Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Chương 96: Rung động mãnh liệt

Mạc Khả Ngôn xuất hiện, khiến Phong Khải Trạch lập tức nhíu mày tức giận, toàn thân không chỉ tức giận mà còn có cảm giác chán ghét mãnh liệt.

Ngoại trừ Tạ Thiên Ngưng, anh không thích bất cứ cô gái nào khác đến gần, nhất là loại con gái cực kỳ lẳng lơ này, mùi hương từ cơ thể có thể xông chết người.

Tạ Thiên Ngưng nhìn cô gái trước mặt, tầm mắt đầu tiên hạ xuống hai cái bánh bao trước ngực kia, trong lòng không khỏi chấn động.

Cô ta dứt khoát cởi hết trơn ra đi, còn mặc hai cái cục kia làm gì, vẽ vời cho thêm chuyện.

Chẳng qua hai cái bánh bao trước ngực kia của cô ta, thật đúng là rất khoa trương, to đến mức tràn ra ngoài, tám phần là đi làm phẫu thuật nâng ngực rồi.

“Khỉ nhỏ, anh biết người này sao?” Môi cô kề sát bên tai anh, cô nhỏ giọng , trong lòng bất tri bất giác có chút buồn bực.

Cô không thích bên cạnh anh có cô gái khác, bằng không cô sẽ cảm thấy không được thoải mái.

Phong Khải Trạch không khiêm tốn như cô mà dùng giọng nói bình thường nói chuyện: “Không quen, cũng không muốn quen, không thèm quen.”

“Nhưng mà cô ta giống như là quen biết anh đó.”

“Anh còn biết cả Lưu Đức Hoa đó, nhưng mà Lưu Đức Hoa không biết anh, hiểu chưa?”

“Ừ.”

Mạc Khả Ngôn nghe rõ ràng hai người nói chuyện, rất muốn phát hỏa, nhưng vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Phong Khải Trạch, đành phải cố gắng duy trì nụ cười, nịnh nọt hỏi: “Tiên sinh, vừa rồi là do tôi nhận lầm người, nên mới nói vậy với anh, bây giờ tôi ở đây xin lỗi anh, mong anh đừng so đo với tôi, có được không?”

Nói xong lại ngồi gần hơn, cả người cơ hồ kề sát người Phong Khải Trạch, dùng bộ ngực của mình từ từ tiến lại gần.

Phong Khải Trạch không để ý đến cô, trực tiếp đứng lên.

“A____” Mạc Khả Ngôn không nghĩ tới anh đột nhiên đứng lên, kết quả trọng tâm không vững liền ngã xuống, cũng may một tay kịp thời vịn vào cái bàn, bằng không đã bị ngã nhào xuống đất, như chó đang ăn phân.

Hai trợ lý ở đằng sau vội vã chạy tới, đỡ cô một tay: “Mạc tiểu thư, cô không sao chứ.”

“Buông ra.” Mạc Khả Ngôn không vui đẩy hai người các cô ra, sau đó đứng lên, trừng mắt nhìn Phong Khải Trạch, tức giận nói: “Tôi đã xin lỗi anh rồi, anh đừng có quá đáng.”

“Tiểu thư, tôi quá đáng hay là cô quá đáng? Tôi với cô không quen biết, xin cô giữ chút tôn trọng đi”. Phong Khải Trạch lạnh lùng trả lời, nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, ôn nhu hỏi: “Em ăn no chưa, còn muốn ăn thêm nữa không?”

“Không cần.” Tạ Thiên Ngưng xấu hổ lắc đầu, có chút không rõ tình huống bây giờ là thế nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Anh lấy ví da ra, để tiền trên bàn, sau đó nắm tay cô trực tiếp rời đi.

Phong Khải Trạch dịu dàng làm Mạc Khả Ngôn nhìn thấy mà nổi trận lôi đình, không thể chịu được bị người khác lạnh nhạt và coi như không khí như vậy, liền phẫn nộ ra lệnh: “Các người đứng lại cho tôi.”

Nói xong, bước nhanh tới, ngăn đường đi của bọn họ, tức giận Phong Khải Trạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có biết tôi là ai hay không?”

Bao nhiêu đàn ông muốn được nói vài câu với cô còn không được, giờ cô chủ động nói chuyện với anh, vậy mà anh cư nhiên không thèm nhìn đến cô như thế, đáng giận.

Cô cũng không tin, cô không chinh phục được người đàn ông này.

“Cô không phải là thiên hậu điện ảnh sao, có gì ghê gớm đâu.” Phong Khải Trạch không nói là trả lời, căn bản không để Mạc Khả Ngôn vào mắt.

“Con khỉ nhỏ, cô ấy chính là thiên hậu điện ảnh Mạc Khả Ngôn sao?” Tạ Thiên Ngưng rất kinh ngạc, lắc lư đầu một chút, trừng lớn mắt nhìn người được gọi là ‘Thiên hậu điện ảnh’, có vẻ không thể tin được, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Trời ạ, thiên hậu điện ảnh này cũng là quá ghê rồi, quả thực không khác gì người mẫu khỏa thân. Cô ta có thể ngồi vào vị trí thiên hậu điện ảnh, chắc là có tài năng đặc biệt.

Nhưng mà cô cũng biết, trong thế giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm, có lẽ là do cô ít gặp nhiều chuyện quái đản rồi.

“Ừ, em thích cô ta sao?” Anh hơi hơi cúi đầu nhìn xuống mặt cô, mừng thầm hỏi.

“Không thích.” Cô trả lời thẳng, cố hết sức nhỏ giọng.

Mặc dù như thế, Mạc Khả Ngôn vẫn nghe rõ ràng lời cô nói, càng buồn bực hơn, tức giận đến mất hết lý trí, đi tới dùng sức kéo Tạ Thiên Ngưng ra, cường thế nói: “Cô tránh ra”.

Mạc Khả Ngôn đẩy Tạ Thiên Ngưng ra rồi thì bản thân đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch, kéo cánh tay anh, yêu mị quấn trên người anh, dụ dỗ nói: “Hôm nay tôi theo anh, thế nào hả, ừ, anh muốn gì thì được cái đó.”

Tất cả trong giọng nói kia đều lộ ra vẻ thích thú, rõ ràng là sắc dụ.

Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy Phong Khải Trạch bị cô gái khác quấn lấy, trong lòng không dễ chịu gì, tức giận trừng mắt nhìn anh, xem phản ứng của anh thế nào.

Cô nghĩ nhiều nhất là anh đẩy Mạc Khả Ngôn ra, nhưng hết thảy trước mặt, lại khiến cô chấn động.

Phong Khải Trạch ghét bị người lạ đụng chạm, trong lòng chán ghét Mạc Khải Ngôn đến cực điểm, đối với cô ta, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, một tay nắm lấy mái tóc dài của cô, dùng sức kéo cô ra.

“A _____ đau______” Tóc Mạc Khải Ngôn bị kéo rất mạnh, vô cùng đau đớn, không thể không buông tay ra khỏi người đàn ông, đau đớn ra lệnh: “Buông ra, anh mau buông ra cho tôi.”

Lúc này, những người chung quanh nghe được tiếng ồn ào, liền vây quanh lại xem náo nhiệt.

Vệ sĩ của Mạc Khả Ngôn thấy sự việc không tốt lắm, liền xông lên muốn cứu cô.

Phong Khải Trạch nhìn thấy vệ sĩ xông lên, bèn dùng sức quăng cô về phía đám vệ sĩ.

“A_____” Tóc lại bị kéo mạnh thêm một lần nữa, Mạc Khả Ngôn đau đến kêu thảm thiết.

Đám vệ sĩ không có biện pháp, đành phải đưa tay đỡ lấy cô, trách cho cô té bị thương.

Trợ lý chạy nhanh đến, quan tâm hỏi: “Mạc tiểu thư, cô không sao chứ.”

“Cút ngay,” Mạc Khả Ngôn tức điên lên, dùng sức đẩy trợ lý ra, đi đến trước mặt Phong Khải Trạch, phẫn nộ nói: “Anh cư nhiên dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ cho anh không còn đường để về luôn.”

Từ sau khi thành danh, chưa có ai dám đối xử với cô như vậy, hai người kia, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Vậy thì để xem cô có khả năng đó hay không.” Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, dùng tay vuốt lại mái tóc hơi lộn xộn của cô, dịu dàng cười cười, quan tâm hỏi: “Cô ta có làm em bị thương không, trên người có chỗ nào đau không?”

“Không có.” Tạ Thiên Ngưng ngây ngốc trả lời, giờ khắc này mới phát hiện ra, anh đối với cô gái khác, một chút thương tiếc cũng không có.

Đuổi hết những người khác. Loại phụ nữ xinh đẹp lại khiêu gợi như Mạc Khả Ngôn, là đàn ông nhìn vào đều sẽ thích, còn anh lại tàn nhẫn nắm lấy tóc của cô ta, hung hăng ném cô ta đi.

Thật khó mà tưởng nổi.

Anh có nắm lấy tóc của cô, rồi quăng cô sang một bên như vậy hay không?

“Không có là tốt rồi, nếu cô ta làm em bị thương chút nào, anh sẽ bắt cô ta phải trả giá gấp mười lần.”

Bá đạo nói, còn có sủng nịnh, khiến trong lòng cô rung động mãnh liệt.

Nếu cứ như vậy nữa, cô nhất định sẽ chìm đắm trong sự sủng ái của anh thôi.

Mạc Khả Ngôn thấy Phong Khải Trạch hung hãn như vậy, căn bản không để cô vào mắt, càng giận hơn, liền ra lệnh ột tên vệ sĩ ở bên cạnh: “Dạy dỗ bọn họ thật tốt cho tôi, tất cả hậu quả, tôi gánh hết.”

Bọn vệ sĩ nghe được chỉ thị, lập tức động thủ đánh nhau.

Phong Khải Trạch kéo Tạ Thiên Ngưng ra phía sau lưng mình, một quyền đánh sưng lỗ mũi của một tên vệ sĩ, ứa ra máu tươi. Đánh xong, còn vui vẻ nói: “Thật lâu rồi không có hoạt động gân cốt, vừa vặn có vài người giúp tôi làm nóng người.”

Vừa nói xong, đột nhiên ra tay, thân thủ nhanh, chuẩn, độc, hai ba chiêu đã đánh cái đám vệ sĩ ngã xuống đất, sau đó anh nhìn quét qua cả nhóm một lần, khinh thường nói: “Thân thủ như vậy mà cũng đòi làm vệ sĩ, về nhà mà bế con đi.”

Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy cảnh vừa rồi tuyệt vời thế nào, vỗ tay hoan hô: “Oa, thật là lợi hại nha!”

Không nghĩ đến thân thủ của anh lại giỏi đến vậy, có thể chụp hình cảnh đánh võ rồi.

Phong Khải Trạch nghe được tiếng reo hò của cô, liền xoay người lại, cười một nụ cười thắng lợi với cô.

Mạc Khả Ngôn ở phía sau cảm thấy thật sự không phục, liền lấy một cái ghế trong tiệm vằn thắn lên, đánh vào người Phong Khải Trạch.

Phong Khải Trạch đang đưa lưng về phía cô, nên không phát hiện ra.

Tạ Thiên Ngưng thấy cảnh này liền lập tức xông lên, không chút do dự đẩy anh ra.

Nhưng lúc này ghế đã đánh xuống, khi cô đẩy anh ra thì bản thân lại không kịp né tránh, cứ vậy bị ghế nện thẳng vào trên cánh tay, đau đến nổi không kìm chế được kêu lên: “A___”

“Thiên Ngưng_____” Phong Khải Trạch đột nhiên bị đẩy ra, ngay lập tức quay lại, nhìn thấy cảnh Mạc Khả Ngôn lấy ghế nện lên người Tạ Thiên Ngưng, kinh hoàng hô to, sau đó xông tới đỡ lấy cô, nhìn chỗ cô bị đánh, sốt ruột lo lắng hỏi: “Bị thương thế nào rồi, anh lập tức đem em đi bệnh viện.”

Tạ Thiên Ngưng trì hoãn một hồi, chờ cánh tay không còn đau như vậy nữa, mới mở miệng: “Không có gì đáng ngại, sức lực của cô ta không lớn, nện không quá đau, trở về bôi thuốc trị thương một chút là tốt rồi.”

Cũng may sức của Mạc Khả Ngôn không qúa lớn, hơn nữa cũng không đánh vào chỗ trọng yếu, bằng không giờ cô khẳng định rất thảm.

“Em lúc nào cũng thế, cái gì cũng liều chết chịu đựng, ngộ nhỡ thương tốn đến xương cốt thì sao? Đi, anh dẫn em đi gặp bác sĩ.” Anh cực kì kiên trì, không thể không đem cô đi gặp bác sĩ.

Cô không lay chuyển được, đành phải đi theo anh.

Trước khi Phong Khải Trạch đi còn quay đầu lại, giận dữ nhìn Mạc Khả Ngôn, khốc liệt nói: “Nếu cô ấy có chuyện gì không hay xảy ra, cô cứ chờ trả giá đắt để bồi thường đi.”

Mạc Khả Ngôn cầm ghế trong tay, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trên mặt có chút hoảng sợ, ánh mắt nhìn hai người kia rời đi, đáy lòng bất tri bất giác cảm thấy khí lạnh chảy khắp người.

Cô vì sao phải sợ chứ?

Cô là thiên hậu điện ảnh, sau lưng có rất nhiều người chống, cần chi phải sợ một tên vô danh tiểu tốt, chẳng qua anh ta chỉ có thể đánh một chút, chỉ có bộ dáng xinh đẹp một chút mà thôi, chẳng có gì đáng ngại.

“Mạc tiểu thư, bọn họ giống như không phải người dễ chọc đâu.” Một trợ lý thấy rõ mọi chuyện xảy ra, trực giác nói cho cô biết hai người vừa rồi không đơn giản, nên chỉ thưa dạ một câu.

Một câu này, làm cho Mạc Khả Ngôn giận dữ, nghiêm khắc khiển trách: “Chẳng lẽ tôi là người dễ chọc sao? Hai người đó tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, bằng không tôi sẽ cho bọn họ đẹp mặt, hừ.”

Mạc Khả Ngôn mắng xong, ném cái ghế trong tay xuống, thái độ kiêu ngạo rời đi.

Không ai dám nói thêm nữa, vội vàng đuổi kịp.

Ông chủ tiệm vằn thắn lấy cái ghế của mình về, vỗ một cái rồi bỏ xuống, sau đó nhắc vài câu: “Đám trẻ bây giờ thật là kích động quá, nhưng cũng thật ngu xuẩn, haiz!”

Đám người vây xem từ từ tản đi, thật giống như là xem một tuồng kịch.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/gai-e-khieu-chien-tong-giam-doc-ac-ma/chuong-96/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận