Bầu trời xanh, vài đám mây trắng dường như tỏa sáng.
Khi Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện trong hư không, hắn lập tức có thể khẳng định, vị trí của mình không ở trên tinh cầu.
Bởi vì trên bầu trời, không có mặt trời.
Hắn không biết đây là địa phương gì. Mặc dù không có mặt trời, nhưng có ánh sáng nên hắn có thể dễ dàng nhìn về phương xa. Đám mây trắng trên bầu trời mặc dù giống như thật nhưng ảo thuật đại sư, hắn biết đó chỉ là ảo thuật nho nhỏ mà thôi.
Dõi mắt về phương xa, là một mảnh bình nguyên. Ở phía đông có một tòa thành to lớn, ngoài nó ra thì không còn bất cứ đồ vật gì.
Đột nhiên, ánh mắt của Tiếu Ân hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn không phát hiện ra tung tích của cánh cửa không gian.
Nếu không có cánh cửa không gian tương ứng, vậy hắn làm thế nào tiến vào nơi này?
Điều quan trọng hơn là, khi hắn muốn trở về, phải làm thế nào.
Nhất thời, đầu của Tiếu Ân mơ hồ đau. Nơi này không mang tới cảm giác nguy hiểm cho hắn. Nhưng điều không ngờ tới là nơi này không có đường lui.
Cười khổ một tiếng, hắn đi về phía đông.
Có lẽ tòa thành to lớn trước mắt có thể giải quyết được bí mất ở nơi này.
Tốc độ của Tiếu Ân cực nhanh, không lâu sau, đã tới trước tòa thành. Càng tới gần càng thấy tòa thành này to lớn, không những thế còn cảm giác được sự hùng vĩ đồ sộ của nó.
Tòa thành giống như dãy núi liên miên không dứt. Trải dài tới bình nguyên. Ngay cả Tiếu Ân cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Không chỉ có như thế, trong thành có vô số tòa nhà, trong đó có vài tòa nhà đặc biệt cao lớn. Độ cao vượt quá sự nhận thức của Tiếu Ân. Thật không biết làm thế nào để dựng được.
Tới cửa tòa thành, Tiếu Ân gõ vài cái, đáp lại là những tiếng ù ù, dọa Tiếu Ân giật mình.
Nửa ngày sau, không có bất cứ động tĩnh gì, Tiếu Ân do dự một chút, rốt cuộc leo tường vào.
Một cỗ hàn khí mãnh liệt chợt truyền đến khiến Tiếu Ân giật mình ớn lạnh.
Khi hắn xuyên qua cửa thành, hơn nữa nhìn tình hình bên trong, hơi lạnh thấu xương nhất thời xuất hiện, khiến thân thể của Tiếu Ân lạnh như băng.
Hàn khí không phải xâm nhập từ ngoài vào mà xuất phát từ nội tâm của hắn, khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Tầm mắt của hắn có thể thấy được, ở nơi này có rất nhiều người. Nhưng phần lớn tư thế của những người đó là ngẩng đầu nhìn trời.
Dường như trên bầu trời có thứ gì đó hấp dẫn bọn họ, khiến bọn họ cũng làm ra động tác như vậy.
Tiếu Ân tới gần bọn họ, cẩn thận quan sát vẻ mặt của mỗi cá nhân. Hắn thấy phần lớn những khuôn mặt đó đều kinh ngạc, tò mò, thậm chí còn vui mừng.
Không có kinh sợ, không có bi thương và tuyệt vọng. Nếu như không phải bọn họ duy trì một tư thế cố định. Tiếu Ân thật sự hoài nghi bọn họ là người sống.
Trên người bọn họ, thậm chí là tất cả các vật phẩm trên đường phố đều có ánh sáng màu trắng.
Dường như ở chỗ này không có không khí lưu động.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân chậm rãi tỏa ra ngoài. Dạo qua bạch quang một vòng, hắn có thể dễ dàng cảm ứng được năng lượng băng hệ cường đại ẩn chứa trong đó.
Chỗ này là thế giới băng.
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ dị và sợ hãi.
Trong tòa thành, cả người và vật đều bị lực lượng thần kỳ đóng băng.
Mặc dù thời gian ở bên ngoài trôi đi, nhưng mọi thứ ở đây bị đóng băng nên đứng im.
Nếu như không phá vỡ được lực lượng đóng băng thì tất cả sẽ vĩnh viễn dừng lại.
Hơi do dự một chút, Tiếu Ân tiếp tục tiến vào trong thành. Dọc đường đi, hắn thấy một ít vật và người bị đóng băng khiến hắn có ảo giác đang tiến vào vương quốc băng tuyết.
Đột nhiên, đôi mắt của Tiếu Ân trợn tròn. Hắn thấy một người kỳ dị. Người này tuấn mỹ dị thường, mặc dù không đạt tới trình độ hại nước hại dân như Juliana và Sara, nhưng tuyệt đối trên tiêu chuẩn bình thường. Nhìn gương mặt đó, Tiếu Ân không xác định được giới tính.
Tất nhiên đó không phải nguyên nhân chủ yếu. Mặc kệ hắn là nam hay nữ thậm chí là âm dương quái khí cũng không khiến Tiếu Ân thất thố.
Khiến Tiếu Ân cảm thấy khó tin đó là trên người kẻ đó có một đôi cánh.
Không sai, đó là đôi cánh trắng như tuyết.
Vẻ mặt của người này rõ ràng khác với những người khác, khuôn mặt của hắn tràn ngập sợ hãi, giống như bị tin tức nào đó hù dọa.
Hai chân của hắn hơi uốn lượn, phối hợp với hai cánh chưa hoàn toàn mở ra, khiến người khác có cảm giác muốn giương cánh bay.
Nhưng hiển nhiên, hắn không thoát khỏi tai nạn này. Ngay khi hắn đang định nhảy lên khỏi mặt đất đã bị đóng băng lại như những người khác.
Nhìn thấy người này, trong đầu Tiếu Ân xuất hiện vô số ý niệm.
Mặc dù cho tới giờ, hắn chưa từng gặp chủng tộc này, nhưng trong nháy mắt, hắn nhớ ra một sinh vật rất nổi tiếng.
Thiên sứ.
Dù là kiếp trước hay hiện tại, thiên sứ đều là cái tên nổi tiếng.
Đại quân thiên sứ đại biểu cho chính nghĩa của thần linh, là người hộ vệ có thực lực cường đại được ca ngợi trong thánh kinh.
Chỉ trong giây lát, Tiếu Ân nhớ tới đủ loại truyền thuyết về thiên sứ. Mặc dù hắn rất hiếu kỳ với loại sinh vật này, nhưng không thể nghĩ tới lại gặp thiên sứ ở đây.
Quay đầu nhìn bốn phía, đều là những người bình thường.
Lão nhân, tiểu hài tử, nam nhân, nữ nhân, đủ mọi thứ. Từ đó có thể thấy, đây là một tòa thành bí mật của loài người. Sao lại có thiên sứ xuất hiện?
Hắn do dự một lát, tiếp tục đi về phía trước, nhưng dọc đường đi lại càng cẩn thận thêm.
Mặc dù hắn không cảm ứng được sự tồn tại của tính mạng, nhưng có một cảm giác áp bách như bóng ma đè lên hắn. Đặc biệt khi thiên sứ xuất hiện, Tiếu Ân càng cảm nhận được sự hung hiểm.
Không lâu sau, Tiếu Ân dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn về cuối ngã tư đường.
Tại ngã tư dường, hắn lại nhìn thấy một thiên sứ, thiên sứ này cũng có tư thế như thiên sứ lúc trước. Chỉ bất quá khuôn mặt của hắn không khủng hoảng mà bi thương.
Thậm chí Tiếu Ân nhìn thấy một giọt nước mắt trên khóe mắt của hắn. Nhưng giọt nước mắt đó cũng bị năng lượng băng hệ thần kỳ đóng băng.
Ở bên cạnh thiên sứ, có một ma pháp sư loài người. Ma pháp trượng trên cánh tay của hắn có cấp bậc không thấp.
Tiếu Ân tiến lên, vươn tay, cẩn thận điểm vào khối băng, đem tinh thần ý thức của mình truyền vào khối băng, cảm ứng cường độ năng lượng trên người ma pháp sư.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, mặc dù người này đã bị đóng băng không biết bao nhiêu năm, nhưng trên người vẫn tràn ngập năng lượng dao động cường đại.
Hiển nhiên, trước khi bị đóng băng, hắn muốn phóng thích pháp thuật cường đại nào đó. Nhưng thương cảm là, ma pháp của hắn chưa thành hình đa bị lực lượng thần kỳ đóng băng.
Tiếu Ân cảm ứng cường độ trên người ma pháp sư, sắc mặt đại biến.
Ma pháp sư này có cường độ ma lực không kém hắn. Nói cách khác, ít nhất phải là cửu tinh ma đạo sỹ.
Nhưng nhân vật như vậy cũng không trốn khỏi đại nạn.
Nhất thời đầu Tiếu Ân tê dại, hắn muốn xoay người bỏ đi.
Nhưng nghĩ tới việc mình chưa giải thích được, hơn nữa còn chưa tìm được cánh cửa không gian thứ hai, dù hắn có muốn chạy cũng không có đường. Lúc này hắn mới hậm hực bỏ ý định lâm trận lùi bước ra khỏi đầu.
Tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi Tiếu Ân thấy có ít nhất mấy trăm thiên sứ và pháp sư cao cấp. Mặc dù trên người bọn họ không có huy chương ma pháp nhưng chân mày của bọn họ đều có ngạo khí của cường giả, không cách nào che giấu được. Chỉ có cường giả có cùng cấp bậc mới có thể cảm nhận được.
Rốt cuộc Tiếu Ân tới trước một bức tường cao.
Trước khi đi vào, Nhất Hào đã tính được sự bố trí đơn giản ở nơi này.
Tòa thành này bị chia làm mấy khu vực, sau bức tường cao này là một khu vực khác.
Tiếu Ân không tìm cửa vào, hắn cẩn thận vượt tường.
Từ khi tiến vào nơi này, hắn vẫn luôn cẩn thận, không thi triển Phong Tường Thuật. Cũng không phải hắn không muốn mà hắn có cảm giác, trên bầu trời có lĩnh vực cấm kỵ. Ít nhất nhân vật cỡ như hắn không thể tùy ý bay lượn được.
Tất nhiên đó chỉ là cảm giác mà thôi. Nhưng Tiếu Ân tin cảm giác đó. Cho nên hắn thà sử dụng đôi chân, chậm rãi bước đi cũng không muốn mạo hiểm bay lên không trung.
Xuyên qua bức tường cao, khuôn mặt của Tiếu Ân cứng đờ lại.
Nơi này giống như khu vực vừa rồi là một thế giới đóng băng. Nhưng khác một điều là, ở đây không phải nhân loại bình thường.
Những người này có vóc dáng và khuôn mặt giống nhân loại nhưng da của bọn họ lại có màu lam.
Màu da giống như nước biển màu lam, trong lớp băng lại hiện ra ánh dáng xinh đẹp biến nơi này thành một mảnh xanh biếc. Ngoài cảm giác kích thích mãnh liệt, còn có cảm giác kinh khủng.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, hắn nhận thức đúng phương hướng, chuẩn bị tới trung tâm của tòa thành.
Tòa thành này rất lớn, còn lớn hơn thủ đô của công quốc Louis gấp mười lần.
Tiếu Ân lại xuyên qua một bức tường cao, hắn thấy có nhiều sinh vật quen thuộc, có tinh linh, có thú nhân, thậm chí có cả ma thú biển sâu.
Tất nhiên, hắn thấy nhiều sinh vật không biết tên. Trời mới biết ở chỗ này có bao nhiêu loài nhưng rõ ràng Tiếu Ân không thể tính toán được.
Rốt cuộc Tiếu Ân lại xuyên qua bức tường cao.
Hắn vửa mới xuyên qua bức tường, liền bị dọa sợ tới ngây người.
Trước mặt của hắn, có một đại quái vật dài tới gần ba mươi thước chắn trước mặt.
Nếu như Tiếu Ân không nhìn lầm thì đây là một con rồng, hơn nữa còn là Hoàng Kim long quý hiếm.
Mặc dù tất cả long, gồm cả á long đều rất hiếm thấy, phần lớn cả đời mọi người chưa từng nhìn thấy ma thú có quan hệ với long nhưng con rồng này khiến Tiếu Ân có cảm giác chấn động mãnh liệt.
Cho dù đã bị đóng băng, nhưng quanh người nó vẫn có tầng năng lượng cường đại như thực chất.
Loại năng lượng này cùng lớp băng kết hợp một chỗ, phảng phất như hòa thành một thể.
Không chỉ có như thế, Hoàng Kim long là người đầu tiên rời khỏi mặt đất.
Trước đó, mặc dù Tiếu Ân thấy có nhiều loại sinh vật trong tư thế bay lên, nhưng không có người nào chính thức rời khỏi mặt đất.
Nhưng đôi cánh của Hoàng Kim long hoàn toàn mở ra, hai chân của nó đã rời khỏi mặt đất khoảng ba thước, bị treo lơ lửng trên không.
Vòng quanh phía trước, Tiếu Ân có thể nhìn rõ đôi long nhãn to lớn.
Trong đôi long nhãn tràn ngập oán giận, trong đó có một tia thương xót mà ngay cả Tiếu Ân cũng bị cảm nhiễm.
Cẩn thận nhìn tầng băng trên không trung, Tiếu Ân thực sự không biết, loại năng lượng gì có thể đỡ được sức nặng như thế.
Hắn nhìn con rồng này, trong lòng xuất hiện vô số ý niệm.
Sờ nhẫn bạch cốt, bên trong có tảng đá long thạch bị Hắc Toàn Phong ăn hết gần một nửa. Nếu nó ăn hết, thì không còn đồ để ăn nữa.
Hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, Tiếu Ân tận lực phóng thích lực lượng tinh thần ra bên ngoài. Nửa ngày sau, hắn không phát hiện có tính mạng tồn tại.
Hung hăng cắn răng một cái, cổ tay Tiếu Ân run lên, một đạo bạch quang từ trong nhẫn bạch cốt bắn ra, bao phủ băng long giữa không trung.
Không lâu sau, bạch quang thu về, con rồng đó biến mất.
Tiếu Ân cẩn thận nhìn bốn phía. Một lúc lâu sau, không phát hiện có gì dị thường, hắn mới thở phào một hơi. Xem ra những thứ đó không phải vật phẩm cấm kỵ, có lấy đi cũng không sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiếu Ân mừng thầm.
Trên đường tới đây, hắn thấy có nhiều đồ tốt. Chỉ cần nhìn ma pháp trượng trong tay ma pháp sư là biết.
Nếu có thể tùy ý lấy đồ, thì nơi này đúng là bảo tàng.
Trách không được Dimitri nhất định muốn mở cánh cửa. Giá trị đúng là không thể đo lường được.
Dimitri chỉ là tứ tinh đại ma pháp sư, sao hắn lại biết bí mật này? Đây là chuyện khó hiểu.
Tiếp tục đi về phía trước, một người cô độc đạp trên một tảng đá băng, phát ra những tiếng vang.
Mặc dù thanh âm không nặng, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh này lại truyền đi cực xa. Trong lòng Tiếu Ân cười khổ, một người đi lại trong thành thị bị đóng băng, cảm giác này khiến người khác kinh hoàng.
Sông hộ thành xuất hiện trước mặt. Tiếu Ân dừng lại, Nhất Hào nói cho hắn, thông qua tính toán của mình, thì vượt qua con sông hộ thành này là tới trung tâm của tòa thành.
Hắn không biết ở bên trong có gì nhưng trái tim của Tiếu Ân không khống chế được đập loạn lên.
Có lẽ khi hắn thấy được tất cả, sẽ tìm được đáp án.
Nước sông hộ thành cũng bị đóng băng. Thậm chí Tiếu Ân có thể từ nước sông đóng băng suy đoán ra tình huống. Đây là con sông hộ thành, bình thường nước chảy rất xiết.
Nhìn con sông hộ thành dài mười thước, Tiếu Ân lui về phía sau một đoạn, thêm Đại Lực Thuật và Khinh Linh Thuật.
Hắn chưa dám nghĩ tới việc sử dụng Phong Tường Thuật.
Tiếu Ân lấy đà từ xa, sau đó giậm mạnh một cước, hưng hăng đạp vào đê bên bờ. Đó là một cỗ lực lượng to lớn, cho dù người bình thường dùng búa đập cũng không phát ra được lực lượng như vậy.
Nhưng cho dù là như thế, một cước của Tiếu Ân không lưu lại dấu vết gì trên lớp băng.
Thân thể Tiếu Ân ở giữa không trung, toàn thân buông lỏng, hai tay hơi mở ra. Bước dậm nhảy này vượt khoảng cách mười thước. Tiếu Ân tiến vào trong thành.
Cửa thành không đóng, Tiếu Ân nhẹ nhàng đi vào.
Khi Tiếu Ân tiến vào trong thành, hắn đột nhiên cảm ứng được một cỗ năng lượng dao động rất nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comMặc dù luồng năng lượng này rất nhỏ nhưng giống như tiếng sấm vang lên trong lòng Tiếu Ân.
Từ khi Tiếu Ân tiến vào tòa thành thần bí, nhìn thấy mọi thứ đều là vật chết, tất cả đều bị thế giới đóng băng bao phủ, không hề tồn tại năng lượng dao động.
Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm ứng được một cỗ năng lượng nhỏ. Mặc dù luồng năng lượng này rất yếu, nhưng vô cùng chân thật.
Hắn hít sâu một hơi, trong tay có thêm huyết quang tù cấm giới chỉ và bán thần trượng. Hơn nữa còn mặc thêm ma pháp bào thần bí.
Đó là toàn bộ trang bị của hắn. Nhưng có thêm mấy thứ này, Tiếu Ân cũng không dám khẳng định mình có thể ứng phó với nguy cơ phát sinh ở đây.
Dù sao những việc nhìn thấy trên đường, khiến lòng tin của hắn vào thực lực của mình giảm mạnh.
Cẩn thận di chuyển trong thành, thong thả tới chỗ năng lượng dao động.
Bên trong thành rất hoa lệ xa xỉ. Ngay cả ma pháp tháp của Tiếu Ân cũng không thể sánh được. Dù là kiến trúc hay nguyên liệu, sự sáng tạo đều có sự chênh lệch cực lớn.
Kỳ thật có thể nói nơi này cao hơn ma pháp tháp của Tiếu Ân một cấp bậc.
Mặc dù Nguyệt Tinh Linh là chuyên gia nghệ thuật, nhưng sau khi nhìn tòa thành này, Tiếu Ân không khỏi cảm thán, nguyên giữa các chuyên gia cũng có chênh lệch cực lớn.
Bộ tộc Nguyệt Tinh Linh của Sara quả thật là chuyên gia, nhưng vẫn chỉ là nông dân. Bọn họ chỉ mới học được một ít tri thức bên ngoài mà thôi.
Ma pháp tháp mà bọn họ kiến tạo cho Tiếu Ân đã phát huy tính nghệ thuật của bọn họ tới cực hạn.
Còn người kiến tạo tòa thành này, không nghi ngờ gì là thương nhân ở Bắc Kinh. Những thứ mà bọn họ kiến tạo hơn xa đám chuyên gia ở nông thôn.
Khác không nói, chỉ cần luận về nguyên liệu, đôi bên đã không thể so sánh với nhau.
Tiếu Ân tính toán ở chỗ này có hàng nghìn siêu cấp vật phẩm. Không sai, chính là siêu cấp vật phẩm trong vũ trụ.
Mấy thứ này đã sớm biến mất trên tinh cầu của Tiếu Ân. Đừng nói là Nguyệt Tinh Linh chưa từng thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhìn đống vật phẩm đó, thậm chí Tiếu Ân có ý nghĩ, nếu đem mấy thứ này gỡ xuống, đem đi đấu giá thì chỉ sợ thần linh cũng động dung.
Ánh mắt lưu luyến rời khỏi mấy thứ đó. Mặc dù Tiếu Ân muốn áp dụng ý nghĩ đó, nhưng hắn cũng biết phân nặng nhẹ.
Nếu như những thứ đó có thể tùy ý lấy đi thì mình có thừa đủ thời gian để thu thập.
Cho nên việc trọng yếu nhất là phải giải quyết luồng năng lượng nhỏ bên trong thành. Nếu như không giải quyết thứ này, trong lòng Tiếu Ân không yên tâm.
Hắn chậm rãi bước đi, hô hấp như có như không.
Nhất Hào đã xuất hiện, hơn nữa kết hợp với tinh thần ý thức của hắn.
Bản thân hắn ở trong cảnh giới tĩnh lặng như nước. Có sự trợ giúp của Nhất Hào, tinh thần ý thức của hắn đạt tới trình độ nhạy bén nhất.
Chỉ là ở chỗ này, không người nào dám để tinh thần ý thức của mình tản ra. Tiếu Ân tự nhiên không lỗ mãng như vậy, thủy chung tập trung tinh thần ý thức của mình trong khoảng cách hai mươi thước. Trong khoảng cách này, hắn tuyệt đối ứng phó được tình huống tập kích bất ngờ.
Tất nhiên nếu gặp phải thứ đóng băng cả thành thị thì dù Tiếu Ân có năng lực gì thì cũng bó tay.
Nhưng hắn tự tin, mình không xui xẻo như thế.
Bước lên cầu thang, hắn tới tầng cao nhất, rốt cuộc phát hiện luồng năng lượng phát ra từ nơi nào.