“Ba… ba, bốn đĩa.”
“Rốt cuộc bao nhiêu đĩa?”
“Năm… sáu đĩa.” Có người đang lúng túng với những con số. Từ nhỏ nhỏ Anh Tư đã vậy, mấy chuyện nghịch ngợm luôn rất nhiệt tình, nhược điểm duy nhất chính là, đứng trước câu hỏi vặn của người khác, ngay lập tức không thể nói dối được, mặc dù đấu tranh tư tử nhiều lần nhưng vẫn như một đứa trẻ thật thà.
“Là năm hay sáu?”
“…Sáu…” Tạ Anh Tư ủ dột trả lời, nhưng lại không phục, lập tức nghiêng đầu, lúng túng cãi: “…Cũng chưa phải là ăn nhiều.” Thực ra cô mới chỉ phát huy một nửa năng lực chiến đấu mà thôi.
Tôi thấy cô thật ghê tởm.
Không chỉ Tạ anh tư, cái ngữ điệu trầm bổng này của mỹ nhân khiến khẩu vị tất cả mọi người đều thất thường. Ngồi thêm một lúc nữa tất cả phân nhóm kéo nhau đến KTV hát.
Đường phố tràn ngập sắc màu với ánh đèn ne-on chiếu rọi, đêm tối cuồng loạn cho con người ta lí do buông thả, vì vậy, tất cả đều không còn cẩn thận, nghiêm túc nữa.
Cả đoàn được dẫn vào một dãy ghế lớn, trong không gian mờ tối, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên mặt mọi người, nhìn vào thấy rất đẹp. Chu minh cùng Hàn vân tiếu vừa cười vừa sánh vai ngồi xuống cạnh anh già Quan nghiêm. Tạ anh tư vốn muốn tìm một nơi rộng rãi để ngủ, nhưng bị Lạp lạp đẩy vào ngồi chen bên cạnh an già. Mấy nam nữ thanh niên khác đều là khách quen của KTV, mặc dù có mặt sếp ở đây nhưng nghĩ sếp có mỹ nhân đi cùng sẽ không nhìn đến bên này nên đáng chơi cứ phải chơi.
Hàn mỹ nhân lúc đầu vẫn còn chút thoi quen của mỹ nhân, ví dụ như cư xử dè dặt có chừng mực. Nhưng khi cái miệng xúc xích của Châu minh gào lên câu hát, “Ồ tôi phải theo đuổi tình yêu của tôi”, cô ta liền quên hết việc “cư xử có chừng mực là mỹ đức”, bờ mông đẹp càng nhích lại gần, im lặng ngầm công khai có quyền với Chu minh.
“Tổng biên, anh có biết hát không?”
“Không. Vậy còn cô Hàn?”
“Em cũng bình thường, chăm chỉ tập luyện ấy mà. Có điều em chỉ dám hát nơi ít người thôi, em dễ xấu hổ lắm.”
Tạ anh tư nheo mắt vờ ngủ, nhưng tiếng đàn ông, phụ nữ bên cnahj hoặc nhỏ hoặc dịu dàng ấy đã quấy nhiễu bộ nào mệt mỏi của cô. Châu minh và Diệp bội bội đanh song ca rất tình cảm, “Duyên khó rồi, tình khó rồi…” bịn rịn, nhưng trong tiếng nhạc ồn ào, Lạp lạp ra sức ngồi bên kéo tay áo khẽ gọi cô “Chị anh tư, đừng ngủ mà, chúng ta nói chuyện đi…”
Bên trái, bên phải, đằng trước đằng sau, bên nào cũng là âm thanh? Tạ anh tư đang ở bờ vực của sjw suy sụp, mở đôi mắt đan phượng ra, ánh nhìn của Anh tư bỗng sáng rực lên, nhìn sang bên trái thiếu chút nữa thôi là Hàn vân tiếu lao vòa lòng Chu minh, nở nụ cười quyến rũ, hoặc vô tình hoặc cố tình chạm vào anh, còn ghé sát tai anh thì thầm đầy mê hoặc. Còn Chu minh, có vẻ cũng rất tận hưởng nét dịu dàng kề sát bên mình của mỹ nhân, lộ ra vẻ mặt cái gì cũng nghe theo em.
Nhìn sang bên phải Lạp lạp chớp chớp đôi mắt nhỏ baby nhìn Anh tư một cách vô tội, ánh đèn nhấp nháy chiếu rọi lên khuôn mặt trang điểm có đôi chút tàn tạ vài phần ghê ghê.
Nhìn về phía trước Châu minh cầm mĩ gào thét, cặp môi xúc xich mở to khẽ run, có thể nhìn rõ mấy cái răng mọc lệch trong miệng.
Cô chịu đủ rồi, đủ lắm rồi, những con người thô tục này, hoặc trực tiếp hoặc ngấm ngầm đẩy Tạ anh tư đến mức ngày một thô tục hơn. Đứng dậy, cô lộc cộc đi ra khỏi phòng hát ầm ĩ huyên náo. Mẹ kiếp, đã muốn lão nương thô tục đến thế, vậy thì tôi vào nhà vệ sinh thô tục là được chứ gì?
Cô gái kiên cường sầm cái mặt lại đi tìm nhà vệ sinh, đầu cúi xuống, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thấy cánh cửa cứ nghĩ là nhà vệ sinh thế là liền đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa có người đàn ông với mái tóc vuốt keo vừa giải quyết xong đang cúi đầu kéo khóa quần thấy cô gái kiên cường tà khí động trời, anh ta ngân rngwowif ra ở đó. “Tôi…tôi không đi nhầm phòng.”
“Tôi có nói anh nhầm đâu?” Khuôn mặt cô gái kiên cường không có vẻ đỏ lựng xấu hổ của thục nữ, thay vào đó là sự gầm lên giận dữ của hổ cái. Gầm xong, cô quay người đóng rầm cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Anh tư ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, dần dần bình tĩnh lại một chút. Cô ra sức táp nước lạnh vào mặt đang kích động sục sôi của mình, đem lại cảm giác khoan khoái dễ chịu kỳ lạ. Cô soi mình trong gương, dòng nước vẫn còn đọng trên khuôn mặt mệt mỏi, trong lòng lửa giận đnag bốc lên ngùn ngụt. Cô hiểu, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bản thân lại nóng nảy như vậy. Tất cả đều là do tên công tử bột Chu minh đó, bắt cô tăng ca, tăng ca nhiều hơn người khác, một khi tăng ca cô sẽ không ngủ đủ. Khó khăn lắm mới có dịp được ăn uống thịnh soạn nhưng anh ta lại nhảy ra hạ lệnh cho cô stop. Mẹ kiếp dựa vào cái gì mà anh ta bắt cô không được ăn?
Ăn và ngủ vốn là chủ đề quan trọng nhất trong cuộc đời mỹ miều của Tạ anh tư, nhưng cái gã Chu minh này chạm phải đường cao áp rồi, chuyện ăn uống không để cô thoải mái. Càng nghĩ càng tức, Tạ anh tư nổi xung đứng chôn chân trước gương.
Ánh lửa căm phẫn trong đôi mắt đan phượng cuộn trào mãnh liệt, Tạ anh tư lao ra khỏi nhà vệ sinh như một ngọn gió. Đồ tiện nhân như anh không để tôi sống an thân, thì tôi cũng không để người phụ nữ của anh sống yên ổn.