Duyên Đến Chương 5.3

Chương 5.3
Tại sao lại là nói những lời này?

Ngôn Nghiễm thở dài khẩu khí, "Anh đã nói với em là ba mẹ của em bây giờ không có ở đây..." Anh phút chốc câm miệng, bởi vì nước mắt của cô trong nháy mắt rơi  nhanh hơn. 

"Tốt lắm, em đừng khóc, anh đáp ứng dẫn em về nhà. 

"Lão Tứ?" Phòng Văn kinh ngạc không khỏi kêu lên, hắn như vậy ăn nói lung tung được sao? 

"Nhưng là không phải hiện tại." Anh đem phần ngoại lệ nói xong, đồng thời ngắm mẫu thân liếc mắt một cái."Ngươi nhất định phải trước hết nghe lời anh mới có thể..." 

"Em sẽ nghe lời." Khương Hồng Lăng vội vàng gật đầu, vài giọt nước mắt của cô nhanh rơi xuống trên lưng trên tay anh. 

Ngôn Nghiễm liếc nhìn nước mắt trên tay trên lưng anh, đưa tay lấy khăn giấy, thay cô lau nước mắt cùng nước mũi ràn rụa. 

"Đừng khóc nữa." Anh đưa ra mệnh lệnh thứ nhất. 

Cô lập tức gật đầu, mãnh liệt hít hít mũi vài cái." Anh Ngôn Nghiễm, anh bây giờ muốn dẫn em về nhà sao?" Nàng dùng giọng mũi hỏi. 

"Ngươi trước hết nghe kia hai dì lời mà nói..., ân...Đi trước tắm rửa một cái, sau đó, ân..." Anh nhìn về phía mẹ, thật sự không biết kế tiếp nên nói như thế nào. 

" Hồng Lăng, ngươi trước hết tắm rửa một cái, sau đó nghe dì nói cho con  nên xử lý như thế nào chuyện đổ máu, được không?" Phòng văn vui mừng ôn nhu nói xong, một bên cùng trương Thục Phân cũng gấp cắt gật đầu. 

"Có phải hay không ta nghe hoàn về sau, là có thể về nhà ﹖"Khương Hồng Lăng lại lần nữa quay đầu hỏi anh. 

Hồng Lăng không khỏi nhíu mày, đầu chỉ có một ý tưởng, có phải là hiện tại  tiểu hài tử khó  lừa như vậy sao? Hắn nhìn về phía mẫu thân, vốn định xin nàng giúp đỡ, sao biết nàng lại làm vẻ mặt"Xứng đáng, tự làm tự chịu chứ", tức giận khiến hắn nháy mắt đem ánh mắt chuyển ra, nhìn phía ngoài cửa sổ. 

Ngoài cửa sổ một mảnh ám chìm di? Anh làm sao có thể đã quên tốt như vậy dùng là lý do? 

" Hồng Lăng ,em xem." Anh đem tầm mắt dời  trên mặt Khương Hồng Lăng đang chờ anh trả lời, sau đó ngón tay chỉ hướng cửa sổ, "Bên ngoài trời đã tối rồi, cho nên cho dù em nghe dì nói với em xong , khả năng cũng không thể lập tức về nhà." 

"Vậy đợi ngày mai hừng đông, em liền có thể trở về nhà sao?"Cô hỏi lại. 

Ngôn Nghiễm sửng sốt, nhất thời có cảm giác muốn hỏi trời. Gặp mẹ cùng a di ở một bên cười trộm, anh nhịn không được trừng mắt nhìn các nàng liếc mắt một cái. 

"Được." Hắn nghĩ, dù sao con nít cũng rất hay quên, tỉnh lại nhất định sẽ đem chuyện này quên sạch, hắn căn bản không cần phải lo lắng. 

"Thật sự? Ngôn Nghiễm ca ca, anh đáp ứng chuyện của em không được quên nha." Cô tươi cười rạng rỡ. 

"Đương nhiên." Ngôn Nghiễm trong miệng nói xong, trong lòng lại tưởng mới là lạ! 

"Chúng ta cùng ngoắc ngoắc tay nào." Khương Hồng Lăng hướng anh vươn đầu ngón út. 

"Không cần đâu?" Anh vẻ mặt hoảng sợ  trừng mắt nhìn hành động ngây thơ của cô, chỉ thấy hai bà mẹ kia cũng đang ở một bên cười không thể át. 

" Ngoắc ngoắc tay." Vẻ mặt của cô kiên quyết, đầu ngón út càng hướng anh đến gần rồi hơn. 

Ngôn Nghiễm nhịn xuống đi mát xa huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau của mình, nhanh chóng vươn ngón út cùng nàng móc tay."Tốt lắm." 

"Còn phải đóng dấu." 

Mẹ nó! Anh ở trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng vẫn theo lời của cô nhanh chóng  cùng  ngón cái đối ngón cái  kìm sau, đứng dậy. 

"Tốt lắm, hiện tại ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời a di mà nói..., biết không?" Anh vừa nói vừa phù nàng . 

"Biết." Khương Hồng Lăng nhận chân gật đầu. 

Ngôn Nghiễm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa đánh xong một cuộc chiến thế kỷ , làm cho Phòng Văn cùng trương Thục Phân ở 1 bên lại lần nữa bật cười ra tiếng 

Hắn trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, nổi giận đùng đùng  bỏ lại một câu, "Giao cho các hai người." Sau đó xoay người rời đi. 

" Anh Ngôn Nghiễm, Anh Ngôn Nghiễm..." 

Từng tiếng bức thiết  kêu to làm cho nói Ngôn Nghiễm chậm rãi theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, hắn khốn ý rất đậm  khẽ lên tiếng, tưởng đổi lại tư thế tiếp tục ngủ, nhưng sao lại cảm thấy có một  trọng lực đặt ở trên người mình. 

" Anh Ngôn Nghiễm, trời đã sáng, rời giường !" 

Bên tai thanh âm không ngừng vang lên, lại thay đổi lời kịch, hơn nữa thanh âm gần gũi dường như ngay tại bên tai. . 

Dọa ﹗Ngôn Nghiễm phút chốc mở mắt ra, trừng mắt nhìn nữ nhân nhảy tới ngồi ở trên người hắn, thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai 

" Khương, Hồng ,Lăng!" Anh nghiến răng nghiến lợi  bật ra ra tiếng, "Em đang làm gì đó? Không cần đè lên người anh , đi!" 

Nghe thấy lời của anh, Khương Hồng Lăng không nói hai lời  lập tức bò xuống giường, ngoan ngoãn đứng ở bên giường nhìn anh." Anh Ngôn Nghiễm, trời đã sáng." 

Ngôn Nghiễm vụng trộm nhìn trời sáng bên ngoài cửa sổ, sau đó giằng co nói "Anh biết trời đã sáng, sáng sớm em chạy đến phòng anh làm gì ﹖" 

"Anh nói muốn dẫn em về nhà." Cô nhận chân trả lời. 

"Anh " Anh sửng sốt, ngây ra như phỗng nhìn cô. Ông trời, cô làm sao có thể đến bây giờ cũng còn không quên nhớ chuyện này? 

" Ngôn Nghiễm ca ca, rời giường, trời đã sáng rồi, anh có thể mang em về nhà." 

Ngôn Nghiễm kéo lạnh mền lên đầu, ở trong chăn hô to, "Bây giờ còn sớm, em để cho Anh Ngôn Nghiễm ngủ thêm một chút." Quyết định sử dụng kéo dài chiến thuật  anh biết rõ này khả năng vô dụng, bất quá ít nhất anh là có thể tranh thủ nghĩ một số biện pháp  thời gian đi. 

" Anh Ngôn Nghiễm, anh có phải hay không muốn nuốt lời?" 

"Cái gì?" Không nghĩ tới trong miệng cô theo nghe thế câu thành ngữ, trong phút chốc anh xốc chăn lên lạnh bị, kinh ngạc  trừng mắt cô. 

"Ba em nói nuốt lời chính là không giữ lời hứa, nói không giữ lời, cũng chính là ý tứ của gạt người." Cho là anh nghe không hiểu kia bốn chữ ý tứ kia, Khương Hồng Lăng chậm rãi giải thích cho anh nghe." Anh Ngôn Nghiễm, anh nói muốn dẫn em về nhà có phải hay không gạt người ?" 

"Anh..." Anh có loại câm điếc ngậm bồ hòn mà im, có cảm giác nói không ra lời. Thấy cô  bộ dạng mau khóc lên, một cỗ không muốn làm cho cô khóc  xúc động nhất thời du nhiên nhi sinh, "Anh đương nhiên không phải gạt em ." Anh thốt ra nói. 

"Thật vậy chăng?" Vui sướng lại lần nữa ở trong mắt cô thoáng hiện, "Vậy anh bây giờ muốn dẫn em về nhà sao?" 

Thực cái gọi là thiên làm bậy vẫn còn khả vì, tự gây nghiệt không thể sống. Ngôn Nghiễm có cổ tưởng chiêu|khai] tử của mình xúc động. Anh hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy, muốn cô ngồi vào bên giường. 

"Vốn Anh Ngôn Nghiễm là nghĩ tại hôm nay mang em về nhà , " Anh ôn nhu  giải thích, "Nhưng là Anh Ngôn Nghiễm đột nhiên nghĩ đến hôm nay anh có việc, cho nên..." 

"Cho nên anh sẽ không mang em về nhà?" Cô xem thấy anh, trong mắt dần dần phiếm xuất lệ quang, "Anh gạt người!" 

"Anh không có lừa em, Anh Ngôn Nghiễm là thật sự có việc." 

"Anh gạt người!" Nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống khuôn mặt. 

Ngôn Nghiễm cảm giác  đầu mình vừa đau lên. 

"Anh không có lừa em, không tin, từ giờ trở đi em có thể vẫn đi theo anh." Anh bất cứ giá nào rồi, dù sao mời cô cùng tổng so với mời cô khóc được rồi. 

Khương Hồng Lăng không nói gì, chính là vẻ mặt nước mắt  theo dõi anh . 

"Đừng khóc." Anh phát hiện mình thật sự chịu không nổi nước mắt của cô."Đi theo a di nói em muốn cùng Anh Ngôn Nghiễm đi chụp ảnh, gọi mọi người giúp em tắm rửa  và chuẩn bị mấy bộ quần áo." 

Nghe vậy, cô vẫn là không nhúc nhích nhìn của anh. 

"Nhanh đi nha, vẫn là em không nghĩ cùng Anh Ngôn Nghiễm đi ra ngoài ? Anh Ngôn Nghiễm lần này đi ra ngoài rất nhiều ngày mới có thể trở về nha!" Anh cố ý nói như vậy. 

"Kia, " Cô rốt cục sợ hãi  mở miệng, "Anh không dẫn em về nhà sao ﹖" 

"Có, nhưng là phải đợi Anh Ngôn Nghiễm giải quyết công việc  xong xuôi  mới có thể." Anh ở trong lòng bỏ thêm một câu, còn có đến lúc đó cô cũng còn nhớ rõ phải về nhà mới được."Hiện tại, đi gọi a di giúp em chuẩn bị quần áo." 

"Vâng." Cô gật đầu, lập tức đứng lên hướng ngoài cửa chạy đi. 

"Chờ một chút." Ngôn Nghiễm đột nhiên nhớ tới một sự kiện. 

Khương Hồng Lăng dừng bước lại, quay đầu nhìn anh. 

"Đem nước mắt trên mặt lau sạch đi." Anh so đo mặt mình. 

Cô nhanh chóng  thân thủ ở trên mặt lung tung lau vài cái, "Tốt lắm." 

Nhìn cô, Ngôn Nghiễm có chút bất đắc dĩ  khẽ thở dài một cái, "Đi thôi." 

Chỉ thấy cô nhanh chóng gật đầu sau chạy đi bỏ chạy, mười đủ mười  đứa nhỏ tính. 

Ai, cô vốn chính là đứa bé, anh làm sao có thể đã quên được? 

Lắc đầu, anh xốc chăn lên rồi  đứng dậy xuống giường. Anh phải gọi điện thoại nói cho học trưởng, anh quyết định muốn tham gia hành trình xã đoàn tổ chức  chụp ảnh rồi, chỉ hy vọng hết thảy cũng còn tới kịp. 

Nguồn: truyen8.mobi/t37481-duyen-den-chuong-53.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận