Vân Hư nghe tiểu Hắc nói xong, có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại:
" Làm sao ngươi biết?"Tiểu Hắc nói:
" Tối hôm qua ta thấy hắn lén lén lút lút lật xem gì đó trong phòng Bạch Bạch, sau đó lại ra cửa Thanh Lương Quan bay một vòng, không biết muốn rình coi cái gì!" Tiểu Hắc ngay từ đầu đã đối đầu với lam vẹt, ngày hôm qua tức giận rời đi, không lâu lại vụng trộm ở bên ngoài gian phòng Bạch Bạch nhìn chằm chằm vào hắn.
" Ta nhớ nơi hắn bị thương là trên cánh......" Thương thế Vân Hư tự mình xem qua, hẳn là bị linh thú cắn xé lưu lại, sâu đủ thấy xương, huyết nhục mơ hồ, chỉ thiếu một chút cánh bên phải sẽ bị xé tới xương. Thụ thương nặng như vậy, sao lại còn có thể bay một vòng trong Thanh Lương Quan?
Nhìn thấy Vân Hư rõ ràng không tin lời của nó, tiểu Hắc vô cùng phẫn nộ, tức giận nói:
"Hắn mà bị thương, đêm qua lúc ta thấy hắn trộm đi, tinh thần rất tốt, một chút chuyện cũng không có!"
Vân Hư nghe giọng điệu hắn khẳng định, có chút dao động, nghĩ nghĩ nói:
" Ta đi thay dược cho hắn, thuận đường nhìn một cái hắn bị thương thật hay là giả."Tiểu Hắc liên tục gật đầu, thúc giục Vân Hư cùng Bạch Bạch nhanh hành động. Vân Hư trở về phòng lấy thuốc trị thương cùng băng vải, cùng Bạch Bạch một đường trở về gian phòng của nàng, lam vẹt đang nằm trên mặt bàn bên cửa sổ, vị trí không khác nhiều lắm so với ngày hôm qua Bạch Bạch rời đi, chưa từng xê dịch.
Vân Hư tinh tế dò xét một phen, phát giác ánh mắt lam vẹt đang dại ra người lộ ra đau đớn, thần thái ảm đạm, thân thể mềm nằm sấp trên mặt bàn, hữu khí vô lực rõ ràng là trọng thương chưa lành, hoài nghi trong nội tâm liền yếu đi vài phần.
Vốn miệng vết thương lam vẹt hẳn là cứ ba ngày thay dược một lần, dược thay dược rất dễ dàng ảnh hưởng việc phục hồi miệng vết thương như cũ, nhưng hiện tại vì nghiệm chứng lời nói tiểu Hắc, Vân Hư lại khá nhẫn tâm làm khổ hắn một hồi.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comLam vẹt dường như ý thức được ý đồ của hắn, vô cùng hợp tác tùy ý hắn mở băng vải trên cánh, lại nhẹ nhàng lau đi thuốc trị thương, lộ ra cái miệng vết thương đáng sợ -- quả thật là gãy cánh trọng thương.
Máu trên vết thương vốn đã ngừng, hiện tại lại bởi vì động tác của Vân Hư lại lần nữa chảy ra, tuy nhiên động tác của hắn đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể tránh né động đến miệng vết thương.
Lam vẹt hiển nhiên rất đau, trong cổ họng đau đớn rên rỉ mấy tiếng, thân thể bắt đầu không khống chế được run rẩy, xung quanh vết thương thậm chí bắt đầu có chút co giật, tình trạng cực kỳ thương cảm.
Vân Hư vô cùng hối hận tin vào
"lời gièm pha" của tiểu Hắc lại đến động thủ thương tổn con chim vô tội này, vội vàng tập trung tinh thần một lần nữa bôi thuốc tốt nhất cho nó.
Liếc mắt nhiều lần người bị hại lương tâm lại càng thêm bất an, Vân Hư thu thập qua loa, nhanh chóng liền lui ra ngoài ý định đi tìm tiểu Hắc tính sổ.
Bạch Bạch do dự một chút, cuối cùng cũng theo Vân Hư đi, nàng sợ tiểu Hắc sẽ bị Vân Hư trách cứ chịu ủy khuất, tuy lam vẹt cũng rất đáng thương, nhưng ở trong phòng nàng cũng không giúp được hắn gì.