Buổi tối, An Ninh cùng mẫu thân đại nhân trò chuyện, Tường Vi online tìm cô, Lý phu nhân cũng có chút mệt, ngáp một cái nói câu “Nghỉ ngơi sớm một chút” với con gái rồi trở về phòng.
Tường Vi: lại đang xem bàng môn tà đạo gì đó?
An Ninh: đang ăn vặt.
Tường Vi: béo, cố gắng béo!
An Ninh: tui ăn phấn hoa, hình như nó có tác dụng giảm béo à.
Tường Vi: sao lại ăn thứ này? ! Ngoan, nhanh đi ăn thịt đi, đi, đi đi!
An Ninh: hồi chiều thấy một bà lão mang một túi lớn mật với phấn hoa trong khu của tụi mình, tui thấy trời mưa to mà bà lão còn mang đồ nặng như vậy, liền mua một lọ mật ong với một lọ phấn hoa, mua rồi đương nhiên phải ăn, lãng phí không tốt.
Tường Vi: chậc. Nói chuyện chính, hôm nay Giang Húc nói với tui một chuyện, ảnh nói tối hôm qua nhìn thấy bà cùng một nam sinh đi ra ngoài ăn cơm .
An Ninh: ^_^ sư huynh hảo nhãn lực.
Tường Vi: ảnh nói người đó ở khoa khác, một người thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Ta nói chứ, hồi nào bà trêu chọc một nhân vật như vậy? (Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn)
An Ninh: ừ, tui cũng đang nghĩ, hồi nào nhỉ…
Tường Vi: …
Tường Vi: quên đi. Cuộc thi vào thứ Ba tuần sau, bà cảm thấy tui nên hát bài gì?
An Ninh: hai con bướm?
Tường Vi: lại thêm một bài dân ca? Ta nóiiiii, bà có thể thật tình đề nghị một chút hay không hả? !
An Ninh mỉm cười nhìn trong khung đối thoại nhảy ra icon hung ác, nhìn di động chói mắt trên bàn học, do dự cầm lấy…
“Anh thích nghe bài hát nào?”
Sau khi An Ninh nhắn rồi mới cảm thấy… Cô như vậy có tính là mua chuộc giám khảo không?
Quyết định bỏ qua hành động lúc trước, kết quả đối phương trực tiếp gọi điện đến, An Ninh do dự mới ấn nút trò chuyện, “… Chào anh.”
“Chưa ngủ sao?” Giọng của anh ấy nghe qua điện thoại có chút trầm thấp, lại mang theo một chút hương vị nhẹ nhàng và dịu dàng.
An Ninh: “Ừm, sắp ngủ rồi.”
Đối diện truyền đến một giọng nữ thấp, anh nói một câu “Chờ”, An Ninh nghĩ, kỳ thật “Tạm biệt” cũng được …
Đang lúc “Chờ” cô thấy trên màn hình Tường Vi cùng Mao Mao nói chuyện phiếm.
Tường Vi: “spice girls hot, spice girls hot, spice girls spice girls hot hot hot! ! “
Mao Mao: = =!
Tường Vi: nga? Bà đã hiểu a, tui còn tưởng rằng phải phiên dịch cho bà nha.
Mao Mao: = =! Ký hiệu này là đại biểu tui không hiểu.
Tường Vi: không hiểu a.
Tường Vi: cô em cay xè, cô em cay xè, cô em cay cô em cay cay cay! !
Mao Mao: = =!
Tường Vi: cái gì chứ, tiếng Trung cũng không hiểu hả!
An Ninh cười ra tiếng, bên kia điện thoại lúc này truyền tới tiếng nói, “Có phải em xin trường nghiên cứu học thuật chuyên ngành hay không?”
An Ninh kinh ngạc, làm sao anh ta biết được? Hôm qua cô mới đến chỗ giáo sư điền đơn xin… Mục đích là vì lấy thêm hai cái học phần, học thêm một phần tri thức, nắm thêm một ít kinh nghiệm… Nói tóm lại vì cô đã học thiếu một bài…
An Ninh chột dạ lại thẳng thắn trả lời: “Ừm… Vì muốn học thêm chút gì đó…”
“Tìm được người hợp tác chưa?” Đối phương cắt lời cô.
An Ninh: “Có hai bạn học cùng học với tôi…”
Mạc Đình trầm ngâm: “Anh biết rồi.”
“…” Biết cái gì ? An Ninh không hiểu …
Sau lại cùng chị họ nói chuyện phiếm, An Ninh hỏi: có khả năng có một người rất đẹp trai, lại rất thông minh… ừm… thích em không?
Chị họ: khả năng không lớn.
An Ninh: …
Chị họ: trừ phi thông minh bị thông minh lầm. =))
An Ninh: … …
Chiều chủ nhật về trường học, đến cửa phòng đã bị Tường Vi kéo ra ngoài mua quần áo.
Trong các cô, người không thể đi dạo phố nhất là An Ninh, mới nửa tiếng đã kêu mệt, không biết trả giá, còn thường xuyên cho ăn xin tiền lẻ làm cho cả bọn không còn tiền lẻ ngồi xe buýt trở về, chẳng qua, Tường Vi bất đắc dĩ nghĩ, cô vẫn là thích nhất mang bạn học An Ninh đi ra ngoài … Bởi vì đáng yêu.
Tường Vi: “Bà cảm thấy tui mặc cái này đẹp hay là cái kia đẹp?”
An Ninh: “Đều…”
“Đều đẹp hả?” Thật là đứa nhỏ đáng yêu, Tường Vi nghĩ.
Đều như nhau… An Ninh nghĩ.
An Ninh: “Vi Vi, chân tui mỏi quá, có thể cho tui ngồi một lát hay không?”
Hôm nay Tường Vi tâm tình tốt, vì thế hào phóng khai ân: “Ngồi đi.”
An Ninh vừa tìm một chiếc sô pha nhỏ trong tiệm ngồi xuống, thì thấy có người đẩy cửa đi vào, thực khéo cũng là sinh viên đại học X, mà An Ninh sở dĩ nhận ra được là vì lần trước ở thư viện cùng họ nói qua một câu…
Hai người mới vào trước tiên liền thấy được Tường Vi đang ở trước gương xoay trái xoay phải “Thật sự là oan gia ngõ hẹp.”
Tường Vi quay đầu: “Ai u, thì ra là học muội của Giang Húc a.”
Sau khi trừng mắt lẫn nhau một phen, đều tự đi chọn quần áo, A nói với B: “Kỳ thật mua quần áo thì cần phải thử .”
B nói với A: “Người không đẹp thì mặc gì đều giống khoác bao bố.”
A: “Aizzz, già như vậy còn tham gia cái gì đại sứ hình tượng, chúng ta năm 2, năm 3 đại học chơi chơi thử còn đỡ.”
B: “Có một số người cũng không biết cái gì gọi là ‘Tự mình hiểu lấy’ .”
Tường Vi xoay người: “Hai người nói ai đó?”
A: “Tôi có chỉ tên nói họ sao? Chẳng qua là, chính chị muốn thừa nhận bọn tôi cũng không ngại.”
An Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Tường Vi, nghi hoặc hỏi một câu: “Vi Vi, họ không phải cùng tuổi với mình sao? Tui tưởng là học tỷ.” =)) chém hay
Tường Vi sửng sốt, cuồng cười ra tiếng!
A, B sắc mặt trắng nhợt đỏ lên, lập tức nhận ra An Ninh: “Chị không phải là … “
A nói cho hết câu chính là: chị không phải là cô gái lần trước xen vào chuyện của tụi tui sao?