Lại là anh, Nam Dạ Tước.
Hình như anh vừa đi dự tiệc ở đâu về, chiếc cà vạt trên cổ hơi nới lỏng, bộ âu phục nho nhã màu trắng bạc khoác trên người anh cho cảm giác lạnh lẽo, nhưng cũng không làm mất đi vẻ cao quý vốn có của nó.
Nam Dạ Tước đi đến trước mặt Dung Ân, người anh dựa lên thân xe, theo thói quen hai tay đút vào túi quần.
Cô đứng bất động, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, vốn dĩ cô có ý muốn nhường đường cho anh đi trước. Nhưng không ngờ, anh lại cầm lấy tay cô, kéo nhẹ một cái, Dung Ân đứng không vững, ngay lập tức cả người ngã vào lòng anh.
Mặt Dung Ân áp vào ngực Nam Dạ Tước, hai tay anh đặt bên hông cô. Từ xa nhìn lại, tư thế của hai người rất giống một đôi tình nhân đang thân mật.
"Buông tôi ra!
" Dung Ân ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm trầm và chiếc mũi thẳng tắp của anh.
"Đã mấy ngày rồi?
" Nam Dạ Tước khẽ hỏi, hởi thở anh thoang thoảng mùi rượu, bao phủ ở giữa hai người, vô cùng nóng bỏng
"Anh nói gì thế?
" Dung Ân giả vờ không hiểu, cô nheo mắt lại.
Lại là trò đùa vô vị của một kẻ có tiền.
"Cô muốn ép tôi phải ra tay sao? Tôi không có tính kiên nhẫn đâu.
" Anh không để ý đến thái độ của cô, cũng không hỏi lại.
"Ý của anh là gì?
" Dung Ân thầm khâm phục bản thân mình, hiện tại đang bị anh khống chế trong tư thế như thế này mà cô vẫn có thể bình tĩnh chống đối lại anh.
"Cô sẽ hối hận.
" Nam Dạ Tước mỉm cười lạnh lùng, so với khi anh không cười còn đáng sợ hơn, ánh mắt vốn thâm trầm của anh đột nhiên lóe sáng.
Dung Ân nghi ngờ, cô không biết đôi tay đang đặt bên hông mình được cấu tạo bằng gì, mà lại khiến cô cảm thấy nơi đó đang nóng rực, toàn thân cô giống như đang bị thiêu đốt.
"Tại sao phải hối hận? Dường như tôi chưa hề trêu chọc anh?
" Dung Ân cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, giọng điệu hơi chất vấn.
Nam Dạ Tước nhướn mày, anh lắc đầu:
"Chưa hề, nhưng mà, tôi thích trò chơi này.
"
Dung Ân hít sâu một hơi, đây là cũng được coi là lý do sao? Cô cãi lại:
"Trò chơi? tại sao tôi lại phải chơi cùng anh?
"
"Không chơi? Cũng được, vậy cô hãy chờ bản thân mình rơi vào đường cùng đi.
" Nam Dạ Tước khẽ nói:
"Tôi rất muốn nhìn xem, một con mèo cưng sau khi rơi vào đường cùng, sẽ quay lại cầu xin tôi như thế nào?
"
Mèo cưng? Người đàn ông này thật quá đáng, thế nhưng, anh coi cô là một con mèo.
Dung Ân gồng lên, hai tay cô dùng sức kéo tay anh ra khỏi người mình:
"Chơi? Anh chơi một mình đi.
"
Cô vội vàng xoay người chạy đi, chỉ để lại một chiếc bóng lưng cao ngạo.
Mang chút vẻ cô đơn, giống như đang chạy trốn.
Mà trò chơi này, vào một đêm thu lạnh lẽo, đã chính thức bắt đầu.
Anh, người đang ở đỉnh cao nhất của cuộc sống, muốn dạng đàn bà như thế nào chẳng có, mọi chuyện đều nắm trong tay. Muốn làm gì cũng quá dễ dàng khiến cuộc sống trở nên vô cùng nhàm chán.
Dung Ân chạy chậm lại, cô đi vào Cám Dỗ, nhưng chưa kịp vào trong đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Trần Kiều?
" Cô không dám khẳng định, khi đến gần anh ta mới dám lên tiếng.
Trần Kiều quay người lại, sau khi nhìn thấy cô thì nét cười trên mặt càng tươi hơn:
"Dung Ân, cậu làm việc ở đây?
"
Dung Ân xấu hổ gật đầu, cô không nói gì, có cảm giác như mình bị bắt quả tang khi đang làm việc xấu.
"Sao cậu lại làm việc ở đây?
"
"Dung Ân, cậu không nên làm việc ở đây nữa.
" Trần Kiều nôn nóng nói, anh ta nhìn những người đang ra ra vào vào, ngay lập tức liền nhận biết đây là nơi nào, không suy nghĩ thêm gì nữa, cậu ta nắm chặt tay Dung Ân.
"Trần Kiều, mình bị muộn rồi.
" Dung Ân nhẹ nhàng gỡ tay ra, nhìn cậu ta một cái, rồi xoay người đi vào Cám Dỗ, Trần Kiều vội vàng đuổi theo, chạy lên chắn ngang trước mặt cô:
"Dung Ân...
"
"Diêm Việt, cậu ấy sẽ không mong muốn nhìn thấy cậu làm việc ở đây.
"
Một cái tên đã lâu không được nhắc đến, đó là cái tên mà Dung Ân đã cố gắng quên đi, được nhắc đến vào ngay lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giống như đang bước trên băng lạnh, lẻ loi và cô độc.
Đau đớn, trái tim càng lúc càng đau.
"Dung Ân, đừng đi làm nữa.
" Trần Kiều nhìn thấy cô hơi thả lỏng, lại tiếp tục khuyên nhủ.
"Trần Kiều.
" Một lúc sau, Dung Ân mới tìm lại được giọng nói của mình, cô hụt hơi, run rẩy nói:
"Mình muốn đi làm.
"
"Dung Ân! Nếu là Diêm Việt, cậu ấy sẽ không đồng ý...
"
"Đúng vậy!
" Đau đớn trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, sau khi hét lên, đôi mắt xinh đẹp của cô vì xúc động mà ươn ướt, không biết đã bao lâu rồi cô chưa rơi lệ:
"Cậu nói đúng, nếu là Diêm Việt... Nếu là anh ấy, thì anh ấy sẽ không bỏ rơi mình, mà anh ấy sẽ ở bên cạnh mình, sẽ không để mình phải làm việc ở đây, nhưng... Giờ anh ấy ở đâu, anh ấy đang ở đâu kia chứ?
"
Câu hỏi cuối cùng, dường như cô đã gào lên, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nổi giận với ai, sẽ giải tỏa với ai, nhưng hôm nay, khi cái tên này được nhắc đến một lần nữa, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô đã quá mệt mỏi.
"Dung Ân...
" Trần Kiều ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, cậu ta nhìn thấy nước mắt của cô, những giọt nước mắt bi thương tuôn trào mãnh liệt.
"Trần Kiều...
" Giọng Dung Ân khàn khàn, trong bóng tối nghe càng thêm hư ảo, cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy:
"Cả mình và cậu đều biết, anh ấy, đã không còn nữa...
"
Khi nói ra những lời cuối cùng, trái tim cũng theo đó dần dần trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Trần Kiều tối lại, sau khi nói xong, Dung Ân hạ quyết tâm, cô bước vào nơi vực sâu, sa hoa trụy lạc.
Cả buổi tối, tâm trạng Dung Ân vô cùng khó chịu, lúc cô ra về đã là nửa đêm, Dung Ân vẫn như trước, một mình lẻ loi bước đi.
Trên đường, đã sớm không còn ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài người cũng đang đi bộ giống cô.
Một thành phố xa hoa hiện đại như vậy, tại sao đèn đường buổi tối lại không đủ sáng, chỉ có thể soi được bóng người mờ mờ.
Không khí cuối thu hơi lạnh, từng cơn gió không ngừng lùa qua những tòa nhà cao tầng nơi đây.
Dung Ân không để những lời nói của Nam Dạ Tước ở trong lòng, cô nghĩ rằng, trò chơi của anh sẽ không duy trì được bao lâu.
Công việc ở công ty có vẻ càng ngày càng thuận lợi, dự án càng ngày càng nhiều.
"Dung Ân, cậu xem đi.
" Thẩm Mặc vui vẻ cầm một tập tài liệu đặt lên bàn cô:
"Nhờ có cậu mà công ty của chúng ta ngày càng phát triển.
"
"Đây là công lao của tất cả mọi người.
" Dung Ân nói, hai tay vẫn gõ bàn phím, cô muốn làm xong việc trước khi hết giờ:
"Chờ mình một chút, mình sắp xong rồi.
"
Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô từ trên thềm đá chạy xuống quảng trường, cuối cùng cũng làm xong công việc, cô nhìn đồng hồ, sợ là mình đã bị muộn mất rồi.
Bước chân chạy chậm lại, nhưng gió thu vẫn tạt vào người.
"Dung Ân ——
"
Cô quay đầu lại, Trần Kiều đã đứng bên cạnh cô, Dung Ân không kịp nói nhiều, đành để cậu ta đưa đến cửa Cám Dỗ.
"Cảm ơn cậu.
" Sau khi đến nơi, cô vội vàng nói.
Chưa kịp xoay người, đã thấy một chiếc xe thể thao màu bạc xé gió lao đến, trong đêm tối vẽ ra một vệt sáng chói mắt.
Cửa xe mở ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, nụ cười của Dung Ân tan biến ngay lập tức.
Nam Dạ Tước mặc một bộ trang phục thoải mái, nhưng cả người vẫn toát lên vẻ cao quý, không thể không công nhận, cùng một loại quần áo, nhưng mặc trên người anh sẽ mang lại kết quả vô cùng khác biệt.
Tất cả đều mang đến cảm giác vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng. Dung Ân quay đầu đi chỗ khác, thậm chí không hiểu sao cô lại có chút chột dạ.
Nam Dạ Tước bình thản đi về phía trước, giống như anh không nhìn thấy hai người. Trong khi Dung Ân vừa âm thầm thở ra một hơi, thì trước khi sắp bước qua hai người, anh đã dừng lại cúi người xuống ghé vào bên tai cô.
"Hắn ta là ai?
" Nam Dạ Tước hỏi rất nhẹ, nhưng Dung Ân nghe xong trong đầu nổ ầm một tiếng, cô hoảng hốt.
Người đàn ông này, giọng nói vô cùng bá đạo, ngay cả một câu hỏi đơn giản cũng khiến người khác cảm thấy áp lực.
Trần Kiều nhìn Nam Dạ Tước, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dung Ân, cũng nhận thấy người đàn ông này không có ý tốt, cậu ta kéo Dung Ân ra đằng sau mình rồi bảo vệ, giọng nói hơi nhấn mạnh:
"Tôi là bạn trai của cô ấy.
"
"Bạn trai?
" Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Nam Dạ Tước khẽ nhếch, anh đứng thẳng người, đối diện với hai người, ánh mắt nhìn thẳng vào Dung Ân, nở nụ cười:
"Vết đỏ trên ngực cô ấy còn không? Tôi lỡ tay gây nên.
"