Tại tiền tuyến, trong một đại doanh của liên quân loài người và thú tộc.
Ba gã bán thú, một con người đang ngồi quây quần bên nhau. Tuy không cùng chủng tộc, nhưng đều có vẻ mặt hết sức tập trung, nhìn chằm chằm vào vật trong tay lẩm bẩm nói gì đó.
Phía sau bọn họ có rất nhiều ánh mắt chăm chú căng thẳng, nín thở không nói được lời nào.
“Đôi Q Đại Quỷ!” Binh sĩ loài người ném đống bài trên tay xuống mặt đất, ngửa mặt lên trời cười dài “Ha ha ha!”
Ba gã bán thú thấy rõ đống bài hắn ta vứt trên mặt đất, mặt liền xám như tro tàn. Một gã bán thú cường tráng cao lớn nhất trong số đó, ngực còn quấn đầy băng, không thể nào tin nổi ôm chặt lấy đầu mình: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”
Phía sau bọn họ, cho dù là binh sĩ loài người, hay là binh sĩ thú tộc đều cười ha ha. Binh sĩ loài người thắng to đó, cực kỳ đắc ý nhìn bọn họ: “Tổ tiên nhà ông đây là thánh bài, trình độ của các người kém cỏi như vậy, còn dám thách ông ư? Nộp năm nghìn ra đây!”
Đám bán thú phẫn nộ ném tiền ra, gã bán thú quấn băng kia lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tôi được đội trưởng tận tay chỉ dạy, là một trong những tay bài đỉnh ở đại đội năm kia mà!”
Dáng vẻ bán thú cường tráng buồn bực đuối lý khiến mọi người cười càng lớn thêm.
Đúng lúc này, hai sĩ quan loài người đi ra khỏi đám người. Đám binh sĩ thấy vạch quân hàm xanh lam trên quân trang của họ, đều ngậm miệng nhường đường.
“Sao các anh lại đánh bạc trong quân doanh?” Hai sĩ quan nhìn những lá bài vương vãi đầy đất, sắc mặt lạnh lùng. Binh sĩ loài người thắng tiền và hai gã bán thú kia nhảy dựng lên đứng nghiêm ngay lập tức, chỉ có bán thú quấn băng kia không hề nhúc nhích.
“Ồ. . . Đội duy trì trật tự của ban quân pháp. . .” Có người thì thầm nói nhỏ.
“Đi, theo chúng tôi đến ban quân pháp!” Binh sĩ loài người tiến lên trước.
Bán thú quấn băng, kéo quân trang khoác trên người ra , để lộ rõ quân hàm. Hắn đứng lên, hai sĩ quan loài người liếc nhìn nhau, cung kính hành lễ với hắn: “Thì ra là đội trưởng Đại Vũ.”
“Lúc trước khi Tư lệnh Hứa dẫn dắt chúng tôi đã từng nói, chỉ cần đánh thắng trận là có thể ăn uống chơi gái đánh bạc tùy ý! Chuyện này tổng trưởng ban quân pháp cũng đồng ý ngầm rồi. Sao vậy? Hai. . . thiếu úy các anh, có ý kiến gì sao?” Đại Vũ lười biếng nhìn bọn họ, “Tôi hỏi các anh, hiện giờ quân tôi có phải là đội quân có công lao lớn nhất không? Có thể ăn uống chơi gái đánh bạc không?”
Sắc mặt hai sĩ quan ban quân pháp tái mét, đầy xấu hổ.
Binh sĩ loài người vừa đánh thắng liền tiến đến bên tai Đại Vũ, nói rất thân thiết: “Người anh em, bọn này lạ mặt, chắc là mới tới Đế Đô. Anh ăn hiếp bọn họ như thế, có rước lấy họa không?”
Đại Vũ cũng làm ra vẻ nói nhỏ khe khẽ như vậy, nhưng giọng nói lại không nhỏ lắm: “Anh em, cậu không biết rồi, bây giờ ngài nguyên soái đã là . . .”
Đại Vũ còn chưa nói hết câu đã dừng lại. Bởi vì cậu thấy đám người thú ở đây không hề để ý tới uy phong của mình. Ai ai cũng châu đầu ghé tai, ai ai cũng nghiêng đầu nhìn cửa vào doanh trại.
Vì vậy cậu ta cũng híp mắt nhìn theo——
Đại Vũ ngây người, ném bài trong tay đi, xông tới cửa doanh trại: “Tư, tư lệnh!”
Xe việt dã bọc thép màu đen lặng lặng dừng lại trước cửa. Bóng quân trang màu xanh lam xinh đẹp nhanh nhẹn xuống xe.
Chỉ thoáng nhìn từ xa đã khiến mắt đám thú sáng bừng lên. Tinh thần quần chúng nhất thời chấn động. Mà bước chân của nữ sĩ quan cao cấp đó hơi ngừng lại, đi tới trước mặt Đại Vũ.
Đại Vũ mừng đến độ nhảy phắt lên, nhào tới trước mặt cô: “Tư lệnh! Cô khỏe lại rồi!”
Hứa Mộ Triều mỉm cười, gật đầu dứt khoát: “Ừm, khỏe rồi! Đếm thăm các anh em!”
Xung quanh phần lớn là những người thú thuộc đại đội năm trước đây. Lúc này đã bao quanh Hứa Mộ Triều, ai nấy đều rất vui vẻ. Đám binh sĩ loài người cũng nhìn chằm chằm vào nữ chiến thần trứ danh. Thì ra là một cô gái trẻ tuổi như vậy, khiến cho bọn họ hơi xấu hổ, nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh khiết rạng rỡ của cô, sau đó lại không kiềm chế nỗi liếc nhìn thêm lượt nữa.
Có người cao giọng nói: “Tư lệnh, chúng tôi vẫn luôn đánh thắng trận.”
Hứa Mộ Triều cũng cao giọng: “Tốt! Chưa khiến tôi mất mặt!”
Vì vậy gương mặt ai nấy đều bừng sáng rạng rỡ.
Có lẽ vì quá ồn ào nên người thú thuộc các doanh trại khác cũng chạy tới nghe ngóng. Lấy Hứa Mộ Triều làm trung tâm, người và thú tụ tập càng lúc càng nhiều.
Nhưng xe của Hứa Mộ Triều dừng lại ở đây không chỉ để ôn chuyện.
Cánh tay cô khoác lên cánh tay cường tráng của Đại Vũ vô cùng thân thiết như thể anh em, giọng nói lại trầm thấp nghiêm khắc: “Cậu lại gây chuyện gì với sĩ quan ban quân pháp người ta vậy?” Không đợi Đại Vũ trả lời, ánh mắt cô quét qua những lá bài và tiền giấy rơi lả tả khắp mặt đất, lập tức hiểu vấn đề.
“Về sau không được bài bạc nữa.” Cô áp sát bên tai Đại Vũ dữ dằn nhắc nhở.
“Vì sao?” Đại Vũ giật bắn mình, âm lượng không kiềm chế được oang oang như súng liên thanh, còn bày ra vẻ mặt thần bí, “Vị ở Đế Đô kia. . . Không phải là con rể của nhà chúng ta sao?”
Vẻ mặt của đám người tò mò xung quanh đều đần ra. Hứa Mộ Triều nhìn quanh một vòng, rốt cuộc không nhịn nổi, nhéo tai Đại Vũ, bực bội nói: “Có biết câu trong công việc không kể tình thân không? Trước đây mấy tội tày trời tôi đã gánh hộ các cậu rồi. Nhưung bây giờ, người của tôi càng không thể phạm kỷ luật quân đội, khiến anh ấy khó xử!”
Người xung quanh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, Đại Vũ chớp chớp mắt, cũng hiểu ra, tủi thân nói: “Được rồi được rồi! Phụ nữ quả nhiên là. . . Này!” Hắn cao giọng nói với đám người xung quanh, “Nghe rõ cho đây, về sau cấm đánh bạc!”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc.
Đại Vũ lại đi tới, nói với hai sĩ quan ban quân pháp: “Xin lỗi hai vị thiếu úy, về sau sẽ không tái phạm nữa.”
Hai người gật đầu, hơi xấu hổ nhìn Hứa Mộ Triều, chuẩn bị hành lễ với cô, bỗng nhiên lộ vẻ ngẩn ngơ. Nhưng trong nháy mắt đã nghiêm chỉnh lại.
“Khụ khụ.” Hai tiếng ho rõ ràng vang lên, mọi người nhanh chóng tránh đường. Theo tiếng ho nhìn lại, chỉ thấy người hầu mặc đồ đen, dáng người cao gầy tươi cười bước đến.
Mà đằng sau, cách không xa anh ta, xe việt dã màu đen từ từ tiến vào. Người đàn ông cao gầy hai tay đặt trong túi quần, đứng lặng lẽ trước xe. Anh nhìn thẳng về bên này, dường như đang đợi ai đó. Khuôn mặt vô cùng điển trai như lấp quang ánh hào quang, chói lòa khiến người ta khó lòng nhìn thẳng. Mà trên quân trang phẳng phiu, huân chương nguyên soái hình kim ưng, thật sự sắp chọc mù hai mắt những binh sĩ sĩ quan tầng dưới chót này.
Đám người và thú nhất tề quay về phía anh nghiêm chỉnh hành lễ! Toàn bộ doanh trại lặng ngắt như tờ.
Sau đó ——
“Nguyên soái. . .”
“Sao lại có thể trẻ như thế được. . . “
“Mẹ nó cậu không nhận ra quân hàm hả?”
“Ờ ờ. . . .Tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy Nguyên soái cơ đấy. . .”
Tuy rằng đang hành lễ và các người thú cũng đã cố gắng hạ giọng hết sức, nhưng vẫn oang oang như cũ; Hòa với tiếng bàn luận khe khẽ kích động tương đương của binh sĩ loài người. Nhất thời toàn bộ doanh trại đều ồn ào huyên náo hẳn lên. Hứa Mộ Triều âm thầm thè lưỡi, nói với các người thú: “Tôi đi đây, các anh giữ gìn sức khỏe!”
Không ai đáp lại cô. Bởi vì mọi người vô cùng kích động khi được nhìn thấy Nguyên soái, tuy chưa nghe thấy anh cất lời. Chỉ có Đại Vũ vẫn còn chút bình tĩnh, lắc đầu: “Một đám nhà quê!”
Trong ánh mắt kính nể ngưỡng mộ của mọi người, Hứa Mộ Triều thong thả bước tới chỗ Cố Triệt.
Mà khi nữ sĩ quan xinh đẹp chạy đến trước mặt Nguyên soái, vị Nguyên soái nghe nói vẫn luôn lạnh lùng vô tình kia, lại vươn tay ra vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Bóng dáng hai người ôm nhau, lại đẹp đẽ tĩnh lặng tựa bức tranh.
Chúng thú bắt đầu không kìm nỗi nữa, máu thú bắt đầu lặng lẽ bùng lên.
“Đúng là đã được nhìn thấy chuyện chưa từng thấy. . . Tư lệnh Hứa là niềm tự hào của thú tộc chúng ta, đã vượt qua chủng tộc chinh phục được ngài Nguyên soái đó. . .”
“Không hổ là chiến thần!”
Nguyên soái ôm người đẹp, chợt giơ tay phải lên, nhẹ nhàng lưu loát xẹt qua thái dương đáp lễ đám lính; Ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp một vòng, lặng lẽ lại đáng sợ, khiến mọi người rùng mình. Giờ đây mọi người mới phát hiện ra, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần đó, thì ra còn uy nghiêm hơn cả trong tưởng tượng.
Vì vậy dưới cái nhìn “thân thiết” của Nguyên soái, máu thú sôi trào triệt để!
Khi Hứa Mộ Triều theo Cố Triệt ngồi vào xe, chợt nghe thấy tiếng hô như sóng biển, càng lúc càng lớn, một hồi rồi lại một hồi từ từ vang vọng khắp doanh trại. Bầu không khí phấn chấn tràn ngập tinh thần quần chúng.
Tiếng gầm rú cuồng loạn của họ nhanh chóng lan ra khắp các doanh trại trú quân của bộ đội, từng đợt tiếng vang truyền ra khắp đằng xa. Khắp núi khắp non, đều là tiếng hô đồng thanh.
Đó là tiếng hô của các chủng tộc khác nhau, ầm ĩ đinh tai nhức óc, cùng la lên một chữ: “Vua! Vua! Vua!”
Đó là —— vị vua của chúng ta! Vị vua dẫn dắt chúng ta đến kết thúc của cuộc chiến chống quân xâm lược!
Là vua của loài người, là vua của thú tộc!
Gần như sắp lên ngôi —— Vua của Đại Lục!
Nửa tháng sau khi Hứa Mộ Triều theo Cố Triệt trở lại tổng bộ chỉ huy tiền tuyến, tình hình chiến tranh của đại lục đã hoàn toàn bừng sáng.
Đêm nay, cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng chỉ huy, lật xem tài liệu điện tử, không nhịn nổi ngẩng đầu lên nhìn Nguyên soái đang đứng sừng sững trước cửa sổ: “Như vậy xem ra Minh Hoằng đã cùng đường rồi?”
Cố Triệt nhìn cô, gật đầu: “Thế bao vây đã được hình thành. Không tới ba ngày, chúng ta có thể liên hợp với quân đội Zombie. Minh Hoằng sẽ không còn đường lui nữa.”
Liên quân ba phe loài người, thú tộc và Zombie. Tổng binh lực vượt lên gấp rưỡi số người máy! Mà lần đầu hợp tác của Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ, hiệu quả có thể tưởng tượng được. Mặc dù Minh Hoằng cũng bộc lộ tài năng chỉ huy xuất sắc, chỉ số thông minh cũng đủ cao. Nhưng ngay cả Hứa Mộ Triều cũng cảm thấy là không thể so sánh với bất kỳ ai trong hai người Cố – Thẩm. Cho dù hắn thông minh hơn biết suy tính hơn, nhưng kinh nghiệm còn quá ít. Nên làm sao có thể đối địch được?
Bởi vậy từ sau cuộc Tây chinh của liên quân thú tộc và loài người lần trước, toàn bộ thế cục chiến tranh đã xoay vần. Trải qua hơn một tháng, đã thấy được hiệu quả chiến lược phân tách của hai người Cố – Thẩm, người máy bị đánh cho hỗn loạn, đối mặt với từng trận thất bại thảm hại.
“Thật ra Minh Hoằng xem như cũng đã từng tha mạng cho em.” Hứa Mộ Triều than nhẹ.
Cố Triệt nghe vậy, ngồi xuống cạnh cô, kéo cô vào trong lòng: “Muốn anh tha mạng cho hắn?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Nguyên tắc cơ bản của hắn là tiêu diệt sạch các tất cả chủng tộc khác. Em không thể vì hắn tha cho em mà bất chấp đại cục. Nhưng mà nói thế nào đi nữa, thật ra em vẫn cảm thấy, hắn không hề giống người máy. Hắn quá tự phụ, tự phụ đến mức trở thành nhược điểm. Hơn nữa, dường như hắn tràn ngập hứng thú với tất cả loài người. Em cảm thấy, mặc dù hắn bẩm sinh là vô tình, nhưng dù cố tình hay vô ý, hắn lại để lộ sự cảm tính của bản thân.”
Cố Triệt im lặng trong chốc lát: “Những người liên quan đến việc trao đổi thỏa thuận với hắn đã xử lý hết rồi. Anh sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Hứa Mộ Triều nhìm chằm chằm vào đôi mắt màu đen tĩnh lặng của anh, không khỏi mềm lòng, mỉm cười nói: “Này! Tuy rằng cơ thể em, em tự làm chủ. Hắn ta có chiếm lợi được chút xíu, nhưng không có làm vậy với em. . . Hắn đã buông tha cho em.”
Cố Triệt nhìn nụcười trong sáng của cô, độtt ngột đưa tay ra giữ lấy gáy cô, cúi đầu xuống, nồng nàn hôn thật lâu.
Cho đến khi cô không hề phòng bị mềm yếu trong lòng anh, anh thấp giọng dường như lẩm bẩm bên tai cô: “Em làm chủ?”
“Ừm. . .” Hứa Mộ Triều nắm lấy quân trang của anh, híp mắt nhìn anh, “Không phải chúng ta đa thỏa thuận rồi sao. . .Trong quân doanh chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới? Sao anh lại hôn em ở phòng chỉ huy?”
Cố Triệt dừng lại, thì ra là cô cố ý.
Hứa Mộ Triều mỉm cười —— Thật ra, thấy anh vì chuyện tác chiến mà bận đến độ bù đầu suốt nửa tháng nay, nên cô mới nói đùa để làm cho anh vui!
Anh buông cô ra, trở về trước bàn làm việc mở tài liệu, hờ hững nói: “Sớm muộn gì cũng là của anh.” Ý ngầm là —— Sao anh có thể giảm tổng số lần được?
Hứa Mộ Triều hiểu ra ý đồ mờ ám trong lời anh nới thì đỏ mặt, nhìn anh nghiêm túc bắt đầu làm việc, ngẩng đầu nhìn thời gian, liền ra ngoài bưng đồ ăn khuya lên.
Đến cửa, người hầu đã sai người bưng bữa ăn khuya đứng chờ, thấy Hứa Mộ Triều liền kéo cô qua một bên, thân thiết nói nhỏ: “Mộ Triều, đảo Đông Y và núi tuyết Thanh Tích, cô thích đi đâu?”
“Hử?” Hai điểm du lịch tham quan nghỉ dưỡng nổi tiếng, làm gì thế?
“Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi định đề nghị Nguyên soái nghỉ ngơi mười ngày, chắc ngài sẽ đồng ý. Cô thích nơi nào?
“Ừm. . .” Hơi khó chọn, cô chưa từng đi.
“Đảo Đông Y phong cảnh thơ mộng, có thể bơi, lặn nước, câu cá vân vân; Leo núi tuyết, cũng là thú vui đặc biệt. Người hầu chúng tôi cần chuẩn bị sớm. Nếu như đi núi tuyết, cần phải có trang bị leo núi.”
“Đảo.” Một giọng nói lành lạnh truyền đến.
Người hầu hơi sửng sốt, ngài Nguyên soái cũng chưa từng hỏi đến việc nhỏ này. Đi nghỉ, đương nhiên anh phải hỏi ý của phụ nữ rồi. Nhưng vừa nãy, Nguyên soái lại tạm ngưng công việc để phát biểu ý kiến. . .
Anh ta nghĩ ngợi một lúc thì hiểu ra, suýt nữa bật cười. Anh ta gật đầu với Hứa Mộ Triều đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Vậy đảo Đông Y. Tôi sẽ cho người chuẩn bị.”
Hứa Mộ Triều để ý vẻ mặt của người hầu, nghi hoặc trở về phòng chỉ huy: “Vì sao lại chọn đảo Đông Y? Anh thích à?”
Cố Triệt không ngẩng đầu lên: “Ừm.”
Cố Tiểu Bạch vẫn được nuôi ở chỗ người hầu. Vài ngày sau, Hứa Mộ Triều đi trêu Tiểu Bạch, thấy mấy bộ áo tắm với đủ size của cửa hiệu nổi tiếng trên bàn, cô lặng lẽ hiểu ra.