắc chắn bọn họ có thể trở thành truyền kỳ pháp sư."Ánh mắt của ba người Sara trở nên sáng ngời, nguyên người trợ giúp các nàng, trong tương lai có thể trở thành một vị truyền kỳ.
Virginia nhìn ánh sáng truyền tống ở xa xa, trong miệng thì thào nói: "Lục cấp ma pháp, hắc hắc, dưới năm mươi tuổi đã có thể thi triển lục cấp ma pháp, không biết người này tới từ vị diện nào."Cái miệng nhỏ nhắn của Betty hơi hé ra, muốn nói nhưng cuối cùng nàng nhịn được, nhưng trong lòng nàng thầm hô:
Nhìn ánh sáng truyền tống từ từ tới gần, Virginia vung tay lên, cất cao giọng nói: "Chúng ta về nhà!"
Ánh sáng chớp động trước mặt mọi người, lúc này rời khỏi không còn sợ bị tập kích nữa.
Trong cảm giác của đám người Tiếu Ân, dường như bọn họ vừa đi qua một thông đạo xinh đẹp.
Không biết bao lâu, trước mắt chợt ảm đạm, sau đó chợt sáng lên.
Thân thể của bọn họ hơi chấn động, đã tới điểm dừng.
Quay đầu nhìn lại, tình cảnh quen thuộc hiện lên trong mắt bọn họ, bọn họ đã trở về nơi xuất phát.
Xung quanh có mấy người đi ra, mặc dù Tiếu Ân chỉ gặp mặt những người này một lần, nhưng Tiếu Ân lập tức nhận ra, bọn họ chính là đám người đi cùng Seth, là những tát mãn trẻ tuổi tiến vào khe nứt không gian với mình.
Lúc đầu có nhiều tát mãn tiến vào nhưng hiện giờ đi ra không đủ mười người.
Một đạo ánh sáng chợt lóe lên, lộ ra diện mạo âm trầm và ngưng trọng của một nam tử, đúng là chiến tranh tát mãn trẻ tuổi mạnh nhất của đế quốc Lang Nhân, Seth.
Giờ phút này, trên người vị tát mãn trẻ tuổi có thêm khí thế trầm ổn và nội liễm.
Xem ra ở trong sân chơi ba tháng vừa rồi, hắn cũng không lãng phí. Măc dù hắn không tiến vào đấu thú đài, nhưng ở trong hoàn cảnh bốn phía đều là địch mà vẫn còn sống, cũng là một khảo nghiệm khó. Seth khép hờ hai mắt, lắc đầu một cái, mở mắt ra, lập tức thấy đám người Tiếu Ân.
Ánh mắt của hắn nhìn lên thân thể dài mười thước của Hắc Toàn Phong, sau đó sắc mặt đại biến, trong khóe mắt của hắn còn mơ hồ thấy một tia sợ hãi.
Tiếu Ân hiếu kỳ, mặc dù người này không hợp với mình, nhưng không thể sợ hãi mình như vậy, hơn nữa thực lực của hắn cũng tiến bộ, thậm chí Tiếu Ân còn tưởng hắn sẽ khiêu chiến với mình.
Sắc mặt Seth âm trầm bất định, những lang nhân tát mãn do hắn cầm đầu, giờ phút này cũng kinh dị đánh giá Tiếu Ân và Seth.
Một lát sau, sắc mặt của Seth khôi phục lại, hắn cúi đầu với Tiếu Ân nói: "Tiếu Ân các hạ, chào ngài. Chúc mừng ngài bình an rời khỏi khe nứt không gian."Tiếu Ân mỉm cười nói:
Nguyên hắn thấy trận đại chiến giữa mình và đám người Roosevelt với đám liên quân hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh.
Hơn hai mươi người đấu với hơn ba trăm pháp sư, cuối cùng đạt được thắng lợi, chiến tích này, thực lực này, khí thế này khiến cho Seth trầm mặc.
Vốn song phương cách nhau khá xa, Seth chỉ gặp được hắc quỷ pháp sư bỏ chạy, nên không thấy rõ diện mạo của Tiếu Ân.
Nhưng biểu hiện của Hắc Toàn Phong ở nơi đó quá chướng mắt, cho dù cách khá xa, Seth cũng thấy được đại quái vật này.
Huống chi khi đó nó rống lên một tiếng kinh thiên động địa, càng để lại ấn tượng sâu trong lòng người khác.
Cho nên khi thấy Hắc Toàn Phong, Seth lập tức xác định được thân phận của đám người Tiếu Ân, hơn nữa trong thời gian cực ngắn thích ứng với chuyện này.
Tiếu Ân nhìn Seth, dường như nhận ra hàm ý chính thức trong mắt của hắn, không khỏi cười nói: "Seth tát mãn, ta là bạn tốt của đế quốc Lang Nhân, nếu như người nguyện ý, chúng ta có thể trở thành bằng hữu."Seth âm thầm thở phào một hơi:
Một tiếng vỗ tay cách đó không xa truyền tới, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi cây đại thụ."Feilide đại tát mãn!" Mọi người cung kính cúi người, mặc dù đại tát mãn này không bằng Dida nhưng với tuổi tác và địa vị của lão ở trong đế quốc Lang Nhân, thì lão là một trưởng giả tôn kính.
Trong mắt Seth hiện lên vẻ sợ hãi, nghĩ lại kinh nghiệm trong khe nứt, trong lòng hắn vẫn thấy sợ hãi, luôn có cảm giác ớn lạnh trong lòng, cảm giác đó khiến con người muốn nổi điên.
Cũng may cuối cùng hắn kiên trì được, hơn nữa thu được tiến bộ trên con đường tu hành, có thể nói chuyến đi này không hề tệ.
Hắn tin tưởng, trải qua một đoạn thời gian tiêu hóa và hấp thu nữa, nhất định hắn sẽ tiến bước cao hơn, thậm chí còn trở thành đại tát mãn lúc năm mươi tuổi.
Feilide nhìn những chiến tranh tát mãn may mắn còn sống sót, thái độ của lão rất hòa ái, giống như một trưởng giả ôn hòa, hóa thành một luồng nước ấm chui vào trong lòng mọi người.
Mỗi cá nhân đứng trước mặt giống như hứng gió xuân, khuôn mặt nở nụ cười.
Sau đó, Feilide xoay người, khi hắn quay người đi, vẻ tươi cười trên khuôn mặt của lão trở nên cứng ngắc, vẻ tán thưởng trong mắt của lão biến mất thay vào đó là nỗi bi thương.
Chỉ là lão khống chế rất tốt, không bị những chiến tranh tát mãn ở phía sau phát hiện.
Tiếu Ân và đám người Kim liếc mắt nhìn nhau, không hiểu đại tát mãn này làm trò quỷ gì, vừa quay người đã thay đổi thành sắc mặt khó coi như vậy.
Trong lòng đột nhiên động, trống ngực Tiếu Ân đập liên hồi, túm lấy tay Feilide, dồn dập hỏi: "Feilide đại tát mãn, đã xảy ra chuyện gì?"Feilide khẽ gật đầu, kéo Tiếu Ân rời xa đám người Seth.
Có thể đi ra khỏi khe nứt, đều không phải người bình thường, bọn họ vừa nhìn đã biết Feilide muốn nói chuyện riêng với Tiếu Ân, cho nên không có tiến lên, ngược lại lùi về phía sau vài bước, bắt đầu trò chuyện với nhau.
Vẻ buồn bã trên khuôn mặt của Feilide càng đậm, trong lòng Tiếu Ân càng không yên.
Đợi vị đại tát mãn này đứng lại, trong lòng Tiếu Ân đã lạnh cả lên.
Có thể khiến Feilide lộ vẻ mặt này khi đối mặt với mình, chỉ có một khả năng, đó là Harrison xảy ra chuyện, hơn nữa còn lành ít dữ nhiều.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân đè nén ý nghĩ này và sát khí trong lòng xuống, hắn bình tĩnh hỏi: "Harrison, hắn làm sao vậy?"
Trong lòng động, Tiếu Ân hỏi: "Harrison không có chuyện gì? Vậy Dida đại nhân đâu? Juliana đâu?"
Khóe miệng của hắn nhếch lên, thực sự muốn tiến lên gõ vào cái đầu heo của lão, nhưng hai tay hắn lại thả lỏng ra, không hành động.
Nếu như hôm nay hắn đánh Feilide đại tát mãn thành đầu heo, chỉ sợ ngày mai hắn sẽ bị cả đế quốc Lang Nhân truy nã.
Mặc dù giờ phút này ở đế quốc Lang Nhân, hắn không kiêng kỵ nhiều người, nhưng nghĩ tới Harrison, Dida và Juliana, nắm tay của hắn không thể đánh xuống được.
Feilide đại tát mãn không biết mình vừa tránh được một kiếp nạn, trong miệng vẫn thì thào lẩm bẩm.
Tiếu Ân phất tay áo, cố nén xúc động hỏi: "Feilide đại tát mãn, bọn Harrison nhờ ngài chuyển lời gì tới ta?"
Đột nhiên, phía sau truyền tới năng lượng dao động mãnh liệt.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một mảnh ánh sáng hiện lên, khe nứt không gian cử động vài cái, sau đó biến mất.
Tiếu Ân đang định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền tới một đạo năng lượng dao động rất nhỏ, sắc mặt của hắn trở nên cổ quái.
Hắn vội vàng cười với Feilide, mặc dù Tiếu Ân đã tận lực khống chế nhưng không thể che giấu được sự cấp bách trong lòng: "Feilide đại tát mãn, ngài nói chuyện với bọn Seth trước đi, bọn họ vừa mới rời khỏi khe nứt không gian, chắc có nhiều chuyện muốn nói với ngài."Nói xong, hắn lắc mình tới bên cạnh đám người Kim nói:
Vẫy Hắc Toàn Phong, đầu ma thú khổng lồ chân thấp chân cao bò tới bên cạnh hắn.
Tốc độ bò của nó cực nhanh, không hề thua kém tốc độ của Tiếu Ân, hơn nữa càng đáng sợ hơn là, lúc nó bò không hề phát ra tiếng động. Quái vật dài hơn mười thước, khi bò không phát ra tiếng động, ngoài đám người Kim đã quen thuộc với nó, còn lại đám người Seth trợn mắt há mồm lên nhìn đầu cự thú này, trong mắt tràn ngập kính sợ.
Tiếu Ân cưỡi lên người Hắc Toàn Phong, nhanh chóng bay về phía trung tâm của dãy núi Ishtar.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhưng duy trì ở độ cao nhất định, ở độ cao đó, không có kẻ nào có thể uy hiếp tới bọn họ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.comRời xa tầm mắt của Feilide, tiểu hắc long chui ra từ nhẫn bạch cốt, nó nhìn bốn phía, cảm khái nói:
Thần khí chỉ là thứ rác rưởi trong mắt cốt long này, nhưng có thể vây khốn truyền kỳ pháp sư, đối với Tiếu Ân mà nói, là một siêu cấp bảo bối khó tin.
Giống như sát lục thiên mạc của hắn, có lẽ ma đạo sỹ không thèm để ý tới nó, nhưng với những ma pháp sư bậc thấp, nó lại là bảo bối tương đương với thần khí.
Xem ra cách nhìn phải có quan hệ với thực lực. Mắt Tiếu Ân trở nên nóng rực, lấy cốt long làm mục tiêu phấn đấu sau này.
Vứt bỏ chuyện huyết quang tù cấm giới chỉ ra khỏi đầu, hắn tin tưởng, nếu cốt long này nói ba năm nữa, thì chắc chắn nó sẽ làm được.
Cùng lắm thì cất chiếc nhẫn này đi trong vòng ba năm, không để cho người khác phát hiện là được.
Nhẹ nhàng vuốt cằm, đột nhiên Tiếu Ân hỏi: "Đại nhân Corey, ta muốn thỉnh giáo một chuyện."
Tiểu hắc long lập tức trầm mặc xuống, nửa ngày sau, nó ấm ức nói: "Đó là vận khí của ngươi."
Tiểu hắc long thở dài nói: "Tiếu Ân, tóm lại tiềm lực của ngươi đã bị quy tắc dẫn phát ra, ngươi cần phải nắm giữ loại lực lượng quy tắc này."Tiếu Ân gãi đầu, khó xử hỏi:
Trầm ngâm nửa ngày, Tiếu Ân hỏi: "Được rồi, đại nhân Corey, ta phải làm thế nào mới có thể tự do tiến vào cảnh giới đó?"
Tiếu Ân mở to hai mắt ra, nếu như hắn không biết mình đánh không lại cốt long, chắc chắn hắn sẽ ra tay giáo huấn nó.
Truyền kỳ pháp sư…
Phải chờ tới năm nào, tháng nào, chẳng lẽ mình phải mang theo quả bom này trong một thời gian dài? Quả là một việc khiến người khác phải lo lắng.
Dường như nhận ra mặt Tiếu Ân dần đen lên, tiểu hắc long cũng có chút xấu hổ, nó cười nói: "Tiếu Ân, không nên tức giận. Như vậy đi, mặc dù ta không có cách giúp ngươi khống chế thời gian tiến vào cảnh giới đó, nhưng ta có một biện pháp, giúp ngươi rời khỏi cảnh giới đó mà không bị tổn hao gì cả."
Lúc này Tiếu Ân mới tốt lên một chút, hắn trầm giọng hỏi: "Biện pháp đó là gì, đừng bảo ta phải trở thành ma đạo sỹ đó.
Mắt Tiếu Ân lộ ra sự kính ngưỡng, trọng tố thân thể, đã vượt qua khả năng cực hạn của loài người, nếu như không phải thấy qua thực lực của cốt long, chắc chắn Tiếu Ân sẽ nghĩ nó ăn nói ba hoa.
Tiểu hắc long liếc mắt nhìn Hắc Toàn Phong, lục cấp ma thú này ngoan ngoãn dừng lại, nó sợ hãi nhìn tiểu hắc long, hơn nữa trong mắt của nó còn mang theo tia lấy lòng.
Ánh sáng trên nhẫn bạch cốt chợt lóe lên, bộ xương dài hơn ba mươi thước nhất thời xuất hiện trước mặt Tiếu Ân.
Sau khi đại quái vật này xuất hiện, nó không tỏa ra khí thế ngập trời gì cả, mà chỉ im ằng như u linh, điềm này có chút giống Hắc Toàn Phong.
"Tiếu Ân, ngươi nhớ kỹ, thực lực hiện tại của ta không quá cường đại, chỉ tương đương với ma đạo sỹ loài người mà thôi, nếu như ngươi chọc phải đối thủ có cấp bậc truyền kỳ, ta sẽ không tới cứu ngươi đâu." Cốt long nghiêm túc nói.
Tiếu Ân liên tục gật đầu, đứng ở bên cạnh nó, hắn giống như một chiếc máy chỉ biết vâng lời.
"Đại nhân Corey, ngài bảo trọng.
Không phải bay, mà cứ như thế biến mất.
Tiếu Ân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ánh mắt của hắn tuần tra xung quanh, ở ngoài mấy chục thước là thân hình to lớn của cốt long. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cốt long lại biến mất, xuất hiện, rồi lại biến mất, cho tới khi vượt qua tầm nhìn cực hạn của Tiếu Ân.
Miệng thì thào vài tiếng, sắc mặt Tiếu Ân trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên sự kích động.
"Thuấn Gian Truyền Tống! Quả nhiên là Thuấn Gian Truyền Tống!"
Tới bây giờ, cuối cùng Tiếu Ân mới hiểu, tại sao cốt long nói, dù truyền kỳ pháp sư cũng không thể uy hiếp sinh mệnh của nó.
Nguyên nó nắm giữ pháp thuật cường đại chỉ có trong truyền thuyết.
Quả thực, nắm giữ được ma pháp này, chỉ cần nó không đối mặt với ma pháp sư không gian hệ cũng nắm giữ được Thuấn Gian Truyền Tống thì chắc chắn nó sẽ tự bảo vệ được mình.
Trong lòng nóng lên, Tiếu Ân nghĩ tới Nhất Hào đang nghiên cứu ma pháp này, hắn lập tức đeo mắt kinh, tiến vào Nhất Hào không gian.
Vừa tiến vào địa phương quen thuộc này, Tiếu Ân lập tức được hình bóng của Juliana do Nhất Hào hóa ra.
Giờ phút này, nó đang bày ra bộ dáng suy nghĩ, mi tâm nhíu lên, khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc, hận không thể vuốt chân mày của nó, thay nó giải quyết khổ não.
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng hỏi: "Nhất Hào, ngươi làm sao vậy?"
Nhất Hào tỉnh từ trong mộng dậy, vội vàng nói: "Chủ nhân, tôi đang tính toán năng lượng dao động khi Corey rời đi.
Trong lòng Tiếu Ân mơ hồ hiểu được, tại sao cốt long không muốn nói rõ.
Xem ra ở trong sân chơi, hắn kích thích được tiềm năng, thực sự không phải chuyện đùa. Thời gian thuộc về chính mình, chắc là một quy tắc nào đó, hay nói cách khác, hắn đã sớm lĩnh ngộ cảm giác thần vực.
So sánh với cảm nhận của đám người Kim, chẳng qua đám người Kim chỉ trải nghiệm qua lĩnh vực của truyền kỳ pháp sư, đôi bên không ở cùng cấp bậc, trách không được khi hắn rời khỏi đấu thú đài, chỉ có hắn là không được trải nghiệm lĩnh vực.
Thở dài một hơi, đáng tiếc hắn không khống chế được cảnh giới này, trời mới biết khi nào mình tiến vào cảnh giới đó, cho nên ngày sau cần phải cẩn thận một chút.
"Nhất Hào, Corey có nói, nếu như ta tiến vào cảnh giới đó, không cử động thân thể, không phát động ma pháp, thì sẽ không bị tiêu hao thể lực và lực lượng tinh thần?" Tiếu Ân hỏi.
"Căn cứ theo tính toán của tôi, chắc là như vậy, nhưng ngài có thể sử dụng ý thức để thăm dò, chỉ cần không khiến nguyên tố dao động, tiêu hao lực lượng tinh thần sẽ có hạn.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nhưng mục tiêu đó có chút xa vời.
Rời khỏi Nhất Hào không gian, Tiếu Ân tháo mắt kính, thứ này là tiền vốn lớn nhất của hắn, không thể sử dụng bậy bạ.
Nhìn nhẫn bạch cốt trên tay, trong lòng Tiếu Ân động.
Dấu hiệu ma pháp trên vai của hắn đã biến mất, hơn nữa nghe được tin tức về sư phụ Maren, hắn không thể chờ đợi, chỉ muốn quay trở về.
Hơn nữa biết sân chơi của thần linh ở trong dãy núi Ishtar, hắn quyết định chuyển nhà.
Nhưng ở nơi này có một chỗ mà hắn không nỡ bỏ qua.
Nhìn Hắc Toàn Phong ở bên người, Tiếu Ân nói: "Tiểu Hắc, chúng ta đi vụ cốc."
Hắc Toàn Phong gật gù đắc ý, đôi cánh to lớn mở ra, hưng phấn bay lên.
Tiếu Ân nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta mang toàn bộ tảng đá long tộc đi.
Tiếu Ân lanh tay lẹ mắt, ôm đầu chạy như chuột, tốt xấu gì cũng không để nó đè chết.
Hung hăng đạp một cước lên người nó, tất nhiên với lực lượng của Tiếu Ân thì đừng mơ tạo thành thương tổn gì cho Hắc Toàn Phong, nhưng nhờ đó mà cơn tức giận của Tiếu Ân tiêu tan đi không ít.
"Cái tên nhát gan này, ngay cả chuyện nhỏ đó cũng sợ, ngươi có phải là nam… Có phải là ma thú hay không?"
Hắc Toàn Phong cúi đầu, không còn bộ dáng uy phong thường ngày nữa, nhưng trong lòng nó vô cùng oán giận. Ta ăn vụng long thạch còn chưa tính, người còn muốn mang toàn bộ đi, vậy quá khoa trương đi.
Mắng vài câu, Tiếu Ân hung hăng vỗ lên sống lưng của Hắc Toàn Phong, khiến nó nơm nớp lo sợ bay về phía vụ cốc.
Lần này tới vụ cốc, đập vào tầm mắt của bọn họ vẫn là đám sương mù.
Có lẽ do lần này tới với động cơ bất chính, nên tâm tình của Tiếu Ân khác với những lần trước. Còn chưa tới nơi, trái tim của hắn đã đập liên hồi, tay vuốt vuốt Hắc Toàn Phong, cảm nhận thân thể của nó càng ngày càng lạnh lên.
Cúi đầu nhìn xuống, Tiếu Ân dở khóc dở cười, Hắc Toàn Phong hạ xuống mặt đất, nó liền đứng im một chỗ, nếu là mấy lần trước, chắc chắn nó sẽ hung hăng lao tới cắn xé, nhưng giờ phút này, nó lại duy trì bộ dáng này, làm gì còn bộ dáng bá đạo hung ác như thường ngày nữa.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, cười mắng: "Ngươi mà cũng biết sợ hãi?"
Quay đầu nhìn long thạch chìm trong sương mù, trong lòng Tiếu Ân dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo.
Gỡ vài tảng trên người nó xuống hoàn toàn khác so với mang toàn bộ đi. Trách không được khi Hắc Toàn Phong biết quyết định của mình, lập tức bất an.
Lấy ra nhẫn bạch cốt, lực lượng tinh thần của Tiếu Ân chậm rãi xâm nhập vào trong.
Trên người của Tiếu Ân có đủ vật phẩm trang sức không gian để mang tảng long thạch này đi, nhưng không biết vì sao, vừa mới tiến vào nơi này, điều đầu tiên Tiếu Ân nghĩ tới lại là nhẫn bạch cốt, ngoài nó ra, thậm chí Tiếu Ân còn không nghĩ tới đạo cụ không gian nào khác.
Dưới sự chỉ huy của Tiếu Ân, nhẫn bạch cốt tỏa ra ánh sáng lạnh, đạo ánh sáng này từ từ khuếch tán, bao phủ lên tảng long thạch cao hơn hai mươi thước.
Khi Tiếu Ân bắt đầu điều khiển nhẫn bạch cốt, trong lòng hắn liền bội phục cốt long Corey.
Nhẫn bạch cốt này không phải đồ cao cấp, trời mới biết Corey chế tạo nó từ khớp xương nào, nhưng chỉ bằng một khớp xương bình thường, cốt long đã chế tạo ra một không gian mấy trăm thước lập phương.
Không có Thất Độ kim, không có ma hạch của ma thú không gian, cũng không có thi thể nhện chúa.
Năng lực phi nhân loại này đã vượt qua phạm trù giải thích của Tiếu Ân.
Nhìn ánh sáng lạnh đại biểu cho không gian ngủ đông, trong lòng Tiếu Ân cảm khái vạn lần, chuyến đi tới sân chơi, thực sự không tệ.
Cuối cùng, ánh sáng động lạnh bao phủ cả tảng long thạch, song giây phút này, khí tức lạnh lẽo ngưng kết hàng tỷ năm đột nhiên xuất hiện.
Thân thể Tiếu Ân đông cứng lại, thực lực của hắn không hề chống cự được chút nào. Cùng lúc đó, khuôn mặt của hắn trở nên run rẩy, môi chạm vào nhau, hai hàm răng run rẩy đập vào nhau liên hồi.
Tất cả đều phản ứng tự nhiên của cơ thế, ý niệm của hắn không thể khống chế được.
Giây phút này, thể lực và tinh thần của hắn dường như thoát hết ra ngoài.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi vô hạn, hắn đã bình an tiến vào nơi này mười mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống quỷ dị này.
Giờ phút này, hắn hy vọng mình tiến vào cảnh giới thần bí, có lẽ chỉ khi thời gian dừng lại, hắn mới có cơ hội chạy thoát.
Hoặc, có thể thông qua linh hồn khế ước, triệu hồi cốt long, với lực lượng của nó, chắc có thể cứu hắn.
Chỉ là, còn không chờ hắn bắt đầu triệu hoán, khí tức lạnh lẽo đã rút đi như thủy triều.