Chương 91: Nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Tác giả: Thần Đông
Nguồn: sưu tầm
Diệp Phàm chạy trốn rất nhanh, hắn băng đèo vượt núi, nhảy nhót như linh viên, lao vun vút như báo săn mồi, bỏ qua vô số đồi núi ở phía sau.
Nhưng mà, hắn cũng không có cách nào thoát khỏi mấy người phía sau được, mấy đạo nhân ảnh vẫn bám theo sát nút, có thể tưởng tượng, tu vi những người đó không kém, có lẽ là tu sĩ Khổ Hải trung kì.
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Phàm cứng lại, ở hẻm núi phía trước, có 2 đạo nhân ảnh đang đứng, chặn mất lối đi, hóa ra phía sau không chỉ có truy binh, mà phía trước đã có người chặn đón.
Lúc này, hắn cũng không kịp quay đầu chạy hướng khác nữa, lập tức dừng lại nói: "Nhị vị, trước đây không lâu, chúng ta còn ngồi nói chuyện phiếm, sao bây giờ lại chặn lối đi của ta?"
Chặn lối đi ở phía trước, chính là 1 đôi nam nữ, tuổi tác đều khoảng 25, 26 tuổi. Vị nữ tử nhếch môi cười lạnh, nói:
"Ngươi đang ở Tử Dương động thiên, tại sao lại trốn đi, có phải đã làm chuyện gì mà không muốn người khác biết?"
Tên nam tử kia bước về phía trước mấy bước, đến gần Diệp Phàm, nói:
"Không phải ngươi trộm thứ gì đó chứ, không thì tại sao phải vội vã chạy trốn, quả nhiên là bản tính ăn trộm không thay đổi, đã ở trong Tử Dương động thiên của chúng ta rồi, mà tay chân vẫn không sạch sẽ."
"Ta nghĩ khối “Nguyên” trên người ngươi, chắc chắn cũng có lai lịch bất chính, không chừng ăn trộm của Tử Dương động thiên chúng ta, không thì 1 tiểu khất cái, làm sao có thể có được trọng bảo như vậy."
Nữ tử trước mặt cũng áp sát gần.
Mà trong thời gian này, Diệp Phàm cũng tự nhiên đi về phía trước, bình thản, không có biểu hiện gì là muốn xông tới cả, thân sắc của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười lạnh, hai người này rõ ràng muốn cướp đoạt khối “Nguyên” của hắn, cho nên mới kể nhiều tội danh cho hắn như vậy.
"Đại ca đại tỷ, các người tại sao lại bẩn thỉu như vậy, khối “Nguyên” này rõ ràng là bảo vật gia truyền của nhà ta, đừng có hất nước bẩn lên người khác . . ."
Trong khi nói chuyện, Diệp Phàm đã đi tới gần 2 người phía trước.
Đột nhiên, mấy người ở phía sau thấy đôi bên đã tiếp cận, thì hô to:
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
"Cẩn thận!"
Nhưng đã quá muộn, Diệp Phàm quyết đoán xuất thủ, nhanh chóng nhảy lên 1 cái, hai tay xuất thủ nhanh như điện, đập mạnh đầu của 2 người lại với nhau.
Hai tên tu sĩ này, không thể nào nghĩ ra được, chỉ 1 thiếu niên 11, 12 tuổi, lại có thân thủ đáng sợ tới như vậy, cho nên không có phòng bị gì cả, ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Phàm không sử dụng kim thư, chủ yếu là, hắn không nắm chắc việc trong nháy mắt có thể giết được 2 người này.
Đồng thời, sẽ tạo ấn tượng cho những người ở sau, cho rằng hắn dựa vào thủ đoạn này, để giết người đầu tiên, hắn không muốn cho người khác biết thủ đoạn của hắn.
Diệp Phàm đã rút từ trên người nữ tử kia 1 thanh loan đao, làm động tác muốn chém xuống 2 người, mấy người phía sau nhất thời quát tháo ầm ĩ.
Diệp Phàm không chém xuống, mà lại nở nụ cười lạnh, nói:
"Hi vọng có thể lừa gạt được các ngươi." Hắn làm ra vẻ hoang mang, hoảng loạn, cắm đầu chạy trốn.
Quả nhiên, phía sau vang lên tiếng quát căm hận, có người nói:
"Thằng nhãi con này rất điêu ngoa xảo quyệt, Dương sư huynh chắc chắn bị hắn dùng thủ đoạn như vậy chém chết trong bãi loạn thạch."
"May mà chúng ta theo sát, nếu không Vương sư huynh và Trương sư muội chắc chắn sẽ bị hắn hạ độc thủ."
. . .
Diệp Phàm nói thầm:
"Các ngươi không đuổi kịp thì thôi, chứ nếu cứ dây dưa không ngừng, lúc đó ta sẽ đem đến cho các ngươi sự vui mừng."
Thực lực của hắn còn yếu, nếu như để lộ con bài tẩy, vạn nhất bị mấy người này vây bắt, hậu quả khó mà lường được, bây giờ thành công lừa gạt mấy người này, hắn đã giữ lại cho mình 1 tấm bùa hộ mệnh.
Lại tiếp tục chạy trốn mười mấy dặm, rốt cục cũng có 3 thân ảnh đuổi tới, có 1 cô gái ở giữa cười lạnh, nói:
"Hắn không phải đệ tử của Tử Dương động thiên chúng ta, nhưng lại chạy rất nhanh, cho dù đã vòng vèo không ít, nhưng cuối cùng cũng bị chúng ta chặn lại được."
Sắc mặt của 2 nam đệ tử khác vô cùng âm trầm, một người mở miệng rít lên, nói:
"Đáng thương cho Dương sư huynh trúng kế của thằng nhãi con này mà bị giết chết, thật đáng giận a!"
"Nếu như không phải chúng ta tới kịp, thì Dương sư huynh và Trương sư muội chắc chắn đã gặp bất trắc, khi bị tiểu khất cái này đánh lén thành công."
Một nam đệ tử khác thần sắc vô cùng lạnh lùng nói.
Diệp Phàm giả bộ sợ hãi, giả dạng thần sắc của thiếu niên 11, 12 tuổi, lắp bắp nói:
"Mấy vị. . . không thể trách ta, là bọn hắn muốn giết ta. . . muốn đoạt đi khối “Nguyên” của ta, ta không còn cách nào khác. . . nhân lúc bọn chúng chưa chuẩn bị, đánh ngất bọn chúng… bọn họ…."
Thần sắc của vị nữ tử đứng giữa càng băng lãnh, lạnh giọng nói:
"Dương sư huynh bị ngươi giết. . ."
"Ta. . . cho rằng đã đánh ngất hắn rồi, nhưng không ngờ khi hắn ngã trên mặt đất, hắn còn tóm lấy chân của ta, ta. . . sợ quá, rút đao ra, không cẩn thận. . . bổ vào cái cổ của hắn."
Diệp Phàm giả dạng trẻ con, rất nhút nhát.
"Không cẩn thận? !"
Sắc mặt của nữ tử kia càng thêm âm trầm, dung nhan xinh đẹp phủ đầy sương lạnh, lạnh lùng nói:
"Không cẩn thận mà giết được Dương sư huynh, ngươi đang kể chuyện cười, hay đang châm chọc chúng ta?"
"Không cần phải nói thêm gì nữa, đoạt lấy nguyên của hắn rồi giết hắn, báo thù cho Dương sư huynh!"
"Nếu như trực tiếp giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn. . ."
Trong mắt của 2 tên nam đệ tử đều lấp lánh hàn quang, sát khí tỏa ra vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, Diệp Phàm vô thanh vô tức di chuyển, thần sắc hắn vô cùng sợ hãi, điều chỉnh phương hướng, sao cho đối mặt trực diện với 2 nam tử này.
"Xoạt "
Đột nhiên, 1 đạo kim quang rực rỡ trong cơ thể Diệp Phàm bay ra, giống như 1 tia chớp màu vàng, làm cho thái dương phải biến sắc, kim thư thần quang lóa mắt, xoẹt quang ngang trời.
"Phốc", "Phốc "
Hai âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, 2 nam tử chết không nhắm được mắt, liêp tiếp bị chém ngang hông, máu tươi bắn tung lên, nửa thân thể phía trên của bọn họ mới rơi xuống đất, máu tươi trào ra, nửa thân dưới thì lắc lư khoảng 1 giây, sau đó cũng đổ ập xuống.
"Ngươi. . ."
Nữ tử kia vô cùng khiếp sợ, nhưng phản ứng rất thần tốc, trong chớp mắt đã tế xuất ra 1 Tử sắc thần võng, chụp xuống đầu Diệp Phàm.
"Leng keng "
Kim Thư giống như 1 thái dương màu vàng, thần quang như muôn vàn ngọn lửa đang thiêu đốt, bắn thẳng vào cái tử sắc thần võng, phát ra tiếng kêu leng keng.
Tử sắc thần võng đứt ra từng khúc, Kim Thư vọt qua, "Xoạt" một tiếng chém tới, một âm thanh nhỏ vang lên, đầu của nữ tử kia đã rơi xuống đất.
Diệp Phàm lau mồ hôi lạnh, nếu như không phải ẩn giấu được con bài tẩy, lừa dối thành công mấy người này, thì người nằm trong vũng máu chính là hắn rồi.
"Muốn giết ta đoạt “Nguyên”, giết bọn ngươi cũng không làm ta có cảm giác hổ thẹn gì cả." Chỉ xử lý qua loa 1 chút, rồi Diệp Phàm lại phóng như bay, không dám trì hoãn chút nào.
Vừa lao ra được hơn trăm thước, phía sau truyền đến âm thanh gào thét, mấy người phía sau đang câp tốc đuổi tới.
Diệp Phàm liếc mắt một cái, thần sắc hắn cứng đờ, bởi vì hắn thấy được Lý Tiểu Mạn!
Hắn cũng không biết cảm giác của mình lúc này ra sao nữa, ngày xưa 2 người từng có 1 thời gian phát sinh tình cảm, tuy rằng đã kết thúc lâu lắm rồi, nhưng mà trong hoàn cảnh này, vẫn vượt qua dự liệu của hắn.
Có thể lạnh lùng đối lập, có thể làm người dưng, nhưng phải đối mặt trong hoàn cảnh này. . .
"Nàng muốn giết ta, hay là đi ngăn cản các sư huynh sư tỷ của nàng. . . Ta hy vọng nàng chọn phương án sau."
Diệp Phàm thầm nói, thứ tình cảm này đã chôn sâu từ lâu, cho nên cũng không tác động gì đến hắn được, nếu như phải đứng trước mặt nhau, thì quả thật là quá mức phũ phàng.
Diệp Phàm chạy trốn trong núi, như đi trên đất bằng, tốc độ cực nhanh, đột nhiên, phía sau hắn vang lên tiếng chuông, vang vọng khắp núi rừng.
"Đây là do Tử Dương động thiên phát ra. . ."
Sau khi Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, thì hắn phát hiện mấy người phía sau đã dừng lại, rồi nhanh chóng chạy về.
"Tiếng chuông có thể truyền xa mấy chục dặm. . . sau khi bọn chúng nghe được, thì lập tức trở về, có phải là Tử Dương động thiên triệu tập đệ tử?"
Tâm tư Diệp Phàm xoay chuyển cực nhanh, thoáng chốc hắn nghĩ ra 1 khả năng.
Tử Dương động thiên phát sinh chuyện gì đó không bình thường, rất có khả năng bọn họ đã biết được thân phận của tên kỵ sĩ của Khương gia.
"Không tốt!" Hắn lập tức chốn thật xa.
Khi đi ngang qua 1 khúc sông, hắn lấy khối “Nguyên” ra, vứt xuống đáy sông.
"Đệ nhị cao thủ của Tử Dương động thiên có thể cảm ứng được khí tức của “Nguyên”, các cường giả khác cũng có thể cảm ứng được, ta không thể mang nó trên người, sau này sẽ đến đây lấy lại."
Diệp Phàm sợ cao thủ của Tử Dương động thiên truy sát tới, hỗ trợ cho kỵ sĩ của Khương gia, vậy thì vô cùng phiền toái.
"Không thể tiếp tục chạy ra phía ngoài được, phải thực hiện ngược lại so với dự đoán của bọn chúng mới được."
Diệp Phàm nhanh chóng quay người, chạy về phía sau, sau đó hắn tới được 1 thác nước, bám chặt vào vách đá lặn xuống, cắn răng chịu đựng dòng thác trùng kích.
Tu vi của hắn hiện nay không phải là cao thâm gì cho lắm, nhưng cũng có thể bế khí 1 thời gian dài, khi nào không chịu đựng được nữa thì nhô ra ngoài, hít mấy ngụm không khí.
Cứ như vậy, Diệp Phàm ròng rã trốn ở đây 3 ngày liền, cũng có người tìm kiếm hắn đi qua nơi này, nhưng lại không chú ý tới phía bên dưới của thác nước.
Sau đó, Diệp Phàm đổi 1 địa điểm ẩn thân khác, trốn vào trong núi sâu nửa tháng trời, không một ai phát hiện ra hắn.
Đêm nay, Diệp Phàm lặng lẽ rời khỏi sơn mạch của Tử Dương động thiên.
Mấy ngày sau, hắn đã xuất hiện cách đó ngàn dặm, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của Tử Dương động thiên.
Nhớ lại những gì đã trải qua ở Tử Dương động thiên, Diệp Phàm ấn tượng nhất chính là thần sắc lãnh đạm của Lý Tiểu Mạn, khuyên hắn đừng nên suy nghĩ thiếu thực tế, chấp nhận hiện thực, làm 1 phàm nhân bình thường, dường như cố ý làm cho hắn thấy, nàng bây giờ đã cao cao tại thượng.
"Chắc là đã thoát khỏi tên kỵ sĩ của Khương gia rồi, phải mau chóng tìm 1 nơi yên tĩnh để tu luyện."
Nhưng mà, điều làm cho Diệp Phàm không nghĩ tới là, chỉ 3 ngày sau, trên bầu trời đã xuất hiện kỵ sĩ của Khương gia.
"Đúng là bám dai như đỉa, vấn đề không phải xuất hiện trên khối “Nguyên”."
Diệp Phàm đem toàn bộ các thứ trong người móc ra, có 1 khối ngọc bội màu trắng do lão nhân Ngô Thanh Phong đưa cho hắn, chắc là không có vấn đề gì, còn có 1 khối ngọc bị vỡ mất 1 góc, là của tên đạo sĩ bất lương Đoạn Đức cho hắn, chắc cũng không có vấn đề gì.
Sau đó, hắn móc ra được 1 Hạt Bồ Đề, tự nói: "Chẳng lẽ là do nó?"
Nếu ném Hạt Bồ Đề này đi, thì rất đáng tiếc, bởi vì nó có thể giúp cho hắn ngộ đạo.
Diệp Phàm chưa bao giờ coi nó là linh bảo, mà coi là nó mầm mống của Thần thụ, bây giờ suy nghĩ lại, có khả năng vấn đề xuất hiện trên Hạt Bồ Đề này.
"Có thể trọng bảo mà Khương Dật Thần cảm ứng được, chính là Hạt Bồ Đề này. . ."
Sau đó, Diệp Phàm đi lên 1 tửu lâu, gọi mấy món, chuẩn bị ăn cơm.
"Đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng (1). . ."
Đột nhiên, một thanh âm già nua vang lên bên tai Diệp Phàm, một lão nhân gầy trơ xương, tóc tai che kín mặt mũi, giống như u linh đang lượn lờ xung quanh hắn.
"Hàn trưởng lão!" Diệp Phàm kinh sợ thiếu chút nữa xô đổ cả bàn ăn, đúng là nhà dột lại gặp phải mưa đêm, trong thời khắc quan trọng này còn gặp lại hắn.
"Xem ra chúng ta rất có duyên, ta cũng đang tìm ngươi."
Hàn trưởng lão của Linh Khư Động Thiên ngồi xuống bàn đối diện.
"Hàn trưởng lão tìm ta có chuyện gì?"
Hàn trưởng lão như 1 cành củi khô héo, huyết nhục đã biến mất, chỉ còn lại tấm thân da bọc xương, hơn nữa mái tóc bạc đã che khuất khuôn mặt, trông rất đáng sợ, hắn âm trầm nói:
"Ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều linh dược, nhưng không tìm được ngươi, không nghĩ chúng ta lại gặp lại ở chỗ này."
"Chuẩn bị cho ta rất nhiều linh dược?"
"Ngươi là vị thuốc chính, còn linh dược chỉ là phụ thôi."
Hàn trưởng lão không nhanh không chậm nói.
"Mẹ nó, ngươi là đồ cá ngão!"
Diệp Phàm đập mạnh xuống bàn, bây giờ hắn nhẫn nhịn cũng chỉ vô ích mà thôi.
(1): nhân sinh hà xử bất tương phùng : đại ý là con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ