Già Thiên Chương 341 : Đại thủ bút của Thánh địa, Hoàng triều

Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 341: Đại thủ bút của Thánh địa, Hoàng triều

Nhóm Dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Thụy An An ---
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu




Lão già tóc bạc mở cái ngọc đỉnh, màu trắng ra, lấy ra thần dược, tuy nó bị phong ấn bên trong Băng Tuyết Nguyên, nhưng vẫn có hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, khiến người ta thanh tỉnh tinh thần. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Rễ cây màu lam nhạt, lóe ra ánh sáng trong suốt, gốc cây màu trắng ngà này trông giống như đôi chân người vậy, chỉ là nó nhỏ hơn một chút mà thôi.

- Thời gian đã lâu lắm rồi, người ta cũng không nhớ được rốt cuộc nó tên là gì nữa, nhưng trên thế gian này dù có đi khắp Đông Hoang thì chỉ e rằng cũng không thể tìm được thần dược hình người như vậy nữa. Giá khởi điểm của nó là mười lăm vạn cân Nguyên.



- Hít.. !

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, tuy thần dược này vô cùng quý hiếm, nhưng dù sao cũng không trọn vẹn, giá trị chân chính tuyệt đối không vượt quá mười lăm vạn cân Nguyên.

Nhưng giá gốc đã trực tiếp tăng tới mức này rồi, rõ ràng là hội đấu giá cũng hơi quá đáng.

Nhưng chỉ sau thời gian yên lặng ngắn ngủi, rất nhiều người bắt đầu báo giá.

- Mười sáu vạn cân Nguyên.

- Mười tám vạn cân Nguyên.

- Hai mươi vạn cân Nguyên.

Ngay cả đại cường đạo thứ ba là Từ Thiên Hùng cũng đứng lên, hô ra một cái giá trên trời.

Một đám lão già thấy vậy, đều ngồi xuống, vì bọn họ biết rằng đây tuyệt đối không có chỗ cho bọn họ diễn, mà là nơi để các nhân vật cấp Thánh chủ so đấu với nhau.

Quả nhiên, các Thánh địa bắt đầu ra giá, các đại Thánh chủ đều tự mình tới tận đây, ngồi trong phòng khách quý.

- Mấy lão già đầu trọc này cuối cùng cũng ra tay rồi.

Lý Hắc Thủy mừng rỡ, vài lão hòa thượng sau đầu có một vầng sáng, trực tiếp tăng giá lên tới hai mươi lăm vạn cân Nguyên.

Mà đại nhân vật thần bí đầu đội long quan tới từ Trung Châu thì mỗi lần đều tăng giá tới tận năm vạn cân Nguyên.

-Hít...!

Diệp Phàm hít lạnh một hơi, nói:

- Xem ra mấy người này thực sự muốn đi vào Tử Sơn, đây là đang chuẩn bị trước, mua sẵn thần dược bảo mệnh.

Lý Hắc Thủỵ nói:

- Rõ ràng rồi, hay là thừa dịp các đại nhân vật tụ tập tại đây, chúng ta nhanh chóng mang cái quả mà con chó đó từng gặm tới đấu giá luôn đi.

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Không tồi, chỉ cần thần dược này giao dịch xong, lập tức để cho Thiên Yêu bảo khuyết đưa trái cây còn có dấu răng kia đi đấu giá luôn.

- Ha ha ha... Ta thật sự muốn thấy vị Thánh chủ mua được sẽ có vẻ mặt như thế nào.

- Ba mươi vạn cân Nguyên.

Lời vừa phát ra, trong đại sảnh đấu giá lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều giật mình. Đại nhân vật đến từ Trung Châu dùng khí thế bao trùm sông núi, trực tiếp hô giá tới tận ba mươi vạn cân Nguyên.

- Bọn họ điên rồi sao, thần dược không hoàn chỉnh này chỉ có giá mười lăm vạn cân Nguyên, vậy mà lại ra giá tận gấp đôi.

Bên trong đại sảnh, ngay cả các nhân vật lớp tiền bối cũng biến sắc, gặp loại người ra bạo tay thế này thì chỉ e tới cả các Thánh địa cũng phải nhường đường mà thôi.

Trong phòng khách quý có bốn đại nhân vật thần bí đến từ Trung Châu, dường như đó không phải là ba mươi vạn cân Nguyên, mà chỉ là một đống đá tảng mà thôi.

Bọn họ đều tầm trung niên, phong độ không tầm thường, như Thiên Vương hạ phàm, bốn người đều đội long quan, có khí thế khiếp người.

Không ai biết được tuổi thực sự của bọn họ là bao nhiêu.

bốn vị đại nhân vật này không thuộc Đại Hạ hoàng triều, bởi vì Đại Hạ hoàng tử và tiểu ni cô đang ở trong một phòng khác cùng với một gã hoàng thúc Đại Hạ.

- Ba mươi mốt vạn cân Nguyên.

Một lão tăng tới từ Tây Mạc mở miệng ra giá.

- Ba mươi ba vạn cân Nguyên.

Trong phòng khách quý, một tên trung niên đầu đội long quan ung dung báo giá.

Đại sảnh đấu giá lập tức im lặng, ngay cả cường đại như Từ Thiên Hùng cũng ngồi xuống, tuy hắn là nhân vật siêu cấp khủng bố, nhưng cũng không thể sánh được với những người này.

- Một lần tăng lên hai vạn cân Nguyên, thật là khí thế bao trùm cả sông núi a, không quan tâm tới Nguyên chút nào cả.

- Rốt cuộc cũng là đại nhân vật tới từ Trung Châu, hoang cổ hoàng triều mấy vạn năm bất hủ, thống trị ức vạn dặm lãnh thổ, quả nhiên là không ai có thể sánh được.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, nhỏ giọng bàn luận.

- Tại Trung Châu có bốn hoàng triều bất hủ, bách gia chư tử, rất nhiều đại giáo cổ, rốt cuộc thì bọn họ thuộc hoàng triều nào?

- Xem long quan trên đầu và cách ăn mặc của họ thì hẳn là đến từ cổ Hoa hoàng triều bất hủ, truyền thừa từ rất xa xưa, vô cùng cường thịnh.

- Bọn họ tuyệt đối là muốn đi tới Tử Sơn, quyết tâm đoạt lấy truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, mua thần dược bảo mệnh.

Mọi người phỏng đoán thân phận bọn họ, liền càng thêm kiêng kỵ, hoàng triều bất hủ còn có nội tình sâu hơn cả Thánh địa, trên thế gian có rất ít thế lực lớn có thể chống lại bọn họ.

- Ba mươi tư vạn cân Nguyên.

Diêu Quang Thánh Địa ra giá, thân là đại giáo tại Đông Hoang, họ quyết tâm phải đoạt được thần dược hình người này, trong thời điểm này tất nhiên không cam lòng đi sau.

- Ba mươi lăm vạn cân Nguyên.

Một vị đại nhân vật của cổ Hoa hoàng triều lại báo giá, tuy nhiên, không còn tăng mạnh số tiền như những lần trước.

Trong phòng khách quý, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy nhìn nhau, theo như Yêu Nguyệt Không phân tích thì nếu có Thánh chủ bị trọng thương từ Tử Sơn trở về thì thần dược hình người không hoàn chỉnh này có thể lên tới ba mươi lăm vạn cân Nguyên.

Hiện giờ đã đạt tới con số này, lại còn có xu thế tiếp tục tăng lên.

Quả nhiên, thái cổ Khương gia có người ra giá, tăng giá của thần dược hình, người không trọn vẹn này lên tới ba mươi sáu vạn cân Nguyên.

- Ba mươi bảy vạn cân Nguyên.

Diêu Quang Thánh Địa tiếp tục tăng giá.

Thánh Chủ Diêu Quang bị trọng thương, cần gốc thần dược hình người này để chữa trị, nhằm mau chóng khôi phục lại. Nếu không, để lâu xuống thì hắn sẽ không thể tham dự cuộc tiến công vào Tử Sơn sắp tới.

- Ba mươi tám vạn cân Nguyên.

Một vị đại nhân vật của cổ Hoa hoàng triều báo ra giá này một cách rất nhẹ nhàng, không thèm bận tâm.

Lúc này, các Thánh địa và thế gia thái cổ khác không tiếp tục báo giá nữa, lão tăng của Phật giáo Tây Mạc cũng rời khỏi cuộc cạnh tranh.

- Bốn mươi vạn cân Nguyên.

Diêu Quang trực tiếp nâng thần dược này lên cái giá trên trời.

Một vị đại nhân vật của cổ Hoa hoàng triều, đầu đội long quan, sắc mặt không chút thay đổi, nói:

- Bốn mươi mốt vạn cân Nguyên.

Diêu Quang Thánh Địa im lặng một lúc lâu, không phải không tiếp tục được mà là họ cảm thấy cứ thế thì cũng sẽ không có kết quả, đổi phương đến từ hoàng triều bất hủ, nội tình hùng hậu, nếu đã quyết tâm muốn nó thì sẵn sàng một cuộc đại chiến báo giá tận trên trời.

- bốn mươi mốt vạn cân Nguyên lần thứ nhất, bốn mươi mốt vạn cân Nguyên lần thứ hai...

Đông!

Cái chùy gõ xuống, cuối cùng thì đại nhân vật cổ Hoa hoàng triều dùng bốn mươi mốt vạn cân Nguyên mua được thần dược hình người này.

- Điên rồi, giá trị thực tế mới có mười mấy vạn cân Nguyên, kết quả lại lên tới mức này...

Tất cả mọi người đều không thể tin được, con số này quá mức kinh người, khiến người ta khó có thể thừa nhận được.

- Thánh địa cũng có lúc bị kẻ khác áp chế, thế lực lớn của Trung Châu quả nhiên là không thể tưởng tượng được.

Lý Hắc Thủy có chút nghẹn họng, trân trối nhìn.

Giá cả còn cao hơn cái giá trên trời dự kiến khi trước một chút, quả thực là ngoài dự đoán của bọn họ.

Diệp Phàm nói:

- Phong vân hội ngộ, trùng hợp mà thôi, nếu không phải có đại nhân vật của Trung Châu và Tây Mạc xuất hiện thì tuyệt đối sẽ không có cái giá trên trời như vậy.

Thần dược quý hiếm áp trục, rốt cuộc cũng bằng một chùy gõ xuống mà được quyết định số phận, mọi người đều bàn luận, một số người còn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

- Các vị xin dừng bước, chúng ta vừa mới nhận được một ủy thác, còn có một kiện vật phẩm quý hiếm đem ra đấu giá.

Trên Hoàng Toản Long Thai, lão già tóc bạc nói.

- Còn thứ gì nữa, ngay cả thần dược cũng đều đấu giá rồi, chẳng lẽ còn thứ khác hấp dẫn hơn sao?

Có người hỏi.

Lão già phụ trách đấu giá lộ ra ý cười, nói:

- Ta nghĩ rất nhiều người ở đây sẽ có hứng thú với nó.

- Rốt cuộc là cái gì?

- Nhân Nguyên Quả.

Lão già tóc bạc đứng trên Hoàng Toản Long Thai, nói ra ba chữ.

- Cái gì?

Rất nhiều người giật mình.

- Nhân Nguyên Quả cắt từ trong đá ra?

Trong số các nhân vật lớp tiền bối, có không ít người biết về thứ này.

- Theo truyền thuyết kể lại, thì thứ này cực kỳ khó tìm, ngoài Nguyên Thiên Sư thì cũng chỉ có Yêu Vương có một chút huyết dịch của Chân Long thì mới có thể bằng thần thuật thiên phú để phát hiện ra thứ này, loại quả này chính là giả Long Châu do đại địa kết xuất ra.

- Không sai.

Lão già tóc bạc gật đầu.

Oanh!

Đại sảnh đấu giá lập tức sôi trào, tất cả mọi người đều quay lại chỗ ngồi, không ai rời khỏi cả.

- Nhân Nguyên Quả, đây chính là thứ quý như mạng a.

- Không ngờ ngay cả loại đồ vật này cũng có người xuất ra, rất nhiều năm chưa từng nghe nói tới nó rồi.

Người ở đây ai cũng giật mình, tất cả đều bàn luận, đã có một gốc thần dược rồi, hiện tại lại có thêm một quả này nữa, quả thực khiến cho người ta líu lưỡi.

- Tuy Nhân Nguyên Quả kém hơn Cổ Thần Dược, nhưng cũng có thể được coi là vật phẩm quý hiếm muôn đời.

- Ai bảo ngươi nó kém thần dược, đó là vì nó chưa thành thục mà thôi, nếu không ngừng hấp thu tinh hoa trời đất, nó có khả năng trở thành Địa Mệnh Quả, được xưng là giả Long Châu, sẽ không kém thần dược chút nào đâu.

Trong phòng khách quý, Diệp Phàm được một phen tăng thêm kiến thức, thì ra loại quả này sinh trưởng bên trong đá, cũng có thể tiếp tục trưởng thành, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Người của các Thánh địa là không bình tĩnh nhất, đặc biệt là Diêu Quang Thánh Địa vừa mới bỏ lỡ thần dược, biết được còn có Nhân Nguyên Quả, thực sự rất vui mừng.

- Mời các vị yên lặng.

Lão già tóc bạc cầm một cái ngọc đỉnh đi lên trên đài, đặt ở nơi cao nhất.

- Lấy ra đi, để cho chúng ta nhìn một cái.

Phía dưới có người gấp gáp hô.

Ngọc đỉnh được mở ra, một trái cây có chút tổn hại được phong ấn trong một khối ngọc trong suốt, được bày lên trên đài cao, tỏa ra một mùi thơm thấm tận ruột gan.

- Trái cây này sao lại bị sứt vậy?

Tất cả mọi người ở đây đều là tu sĩ, ánh mắt như điện, lập tức nhận ra chỗ mấu chốt này.

- Bị ai đó cắn qua, linh khí đã bị xói mòn đi một số rồi, thật là kẻ phá hoại mà.

- Tên nào cắn vậy, thật là phí phạm của trời mà, Nhân Nguyên Quả chỉ có thể luyện hóa, sao có thể cắn như vậy được, không bị độc chết mới là lạ.

Nghe được những lời này, trên trán Diệp Phàm hiện lên hắc tuyến, có xúc động muốn đập cho đại hắc cẩu một trận, con chó chết bầm này đúng là lãng phí của trời mà.

- Không đúng, ta thấy hình như là dấu răng nanh, chẳng lẽ lại là bị một con chó cắn qua rồi?

Những người này vô cùng tinh mắt, rất nhiều người thuộc lớp tiền bối, lông mi đã rụng hết cả, trên đời rất ít thứ chưa thấy qua, lập tức nhận ra dấu răng này.

- Đúng là vết chó cắn, đây là con chó nào làm? Phải cho chém nó thành ngàn vạn mảnh mới được.

- Đây chính là Nhân Nguyên Quả a, tên hỗn đản nào dám ném cho chó ăn như vậy?

Diệp Phàm nghe được mấy câu này, thật sự không biết nói gì cho phải.

Lúc mấu chốt này thì vẫn là lão già tóc bạc của Thiên Yêu bảo khuyết làm dịu bất mãn của bọn họ lại, nói:

- Các vị, đây là thứ lấy từ nông thôn lên, một lão nông tùy tiện đập đá phát hiện ra, tất nhiên là không biết sự quý giá của nó rồi.

- Như vậy thì cũng không thể để cho chó ăn a!

- Con bà nó, tức chết lão phu, đây là chuyện gì vậy, tên bại gia tử trời đánh này.

Một đám lão già vô cùng tức giận, liên tục nguyền rủa.

Trong phòng khách quý, Lý Hắc Thủy cười sặc sụa, còn Diệp Phàm thì buồn bực không nói được câu nào.

-o0o-

Nguồn: tunghoanh.com/gia-thien/chuong-341-Saxaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận