Dị Giới Thú Y Chương 418 : Khiêu khích (Hạ)

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 418: Khiêu khích (Hạ)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm


Trên đống hoang phế vỡ nát, Mã Lý Ngang, hai người nhà Ma Căn đồng loạt dừng tay lại. Giận dữ nhìn về Đức Khố Lạp.

Mã Lý Ngang giận dữ, là vì hy vọng thành Chủ Thần của hắn sắp bị tan biến, còn hai Ma Căn phẫn nộ, là vì họ không thể giải thích rõ, nỗi oan ức này họ phải chịu rồi!

Xa xa, Sở Thiên trong đám người đang chạy tán loạn khắp nơi, lặng lẽ hội hợp cùng Lạp Hi Đức, cười nói: “Đức Khố Lạp lão gia từ lúc nào đã đi mượn kiếm của người rồi? Ha ha, thủ đoạn của lão gia tử này đúng thật không tồi!”

“Hừ!” Lạp Hi Đức khinh bỉ hừ nhạt một tiếng, chắp tay giáo huấn: “Lão Biên Bức này chưa bao giờ chiến đấu quang minh chính đại cả, ngươi đừng có học hắn!”



Sở Thiên cười thầm, chính bản thân mình hình như cũng chưa từng quang minh chính đại lúc nào, từ lúc bắt đầu đến đại lục Huyễn Thú, buôn lậu thuốc cấm, cướp bóc, trộm cắp, giết người phóng hỏa, trộm mộ cướp xác… Dường như Sở đại thiếu gia ngoài việc lấy vợ sinh con ra, chưa từng làm những chuyện gì mà không phạm pháp, ngay cả lấy vợ, cũng đã phạm phải trọng tội kết hôn nhiều người trên địa cầu.

A Mạt Kỳ không để ý đến nhân phẩm của Đức Khố Lạp mà nhìn xa xăm về phía pho tượng Phượng Hoàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa Đức Khố Lạp - lão Biên Bức này sau khi “giao lưu” mắt với hai người Ma Căn, rồi quát nói: “Giao Hải Mộc Tinh Hoa ra, ta sẽ tha cho hắn!”

Vĩnh Hằng Kiếm? Mã Lý Ngang như hít phải khí lạnh, từ khi hắn vào Huyết Luyện Ngục thông đạo, thanh kiếm này vẫn còn ở đó, phía dưới phong ấn một linh hồn Thiên Ưng, Mã Lý Ngang và những người khác trong Huyết Luyện Ngục cũng đã từng muốn tranh đoạt thanh kiếm này, nhưng linh hồn của con Thiên Ưng đó cho dù là sau khi bị suy yếu đi gấp trăm nghìn lần vẫn mạnh đến độ để lại cho hắn những thương tích không thể xóa nhòa.

“Chỉ cần ngươi thả hắn ra, ta sẽ để các người rời khỏi đây, không truy cứu việc ngày hôm nay!” Mã Lý Ngang không chịu để người khác khống chế, chỉ về Đức Khố Lạp, khí tức lại tập trung vào hai người còn lại.

“Không được, ngươi giao Hải Mộc Tinh Hoa trước đã!” Đức Khố Lạp đâm lưỡi kiếm sâu thêm nửa thốn. Trên cổ của Sơn Đốn ngay lập tức chảy máu tươi, “Giao cho hai người huynh đệ của ta là được rồi!”

Nói rồi, Đức Khố Lạp ép Sơn Đốn đi về hướng hai người nhà Ma Căn.

Lan Địch Ma Căn vội vàng kêu lớn, “Ngươi đừng qua đây, chúng ta không quen ngươi!”

Không thể không nói Đức Khố Lạp khí chất phi phàm, vừa thay y phục, hai người nhà Ma Căn đã không thể nhận ra hắn bằng hình dạng bên ngoài, Ai Địch Ma Căn cũng lớn tiếng hét ngăn Đức Khố Lạp lại, sau đó chắp tay về hướng Mã Lý Ngang, nghiêm nghị nói: “Miện hạ là Thượng Vị Thần của trận doanh nào? Hai phu thê chúng ta là Lan Địch và Ai Địch của gia tộc Ma Căn!”

Phu thê? Hai gã trai lại tự nhận mình là phu thê? Mã Lý Ngang nhất thời kinh ngạc, hắn bị Tư Đặc Ân đích thân tống vào Huyết Luyện Ngục. Dĩ nhiên với những việc bảy vị thần tấn công Phán Quyết sơn, chuyện nhân gian hắn lại càng hiểu ít hơn.

Luận về tuổi tác, Mã Lý Ngang và An Cát Lợi Na cùng một bối phận, trước khi hắn phạm tội bị tống vào Huyết Luyện Ngục, An Cát Lợi Na còn chưa có con, vì vậy Mã Lý Ngang hoàn toàn không hiểu rõ về đặc điểm của gia đình Ma Căn, chỉ là biết họ qua ký hiệu hai người mang theo.

“Các ngươi là phu thê? Ta là Mã Lý Ngang! An Cát Lợi Na có nhắc qua ta không?” Mã Lý Ngang không muốn để Đức Khố Lạp và hai người hội hợp, tung người chắn ngang bọn họ.

“Ai da, người ta tâm đầu ý hợp, làm phu thê thì có gì không thể được?” Lan Địch lại vẫn còn tâm trạng trêu đùa, nhìn thân hình cường tráng của Mã Lý Ngang, và bộ dạng hắn múa đại chùêu kiều nói: “Ai bảo hai chúng ta có hứng thú với nam nhân tinh tráng, vì vậy thì làm phu thê thôi. Ngươi gọi chúng ta là thê thê cũng còn được!”

Ực ực, Mã Lý Ngang nuốt nước bọt, lời của Lan Địch và cả bộ dạng của hắn, chỉ khiến Thần Hỗn Loạn muốn giết người, nhưng nghĩ đến An Cát Lợi Na - người chưởng quản tất cả nguyên tố cơ bản nhất. Hắn đành nhịn, Ai Địch chính là một Thú Thần Cao Vị đỉnh phong đã tiêu diệt Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ đoàn, hắn mạnh hơn Lan Địch đôi chút, biết đại địch trước mặt không phải là lúc đùa cợt, tiếp tục chắp tay cười nói: “Thì ra là Mã Lý Ngang miện hạ. Ta và Lan Địch là…”

“Chúng ta là hậu duệ trực hệ của An Cát Lợi Na tổ tiên! Mau đưa Hải Mộc Tinh Hoa ra đây,” Đức Khố Lạp rống lớn lên, đồng thời Vĩnh Hằng Chi Kiếm lại cắm sâu thêm nửa thốn, liên tục hai lần bị cắm sâu nửa thốn, người bình thường cũng đã chết rồi, có điều lão Biên Bức thường ngày đều nghiên cứu cách hút máu trên cổ người khác, với bộ phận này rất hiểu rõ, vì vậy ra tay cực kỳ chính xác, chỉ khiến mấy huyết quản không quan trọng của Sơn Đốn bị đứt, nhưng xem ra với sắp chết cũng không có gì khác biệt.

“Được, ta cho ngươi Hải Mộc Tinh Hoa!” Nguyên liệu thì có thể tìm lại, nhưng Sơn Đốn chỉ có một người, Mã Lý Ngang lấy chiếc hộp gỗ màu đỏ chưa được mở ra từ không gian thủ hoàn, giơ lên, quát: “Trao đổi, cùng động thủ!”

“Ngươi thả cả bình Hải Mộc Tinh Hoa kia vào đó, sau đó đưa chiếc hộp cho hai vị huynh đệ của ta!”

Ai Địch còn muốn nói gì đó, nhưng Đức Khố Lạp sao có thể để cho hắn cơ hội giải thích, nhanh chóng hét: “Trong vòng ba giây giao ra, nếu không giết chết hắn, một, hai…”

“Cho các ngươi!” Mã Lý Ngang ném chiếc hộp đi cho Lan Địch, có điều một bình “Hải Mộc Tinh Hoa” khác, đã nằm trong chiếc hộp,

Ai Địch thay thê tử tiếp lấy chiếc hộp, sau đó lại đặt xuống đất, lui ra một đoạn, vừa định nói, Đức Khố Lạp lại hét lớn “Mã Lý Ngang miện hạ, vì sự an toàn của chúng ta, để hai huynh đệ của ta mang chiếc hộp bay lên trời trước.”

Ai Địch cuối cùng không nhịn được nữa. Ngắt lời Đức Khố Lạp, quát: “Mã Lý Ngang miện hạ, chúng ta thực chất không quen biết hắn! Ngài đừng hiểu…”

“Hai tên khốn kiếp các ngươi, vừa rồi khi thương lượng lấy Hải Mộc Tinh Hoa, sao các ngươi không nói không quen biết ta? Hiện tại có nguy hiểm rồi, bình thường các ngươi ức hiếp ta ta cũng đành nhịn, vừa rồi ở sân đấu giá các ngươi muốn giết ta, ta cũng không nói gì, nhưng đến giờ khắc sống chết, các ngươi lại… bỏ đi, mọi người từ nay cắt đứt!”

Nói rồi Đức Khố Lạp giơ kiếm, làm bộ như sắp chém xuống.

Mã Lý Ngang nóng vội, đập mạnh chiếc chùy xuống, quát: “Hai người các ngươi đừng nhiều lời nữa, không muốn chết, thì làm theo lời của hắn!”

Hai người nhà Ma Căn không biết làm thế nào, đành mang theo chiếc hộp bay lên.

“Cao thêm chút nữa! Mã Lý Ngang miện hạ có thực lực thế nào, thấp như vậy, chúng ta sao chạy trốn được!?” Đức Khố Lạp ngẩng cổ quát lớn, đợi hai người bay lên khoảng hơn nghìn thước, mới âm hiểm cười, vận chuyển thần lực để giọng nói truyền đi rất xa, nói: “Mở chiếc hộp ra. Ai Địch, ngươi nhỏ mấy giọt máu vào trong Hải Mộc Tinh Hoa, xem xem có phải là thật không?”

Nữ thần tại thượng, lão già này quá thâm độc, Sở Thiên không hề do dự, lập tức đánh ra một lỗ động lớn trên đất, rồi chạy xuống đó, “Lão đầu tử, A Mạt Kỳ, đi mau!”

Lạp Hi Đức cũng biết sự khủng khiếp của Mai Nhĩ Kim Tư, không hề do dự đi theo Sở Thiên xuống, nhưng A Mạt Kỳ thì lại nhìn pho tượng Phượng Hoàng ở chính trung ương một cái, cũng chui xuống. Có điều hắn lại cau mày, Không biết là không muốn chạy trốn, hay là vì nguyên nhân nào khác.

Ai Địch cũng hết cách, muốn chạy trốn, họ đã bị Mã Lý Ngang khóa chặt khí tức, ở độ cao một nghìn thước đối với thần mà nói thì đáng là gì, Mã Lý Ngang trong vòng mấy hơi thở là có thể đuổi kịp họ, bởi vậy hắn đành làm theo lời của Đức Khố Lạp, chẳng phải chỉ là mất giọt máu sao?

Chiếc bình thứ nhất được nhỏ xong, không có gì dị thường, Ai Địch nhìn cái thứ hai, chất lỏng bên trong nhìn ra không có gì khác với bình thứ nhất, thề là mở nắp nhỏ máu vào trong.

Mai Nhĩ Kim Tư không có thân thể, chẳng qua chỉ là một sinh vật quái dị mà thôi, nhưng hiện tại, nhận được máu của Ai Địch, khiến nó đồng nghĩa với việc có một thân thể của cao vị đỉnh phong!

Bùm!

Một đám mây đỏ tràn ra trên bầu trời.

Ai Địch Ma Căn chưa kịp phản ứng gì, sức mạnh nuốt chửng tất cả đã ăn gọn bàn tay hắn đang cầm chiếc bình. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

“Lĩnh vực, Tịch Diệt Hỏa. Sự chúc phúc của An Cát Lợi Na!” Thần lực tầng thứ tư đỉnh phong, và cả thần pháp bí truyền của gia tộc Ma Căn đồng thời được vận hành, Mai Nhĩ Kim Tư vừa hấp thu được sức mạnh của một bàn tay, tuy là thân thể của Cao Vị Thần đỉnh phong. Nhưng lại không thể tiếp tục làm hại đến Ai Địch Ma Căn.

Nhưng thê tử của hắn, Lan Địch Ma Căn thì chẳng qua mới là Cao Vị sơ cấp, phản ứng lại chậm một nhịp, lúc đó đã tan thành mây khói, biến thành một phần của Mai Nhĩ Kim Tư.

Nếu như Sở Thiên còn nhìn, nhất định sẽ lớn tiếng trách mình quá ngốc, thân thể của Mai Nhĩ Kim Tư chính là máu, máu của Ai Địch Ma Căn cho hắn, hắn đã có thần lực tầng thứ tư đỉnh phong, vậy thì đem thẳng máu của Bảo Uy Nhĩ cho hắn, há chẳng phải đồng nghĩa với việc tạo ra một thân thể của thượng vị thần sao? Lại cho thêm hắn thời gian, để tinh hạch của hắn được kích thích thăng cấp, vậy thì thật sự trở thành thượng vị thần cũng chưa biết chừng.

Hoặc là… Máu của Cách Lý Phân? Chủ Thần?

Có điều Sở Thiên cho dù là nhìn thấy, cũng chưa chắc hắn đã làm, bởi vì Mai Nhĩ Kim Tư vẫn chưa hoàn thành khóa học trở thành cuồng tín đồ.

Đáng tiếc Sở Thiên đã trốn xuống dưới đất, có điều hắn vẫn còn nhớ tới huynh đệ, dùng thời gian thuận lưu, kéo Lôi Cát đang chỉnh đốn binh mã ở quận thủ phủ sát vách xuống đất cùng.

Trên mặt đất, Mã Lý Ngang sững người, đối diện với một sinh vật ngoài tầm hiểu biết của mình, cho dù là thần cũng có chút kinh ngạc, nhưng Đức Khố Lạp thì vẫn tỉnh táo, hắn đã sớm nghe nói sự khủng khiếp của Mai Nhĩ Kim Tư, nhân lúc Mã Lý Ngang kinh ngạc, vận đủ thần lực ném Sơn Đốn về phía Ma Căn, rồi cũng chui xuống đất.

Mã Lý Ngang chỉ cảm thấy trước mắt vụt qua một nhân ảnh, nhìn kỹ lại, lại chính là Sơn Đốn. Vội đuổi theo. Đức Khố Lạp? Hắn không quan trọng bằng Sơn Đốn!

“Lan Địch!” Ai Địch Ma Căn bi thiết kêu lên, thần lực tầng thứ tư trong cơn giận dữ vận chuyển, hắn cũng là Cao Vị Thần, cũng biết đồng hóa. Nhìn thấy người yêu chết thảm, Ai Địch chỉ còn lại một suy nghĩ, đem con quái vật trước mắt đồng hóa thành nguyên tố nguyệt thuộc bản mệnh của mình - Hỏa diệm!

Mai Nhĩ Kim Tư không làm gì được Ai Địch, nhưng những nguyên tố khác cũng không bỏ qua. Chớp mắt đám mây đỏ đã lan ra hơn trăm lần, biến thành một bộ phận của hắn.

“Quái vật thần lực tầng thứ tư đỉnh phong!” Mã Lý Ngang càng kinh ngạc, có điều hắn không sợ Mai Nhĩ Kim Tư, bay thẳng lên trời, dùng thần lực tầng thứ năm bức lui hồng vân để cứu Sơn Đốn.

Đám mây đỏ càng lúc càng lớn. Dần dần lan đến khoảng không trên mặt đất, một trăm thước, tám mươi thước… Trăm vạn người thành Đan Lộ sắp bị nuốt chửng.

Dưới đất, Lôi Cát mù mịt lắc đầu, kinh ngạc nói: “Lão đại, đây là nơi nào? Thành Đan Lộ của ta? Pho tượng Phượng Hoàng của ta đâu?”

Sở Thiên cũng không muốn hủy thành Đan Lộ, hắn đã sớm nghĩ tới Đức Khố Lạp có thể tạo ra một cục diện lớn như vậy, dĩ nhiên cũng có cách thu dọn tàn cuộc. Tuy Sở Thiên không để ý sự sống chết của những người khác, nhưng đây là chủ thành Thiên Hải của gần trăm vạn người, để một trăm vạn người vì mình mà chết, Sở Thiên vẫn không thể làm được.

Tính toán thời gian, hai Ma Căn có lẽ cũng đã bị trọng thương rồi, Sở Thiên quát nói: “A Mạt Kỳ, để tinh hạch của Mai Nhĩ Kim Tư rời khỏi cơ thể, đừng để Mã Lý Ngang phát hiện… A Mạt Kỳ?”

Chuyện đến lúc này, chỉ cần để A Mạt Kỳ có tốc độ nhanh nhất, hơn nữa có thể ẩn thân, lén thu lại tinh hạch của Mai Nhĩ Kim Tư, vậy thì tất cả đã kết thúc, hai người Ma Căn một chết một bị thương, Mã Lý Ngang cũng không tìm thấy những người đã chạy trốn, cũng sẽ rời khỏi Thiên Hải. Đến lúc này Sở Thiên lại để A Mạt Kỳ giải quyết nốt Ai Địch Ma Căn đang bị thương, vậy thì mối thù của Kỵ Sĩ đoàn cũng đã được báo rồi, hơn nữa gia tộc Ma Căn tra ra, cũng không thể tìm được hung thủ.

Thế nhưng, Sở Thiên vừa quay đầu nhìn, A Mạt Kỳ đã không thấy tăm hơi đâu.

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-418-36laaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận