Chương 02
Thiên Tài Ma Pháp
Nguồn: Kiếm Giới
Một tháng sau, Lâm Lập vẫn ở tại Lạc Nhật sơn mạch, ngoại trừ thỉnh thoảng chỉ điểm cho An Độ Nhân chút ít trên phương diện Dược Tề học ra thì phần lớn thời gian hắn đều dùng để học tập ma pháp, vì hắn phát hiện chính mình đích thực có thiên phú đối với ma pháp, mà không, phải nói là cực phẩm thiên phú mới đúng. Ngay cả lão An Độ Nhân cũng đã thừa nhận, lão đã sống hơn một trăm tuổi, trong ngần ấy thời gian lão chưa một lần nghe thấy người nào có thiên phú ma pháp xuất chúng như thế.
Dùng ba ngày để học xong ba cái ma pháp cấp thấp, An Độ Nhân chứng kiến tiến bộ quỷ khốc thần sầu đó không khỏi âm thầm than thân trách phận: “Trên thế giới này còn có thiên lý hay không chứ?” Bản thân mình lúc trước chỉ một việc tiến vào trạng thái minh tưởng liền mất hơn một tháng trời, một tháng mà đã được lão sư liệt vào thiên tài trong thiên tài, lão thiên a… ta là thiên tài trong thiên tài vậy tiểu tử trước mắt này nên tính vào cấp nào đây? Quái vật trong quái vật hay biến thái trong biến thái? Thật không có thiên lý mà!”
Chỉ sợ bản thân Lâm Lập mới biết nguyên nhân vì sao hắn có thiên phú ma pháp mạnh mẽ đến vậy, vấn đề này không thể không liên quan đến vấn đề tinh thần cùng trí lực mãnh mẽ của hắn. Cũng chỉ mang trong người thuộc tính mạnh mẽ như hắn mới có thể dễ dàng lý giải những chú ngữ vô cùng phức tạp này, dễ dàng đem ma pháp nguyên tố tiến hành sắp xếp kết hợp. Bất luận chú ngữ ra sao phức tạp, hắn chỉ cần nghe qua một lần liền dễ dàng ghi nhớ, bất luận sắp xếp nguyên tố có gian nan cỡ nào, hắn đều có thể trong thời gian ngắn nhất làm được. Loại năng lực này cơ bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Tới khi Lâm Lập thông thạo hoàn toàn mười cái ma pháp cấp thấp thì An Độ Nhân đã không còn dám dạy cho hắn bất kỳ một cái ma pháp mới nào, lão bảo Lâm Lập luyện tập thật kỹ phương thức sắp xếp của mười loại ma pháp nguyên tố.
Đơn điệu tu luyện rất dễ khiến lòng nhiệt huyết nguội dần, thế nhưng Lâm Lập vẫn không có một tia sốt ruột nào, bởi trong lòng hắn hiểu rất rõ: ‘lão An Độ Nguyên mặc dù không phải là một cái hảo dược tề sư, nhưng trong lĩnh vực ma pháp, lão đầu này tuy tánh khí cương liệt nhưng quyền uy không nhỏ, ý kiến của lão mặc dù không phải tuyệt đối chuẩn xác nhưng cũng không phải kẻ thân tuyệt thế thiên tài Lâm Lập song mới bước vào còn đường tu luyện có thể so sánh.
Bởi vậy Lâm Lập vẫn kiên trì trong tu luyện ma pháp cực kỳ đơn điệu đó…mãi đến buổi sáng vào một ngày của một tháng sau…
Ăn xong bữa sáng, Lâm Lập như mọi khi bắt đầu tiếp tục quá trình tu luyện sắp xếp nguyên tố.
truyện copy từ tunghoanh.com
Phương pháp luyện tập này không hề dễ dàng, không phải loại nói là có thể làm được. Giống như lúc ma pháp sư tiến hành luyện tập, trước tiên là nhận biết được thứ tự sắp xếp tự nhiên của nguyên tố, sau đó thông qua chú văn sắp xếp tỷ lệ kết hợp tốt sau đó phóng xuất ra. Nhưng phương pháp An Độ Nhân dạy cho Lâm Lập hoàn toàn bất đồng, không theo lẽ thường, lão dạy Lâm Lập trước tiên triệu hồi ra nguyên tố ma pháp, sau đó thông qua tinh thần lực tiến hành sắp xếp kết hợp, sau cùng thông qua chú ngữ phóng xuất ra, nghĩa là quá trình phóng xuất ra ma pháp theo phương pháp này sẽ khiến Lâm Lập tổn hao tinh thần lực gấp đôi so với phương pháp thông thường, mà lão bảo Lâm Lập cứ việc lặp đi lặp lại phương pháp đó cho đến khi tinh thần lực khô kiệt mới dừng, minh tưởng khôi phục tinh thần lực, lại tiếp tục thực hiện lại phương pháp đó từ đầu.
Lâm Lập vẫn tiếp tục tiến hành tu luyện trong buồn tẻ. An Độ Nhân thì không giống như như lúc trước, cơm nước xong liền chui vào phòng dược tề bận bận rộn rộn. Hôm nay lão pháp sư tựa hồ có điểm khác thường, cơm nước xong lão vẫn ở lại, lẳng lặng quan sát Lâm Lập luyện tập, cảm giác có người khác lắng nhìn trộm trong quá trình luyện tập khiến Lâm Lập cảm giác không thoải mái, vì vậy liền dừng quá trình luyện tập, sau đó quay ra nhướng mắt nhìn thẳng vào lão pháp sư: “phương pháp điều phối Thanh Tích dược tề mà ta dạy lão mấy hôm trước, hiện tại lão đã thông thạo rồi sao?”
“Ách, vẫn chưa…”nghe hắn hỏi về Thanh Tích dược tề, nếp da nhăn trên mặt An Độ Nhân hiển lộ vẻ xấu hổ, so với thiên phú ma pháp của tiểu tử này, mình ở dược tề học thật mờ nhạt a, chỉ với một cái đơn giản Thanh Tích dược tề mà hắn phải lặp đi lặp lại chỉ dạy cho mình nhiều lần mà vẫn không thông. Mấy ngày nay thất bại hơn một trăm lần, tài liệu không biết tổn thất nhiều ít bao nhiêu kể, thậm chí hôm qua thiếu chút nữa đem dược tề phòng cấp nổ toan hoang, hôm nay lại thêm một vết sẹo. Dẫu cho An Độ Nhân da mặt có dày mấy cũng không thể không xấu hổ.
….Lâm Lập bày ra bộ dáng ‘sợ rèn sắt không thành thép’ càng khiến An Độ Nhân xấu hổ vô cùng, hắn nói: “Vậy lão sao không nhanh về dược tề phòng như mọi ngày, ở đây quấy rầy ta làm chi, chẵng lẽ lão muốn nhờ ta diễn lại một lần cho lão xem?”
“Không cần…không cần! ta có thể tự lĩnh hội được…” An Độ Nhân xấu hổ xua xua hai tay, trấn định một lúc lâu mới dám đề cập đến mục đích chính của mình hôm nay, lão thần sắc nghiêm túc nói: “Ách…hôm nay không nói không được, ta có một vài sự tình muốn nói với ngươi.”
“A!” Sống chung hơn một tháng, Lâm Lập vẫn chưa từng chứng kiến bộ dáng nghiêm túc của lão đầu này một lần, trong lòng không khỏi dậy lên sự hiếu kỳ.
Hai người đi ra khỏi căn nhà gỗ, An Độ Nhân suy nghĩ một lúc lâu mói tiếp tục hỏi Lâm Lập: “Người có biết vì sao từ hơn một tháng trước ta đã không còn dạy ngươi pháp thuật mới mà vẫn một mực bảo ngươi tu luyện sắp xếp nguyên tố hay không?”
“Không biết” Lâm Lập thành thật đáp lời: “Ta đối với ma pháp một khiếu cũng không thông, lão dạy ta gì, tự nhiên ta sẽ luyện tập thứ đó, lẽ nào ngươi muốn hại ta sao chứ?”
“Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm.”An Độ Nhân thỏa mãn gật đầu, trên nét mặt già nua xuất hiện vài phần vui vẻ, tươi tười nói: “ta An Độ Nhân sống hơn một trăm tuổi, từ lúc hiểu chuyện đến giờ vẫn còn chưa thấy qua người nào có thiên phú ma pháp biến thái như ngươi, tiểu tử ngươi căn bản là một quái vật, ta nghĩ dù là Cách Lôi Tư Khoa trong truyền thuyết cũng không thể mạnh hơn ngươi về phương diện thiên phú a!”
“Cách Tư Lôi Khoa?”Lâm Lập biết mình thiên phú rất cao, nhưng không nghĩ đến sẽ cao như lời của lão đầu, Cách Lôi Tu Khoa là ai? Hắn qua những lần kể chuyện của lão đầu cũng có thể biết được chút ít, ma pháp sư cường đại nhất hắc ám lịch sử, là cường giả gần với thần nhất, là người đã từng một mình đánh bại toàn bộ quân đoàn cao cấp
của tinh linh tộc. Lâm Lập không thể nào tưởng tượng được lão đầu này lại đề cao thiên phú ma pháp của mình đến thế.
“nhưng ngươi cũng đừng sớm đắc ý”nhìn dáng vẻ bối rối của Lâm Lập, lão pháp sư cười cười: “thiên phú tốt là một chuyện, thành công lại là một chuyện khác. Với nhận thức của ta, ngươi có ít nhất hai phương diện không bằng với Cách Lôi Tư Khoa tiền bối, thứ nhất, ngươi thiếu chuyên tâm, trong lĩnh vực ma pháp, duy chỉ ở trạng thái tuyệt đối chuyên tâm thì một gã thiên tài mới có thể đạt được chân chính thành công. Quá mức thông hiểu đôi lúc cũng không phải là ưu điểm, ví dụ trong phương diện dược tề học, ngươi tuổi còn nhỏ, hiểu biết so với mấy lão bất tử trong dược tề sư hiệp hội có thể dùng thiên soa địa lệch, nếu ngươi dồn tâm lực vào nghiên cứu dược tề, ngươi còn bao nhiêu thời gian để nghiên cứu, học tập ma pháp chứ?”
“mà quan trọng nhất chính là phương diện thứ hai, ngươi tiếp xúc ma pháp quá muộn, căn cứ vào lịch sử hắc ám ghi chép, Cách Lôi Tư Khoa tiền bối xuất thân từ thế gia ma pháp sư, phụ mẫu đều là pháp sư đại danh đỉnh đỉnh, tiền bối vừa sinh ra đã được tiếp xúc với ma pháp, đến độ tuổi của ngươi hiện tại, Cách Lôi Tư Khoa tiền bối đã sớm đột phá ma đạo sĩ tiêu chuẩn, mà ngươi thì lại mới bắt đầu học tập mấy cái ma pháp thuật cấp thấp nhất. Tuy thiên phú có thể bù đắp cho vấn đề thời gian, nhưng thiên phú không thể giúp ngươi một bước thành tiên, ma pháp vĩnh viễn không có lối tắc để đi, nếu có đường tắc thì tất cả mọi cường đại pháp thuật đều chỉ là nói suông mà thôi.”
“Đó là lý do vì sao ta không dạy cho ngươi pháp thuật mới” Nói đến đây, An Độ Nhân hơi xấu hổ cười trừ: “Kỳ thật, ngay từ lúc đầu ta chỉ là muốn trao đổi với ngươi, ngươi dạy ta ở phương diện dược tề học, ta dạy ngươi ma pháp, tuy rằng những điều ta dạy ngươi không tính là nhiều nhưng để ngươi trong vòng mười năm đạt được cảnh giới ma đạo sư thì không thành vấn đề.”
“thế nhưng sau đó ta thấy hối hận, thiên phú ma pháp của ngươi là cực tốt, thiên phú tốt như thế e rằng môt ngàn năm cũng không xuất hiện một người, ta không đành lòng nhìn ngươi vì một chút ích kỷ của ta mà hao phí tài năng, vì thế nên ta không hề dạy ngươi bất kỳ một pháp thuật nào, mà chỉ bảo ngươi luyện tập cơ bản kỹ năng sắp xếp ma pháp mỗi ngày, ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường phương pháp luyện tập nhàm chán đó, bất luận thế giới nào cũng có quy tắc của chính nó, ma pháp thế giới cũng không ngoại lệ, mà sắp xếp nguyên tố, chính là quy tắc cơ bản nhất, lúc ngươi có thể hoàn hảo nắm giữ quy tắc này, mọi ma pháp được xem là phức tạp đối với ngươi đều dễ dàng, bất luận pháp thuật cường đại cỡ nào đều bắt nguồn từ quy tắc đơn giản nhất kết hợp mà ra.”
Đi tới thế giới xa lạ này đã hơn một tháng, lần đầu tiên Lâm Lập trong lòng có cảm giác ấm áp, hắn cung kính chắp tay khom mình bái tạ An Độ Nhân: “Đa tạ”