Chương 8 Cố Tây Lương lại một đêm không về. Nguyễn Ân nằm trên giường, hai mắt hết nhắm rồi lại mở. Thật sự ngủ không được, cuối cùng cô đành trở dậy mở phim xem. Hôm sau là cuối tuần, Nguyễn Ân ngủ một mạch tới hai giờ, cô rửa mặt chải đầu qua loa, không thấy đói nên chỉ uống nước để bổ sung năng lượng, sau đó cầm cuốn sách ngồi trên ghế đọc giết thời gian.
Chừng ba giờ, cửa nhà bị mở ra.
Nguyễn Ân quay đầu lại, Cố Tây Lương xuất hiện trong tầm mắt cô.
Rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng lúc này thấy anh sao mà xa cách đến thế. Nguyễn Ân gắng gượng cười với anh.
“Có ăn cơm không?”
Cố Tây Lương không muốn thấy vẻ mặt đau khổ này của cô, anh thà rằng thấy cô náo loạn, làm ầm lên, như vậy còn tốt hơn là để anh phải tự trách móc bản thân.
Anh không trả lời câu hỏi của Nguyễn Ân, nói thẳng: “Mai Diệc Thư xuất viện, cô ấy ở nhà một mình, anh…không yên tâm, nên tạm thời để cô ấy về nhà mình, được không?”
Nực cười, cô dám có ý kiến gì sao?
Đây đâu phải anh đang hỏi ý cô, rõ ràng chỉ là lời thông báo. Cố Tây Lương, anh đặt em ở đâu?
Nguyễn Ân mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý tứ của anh, trong mắt toát lên một vẻ do dự, cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu.
“Em không có ý kiến.”
Nghe vậy, Cố Tây Lương mới bớt căng thẳng. Cô nói không có ý kiến, vậy thì hẳn là không sao đâu!
Thực ra anh biết rõ là có sao. Có cô gái nào rộng lượng đến mức cho phép người mà chồng mình từng yêu sâu đậm về nhà ở chung? Anh chỉ không muốn nghĩ quá nhiều về sự lựa chọn này nữa.
Thấy Nguyễn Ân lại cúi đầu xuống cuốn sách, Cố Tây Lương muốn tìm chuyện để nói.
“Đọc gì thế?”
Nguyễn Ân không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Chuyện cười”.
“Thế à, kể anh nghe với!”
“Có một con Chim Cánh Cụt, nhà nó cách nhà Gấu Bắc Cực rất xa, phải đi hai mươi năm mới tới. Một hôm, Chim Cánh Cụt ở nhà chán quá, muốn đi tìm Gấu Bắc Cực chơi. Thế là nó ra khỏi nhà. Đi được nửa đường, nó phát hiện ra quên chưa đóng van gas, đã mười năm rồi, nhưng van gas thì vẫn cần phải đóng, Chim Cánh Cụt đành quay về. Đóng van gas xong, nó lại đi. Mất bốn mươi năm, Chim Cánh Cụt mới tới nhà Gấu Bắc Cực…”
…
“… Sau đó, Chim Cánh Cụt gõ cửa, nói: Gấu Bắc Cực, tớ đến chơi với cậu…”
…
“Gấu Bắc Cực mở cửa, anh đoán xem nó nói gì?”
…
“Tôi không chơi với cậu!”
Cố Tây Lương nghe xong, bất giác mỉm cười, rồi anh định lên gác đi nghỉ, đột nhiên, giọng nói của Nguyễn Ân lại vang lên sau lưng.
“Đây là câu chuyện cười tàn nhẫn nhất em từng đọc.”
Bước chân Cố Tây Lương khựng lại, anh quay đầu, bắt gặp ánh mắt Nguyễn Ân.
“Anh biết vì sao không? Bởi vì, Gấu Bắc Cực nói: Tôi không chơi với cậu, không phải vì nó không muốn chơi, mà là, nó không muốn – chơi với Chim Cánh Cụt!”
…
“Thiên thời địa lợi, nhân bất hòa. Sai đối tượng, cho dù thời gian và địa điểm đúng, vẫn không thể vui vẻ được.”
Cố Tây Lương trầm mặc, anh hiểu ý cô. Anh thấy giọt lệ long lanh trong mắt cô.
Vốn Hà Diệc Thư muốn tới nhà Cố Nhậm, nhưng công ty bên Mỹ của Cố Nhậm lại xảy ra chuyện cần xử lý nên đã bay sang đó gấp. Cố Tây Lương sợ Hà Diệc Thư ở một mình gặp chuyện bất trắc nên mới đề nghị cô về nhà mình ở tạm ít ngày, chí ít thì có nhiều cơ hội để chăm sóc cô hơn.
Khi đối diện nhau, cả Hà Diệc Thư và Nguyễn Ân đều không tránh khỏi kinh ngạc.
Nguyễn Ân nghĩ rất lâu, mới tìm ra được bốn chữ để tổng kết về Hà Diệc Thư: khí chất có thừa. Cô lấy lại tinh thần, thu dọn hành lý và phòng giúp Hà Diệc Thư, từ đầu tới cuối không để lộ bất cứ cảm xúc gì.
Thế nhưng, không ai biết, tim cô đang chảy máu.
Hà Diệc Thư ở ngày gian phòng sát vách phòng ngủ của Cố Tây Lương và Nguyễn Ân. Buổi tối ăn cơm, một bầu không khí kỳ dị bao vây lấy ba người họ.
Hà Diệc Thư chủ động đề nghị rửa bát giúp Nguyễn Ân, Nguyễn Ân chưa kịp từ chối thì Cố Tây Lương đã lên tiếng trước: “Cơ thể còn chưa khỏe lại, tốt nhất em không nên đụng vào nước lạnh.”
Hà Diệc Thư chú ý thấy sắc mặt Nguyễn Ân đột nhiên trắng bệch. Thực ra trong lòng cô cũng rất áy náy, dù sao mình cũng là kẻ thứ ba chen chân vào giữa hai người họ, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy vui vẻ vì Cố Tây Lương bảo vệ mình. Đối với Nguyễn Ân, cô vô cùng có lỗi.
Hà Diệc Thư quay về phòng nghỉ ngơi theo yêu cầu của Cố Tây Lương, Nguyễn Ân cũng cảm thấy mệt mỏi, cô rửa mặt mũi rồi đi nằm.
Cố Tây Lương đã mấy ngày không xử lý việc công ty, anh ngồi trên giường đọc tài liệu Lục Thành đưa tới. Kim đồng hồ chỉ một giờ, Cố Tây Lương nằm xuống định ngủ thì đúng lúc này phòng của Hà Diệc Thư vang lên tiếng động. Anh vội vàng tung chăn, chạy sang phòng bên.
Nguyễn Ân chưa hề ngủ, cử động của Cố Tây Lương chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương của cô.
Hà Diệc Thư nửa đêm trở dậy muốn uống nước, không cẩn thận làm rơi cốc thủy tinh. Cố Tây Lương thở phào, dặn dò cô vài câu rồi trở lại phòng ngủ. Ngồi lên giường, anh phát hiện Nguyễn Ân đang mở mắt nhìn trần nhà, anh khựng lại một lúc, rồi lẳng lặng tắt đèn, nằm xuống.
Cố Nhậm đứng trên tầng cao nhất của đài tưởng niệm Washington, nhìn bầu trời đêm qua ly rượu.
Ada ngày nào cũng báo cáo tình hình ba người Nguyễn Ân, Cố Tây Lương và Hà Diệc Thư với anh. Cố Nhậm rất hiểu em trai mình, anh cố tình rời khỏi Đài Bắc tại thời điểm này, Cố Tây Lương nhất định không thể bỏ mặc một mình Hà Diệc Thư.
“Vết thương dù có đau đến mức nào rồi cũng sẽ đóng vẩy. Nguyễn Nguyễn, tha thứ cho anh.”
Nửa đêm, Cố Tây Lương lại bị một tiếng động làm tỉnh giấc. Giấc ngủ của anh càng lúc càng bất an, chỉ sợ một phút lơ đễnh thì Hà Diệc Thư sẽ xảy ra chuyện. Anh trở dậy, bật đèn, bấy giờ mới biết Nguyễn Ân đang ở trong phòng tắm, tiếng động vừa rồi là tiếng đóng cửa.
Nguyễn Ân thấy Cố Tây Lương đã tỉnh, liền quay về giường, lần này, cô cố ý nằm xa anh. Đến lúc không thể tiếp tục giả vờ được nữa, giọng nói run rẩy của cô vang lên: “Em rút lui, thật đấy”
…
“Bao nhiêu năm nay anh yêu cô ấy, cô ấy yêu anh.”
…
“Em không thể phủ nhận, hai người đứng cạnh nhau rất đẹp đôi.”
Cố Tây Lương đột nhiên cảm thấy tim mình thắt lại. Anh cứ ngỡ đây là kết quả mình muốn, anh cứ ngỡ từ nay trở đi có thể tự do, nhưng khi nghe Nguyễn Ân nói vậy, trong lòng lại tràn ngập sự hoảng loạn. Cơ hồ, anh vô thức quay sang ôm lấy cô, giọng nói nặng nề.
“Anh không hề đuổi em đi.”
Nguyễn Ân còn nhớ trước đây khi cô bị dị ứng cồn, trốn trong chăn, Cố Tây Lương cẩn thận bôi thuốc cho cô. Lúc ấy, cô không sợ phạm phải sai lầm, chỉ một mực tin tưởng, rồi sẽ có ngày mình cắm rễ ăn sâu trong trái tim người đàn ông này. Lúc ấy, cô cũng cảm nhận rõ ràng, anh không hoàn toàn hờ hững với mình, anh chỉ cần thêm thời gian để hiểu ra lòng mình.
Thế nên, cô chủ động dựa vào ngực anh.
Nếu anh đã muốn em ở lại, em sẽ ở lại. Em biết, lòng anh bây giờ đang rối bời. Mặc dù rất dằn vặt, nhưng không sao, thời gian thôi mà, em có nhiều lắm!
Nguyễn Ân hiểu rất rõ bản thân, giống như cô đã từng nói với Cố Tây Lương, ưu điểm lớn nhất của bản thân là “quyết tâm”. Chỉ cần anh chịu bước lên một bước, cho dù bước rất nhỏ, rất nhỏ, cô cũng sẽ không nhụt chí.
Dẫu sao, trong tình yêu, người nào hạ vũ khí xin hàng trước tiên là người thua.
Nguyễn Ân càng ngày về nhà càng muộn, cho dù đã hết giờ làm nhưng vẫn tranh việc của người khác để tăng ca, cô không muốn về nhà chứng kiến cảnh hai người họ bên nhau.
Lúc này đã tám giờ, trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi ngang qua Nguyễn Ân. Họ tay trong tay, nói cười vui vẻ. Trông thấy một cửa hiệu cao cấp treo biển giảm giá, cô mới chợt nhớ ra hôm nay là Thất tịch[*]. Người độc thân thì không sao, nhưng người rõ ràng đã có nửa kia, lại đang ở bên một người khác… Cô cười chua chát, tiếp tục mù quáng đi về phía trước.
[*] Thất tịch (mồng bảy tháng Bảy âm lịch) ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Một chiếc Lincoln chậm rãi dừng bên cạnh Nguyễn Ân.
Thấy cô không đi về ✪✪hướng nhà mình, Cố Nhậm liền lái xe theo sau, anh hạ cửa kính, mở miệng gọi: “Em dâu.”
Nguyễn Ân quay đầu lại.
“Ơ, không phải anh đi Mỹ rồi à?”
“Ai bảo anh đi rồi thì không được về nữa?”
Nghe câu trả lời của Cố Nhậm, lại nhớ tới sự thất thố của mình lần trước, Nguyễn Ân bất giác đỏ bừng mặt, “ừm” một tiếng.
Hôm nay là Lễ tình nhân, Cố Nhậm cố tình đợi ngày này để về, quả nhiên không ngoài dự đoán, bắt gặp Nguyễn Ân một๖๖ mình. Nhìn gương mặt ửng hồng của cô, trong lòng anh lại dâng lên dục vọng chiếm giữ.
Anh làm như vô tình chạm vào vết thương của cô.
“Tây Lương không đi cùng em à?”
“À, ừm… chị Hà không khỏe, cần có người chăm sóc.”
Cố Nhậm giả vờ ngạc nhiên: “Diệc Thư cũng thật là lạ”.
Mặc dù đã trực tiếp đối diện với tình cảnh này, nhưng khi bị người khác nhìn ra tâm trạng, vết thương của Nguyễn Ân ๖๖vẫn toạc thêm một chút. Cố Nhậm thấy hiệu quả đã được như ý muốn, liền chuyển đề tài.
“Thế nào, cần anh đưa về không? Hay là đi đâu vui vẻ một lúc?”
Nguyễn Ân trợn to mắt: “Vui vẻ?”.
“Anh biết một nơi được lắm, tối nay chắc chắn rất đẹp.”
“Thế có rượu không? Em muốn uống rượu.”
Cố Nhậm không biết chuyện Nguyễn Ân bị dị ứng cồn nên vô tư đồng ý.
“Muốn gì được nấy!”
Nguyễn Ân mỉm cười, mở cửa lên xe.
Hai người tới núi Đại Đồn, gió đêm lặng lẽ thổi vào mái tóc Nguyễn Ân. Cô chợt cảm thấy đáy lòng bình yên vô cùng,๖๖ thế nên vui vẻ đứng ở lưng đồi, nhìn cả một vùng trời Đài Bắc rộng lớn sáng trưng ánh đèn và hét lớn.
Cố Nhậm bị hành động trẻ con của cô làm cho bật cười, vừa quay đầu liền thấy lão Trần lái xe nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Lão Trần vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Nguyễn Ân uống chút bia, sau đó ngồi bệt dưới đất với Cố Nhậm, nói chuyện câu được câu chăng. Cô còn rất hứng chí kể cho Cố Nhậm nghe tình huống mình và Cố Tây Lương gặp nhau.
“Trời ạ, anh ấy lạnh lùng muốn chết! Không có lòng thương người nữa! Nếu không phải khuôn mặt em giống Hà Diệc Thư, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ mặc em sống chết!”
Giọng nói của Nguyễn Ân tràn ngập sự bất mãn. Ngay sau đó, cô lại cầm một lon bia, uống một ngụm, nấc một tiếng. Sau đó thấy Cố Nhậm bất động, Nguyễn Ân ép anh ta uống cùng.
“Anh uống say rồi thì ai phụ trách đưa em về?”
Nguyễn Ân nhất định không nghe, cô nói một người uống không vui, Cố Nhậm đành phải cầm lon bia lên uống một ngụm, bấy giờ Nguyễn Ân mới chịu bỏ qua. Chưa được bao lâu, cô lại nổi hứng tinh quái.
“Chúng ta chơi trò chơi, ai thua phải uống.”
Cố Nhậm hỏi: “Chơi gì?”.
Nguyễn Ân nghiêng đầu, mãi mới nói: “Đen trắng rượu!”.
Cố Nhậm không biết nên cười hay nên tức, cuối cùng vẫn chiều theo ý cô.
“Đen trắng rượu, nam nữ rượu!”
“Anh thua, uống đi!”
Cố Nhậm cố ý thua, uống nhiều rượu nhất định sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, anh không muốn để cô uống nhiều. Không ngờ, cô gái này vẫn không vừa ý, một lúc sau lại nói ai thua thì phải hát. Cố Nhậm sa sầm mặt: “Không biết hát”.
Lão Trần đột nhiên nói: “Cô Nguyễn, thực ra cậu Cố Nhậm hát rất hay”.
Cố Nhậm liếc mắt một cái, lão ๖Trần vội nhìn ra chỗ khác. Nguyễn Ân nghe thấy đương nhiên càng không chịu bỏ qua, liên mồm la hét đòi nghe anh hát. Rốt cuộc Cố Nhậm cũng không lầm lì nữa.
“Anh chỉ biết hát một bài.”
“Đợi gì nữa?”
Nguyễn Ân lập tức lấy điện thoại ra ghi hình, Cố Nhậm cứng nhắc quay đầu đi không nhìn camera, nhưng anh còn chưa kịp cất tiếng hát thì Nguyễn Ân đã lăn ra vì say. Cố Nhậm rốt cuộc thở phào một hơi, nếu phải hát thật thì sau này anh không biết còn mặt mũi nào không nữa.
Cố Nhậm nghiêng người bế Nguyễn ๖Ân lên, ngắm nhìn khuôn mặt cô rất lâu, sau đó, giọng nói đầy kiên định của anh vang lên.
“Anh thật sự không có ý định từ bỏ em, cũng giống như anh không thể từ bỏ bản thân mình.”
Cho Hà Diệc Thư uống thuốc xong, Cố Tây Lương vào phòng ngủ mới biết Nguyễn Ân chưa về nhà. Anh gọi điện cho cô, nhưng người nhận là Cố Nhậm.
“A lô.”
Cố Tây Lương không lên tiếng, Cố Nhậm tiếp tục: “Nguyễn Nguyễn uống say rồi, chú xuống đón hay để anh đưa vào?”.
Cố Tây Lương ra cửa, trông thấy Cố Nhậm đang dìu Nguyễn Ân, miệng cô còn đang lẩm nhẩm: “Vì sao anh ấy có tình nhân dự bị mà em lại không có? Bất công…”.
Cố Nhậm hơi kinh ngạc, anh nhướng mày trêu cô: “Vậy em xem anh có đáp ứng được yêu cầu không?”.
Nguyễn Ân tỉ mỉ ngắm nghía người đàn ông trước mặt một lúc, sau đó cắn móng tay, thật thà đáp: “Anh à…Duyệt!”
Cô vừa hét lên vừa vung tay, Cố Nhậm vội đỡ lấy cô, nhưng Cố Tây Lương đã nhanh chân hơn. Anh gằn giọng với Cố Nhậm: “Anh đưa cô ấy đi uống rượu đấy à? Anh có biết cô ấy không thể chạm vào rượu không hả, nếu không toàn thân sẽ bị mẩn đỏ vì dị ứng!”.
Cố Nhậm lặng người đi, mãi mới lên tiếng: “Nếu chú thật sự quan tâm tới cô ấy thì sẽ không để cô ấy lang thang một mình ngoài đường, đi lung tung không có phương hướng!”.
Cố Tây Lương không muốn nhiều lời với Cố Nhậm, ôm lấy Nguyễn Ân đang giãy giụa vào nhà.
Hà Diệc Thư bị tiếng động ầm ĩ đánh thức, ra ngoài thấy Cố Tây Lương đang bế Nguyễn Ân lên tầng hai.
“Sao thế?”
“Không sao, uống chút rượu thôi.”
“Có cần em giúp không?”
“Không cần đâu, anh sẽ chăm sóc cô ấy.”
Tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, Nguyễn Ân mới chịu nằm yên, ngoan ngoãn để Cố Tây Lương cởi quần áo thay bộ đồ ngủ thoải mái.
Cố Tây Lương biết chắc nửa đêm cô sẽ khó chịu nên cũng chẳng có tâm tư đâu mà ngủ, anh lấy sẵn thuốc bôi ngoài ✿✿da rồi ngồi ở đầu giường thẩm duyệt lại báo biểu Cố Thị. Cũng may, mấy ngày nay có Lục Thành đứng ra giúp anh ổn định giá cổ phiếu.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Nguyễn Ân đã bắt đầu khua chân múa tay loạn xạ mà gãi. Cố Tây Lương bất đắc dĩ thở dài, tóm lấy tay cô, nhẹ nhàng chấm thuốc từng chút, từng chút lên mặt cô. Cảm nhận được có cái gì mát lạnh chạm vào da, Nguyễn Ân lại không kiềm chế được tiềm thức mà hồi tưởng lại đêm đó, mơ hồ✪✪ thốt lên: “Tây Lương, anh gãi giúp em được không?”
Cố Tây Lương chỉ dùng ngón tay khẽ xoa người cô, Nguyễn Ân thỏa mãn cong khóe môi mỉm cười. Nhưng chỉ được chốc lát, vẻ mặt cô lại thay đổi, cô cau mày như đang lo lắng.
“Cố Tây Lương, đừng thích cô ấy, được không?”
Động tác của anh khựng lại.
Có phải người đàn ông nào trong đời cũng có hai người phụ nữ như vậy? Một người là cái dằm trong tim anh ta, nó bắt anh ta đau thì anh ta phải đau. Nhưng chỉ cần anh ta muốn thì sẽ lập tức nhổ được tậm gốc, sau đó cùng lắm nơi ấy sẽ xuất hiện một vết thương, máu chảy xong rồi sẽ khép lại. Người còn lại là một nốt ruồi đỏ. Nó không đau, không nhức, nhưng anh ta vĩnh viễn không thể nào xóa mờ, giống như một thói quen đáng sợ, cùng anh ta đau thương đến cuối đời.
Hôm sau, Nguyễn Ân ngủ dậy mới phát hiện đầu đau muốn nứt ra. Cố Tây Lương đang rửa mặt để chuẩn bị đi làm, thấy cô đã tỉnh liền ngoái đầu dặn cô uống trà giải rượu. Nguyễn Ân kiệt sức đáp lại một tiếng: “Vâng”.
Trông dáng vẻ phờ phạc của cô, Cố Tây Lương lại nói: “Hôm nay Diệc Thư chuyển đi”.
Nguyễn Ân ngỡ mình nghe nhầm.
“Gì cơ?”
Cố Tây Lương lặp lại câu nói vừa rồi.
Nguyễn Ân khó hiểu hỏi: “Vì sao?”.
Giọng của Cố Tây Lương vọng ra từ phòng tắm: “Còn vì sao nữa? Vì có người đánh đổ bình giấm chua to đùng. Anh đã tìm ✪✪người giúp cô ấy một căn hộ rồi, cũng đã thuê người giúp việc chăm sóc cô ấy.”
Vừa nghe vậy, Nguyễn Ân lập tức xuống giường, chân trần chạy tới phòng tắm. Cố Tây Lương đang cạo râu, cô ngờ nhảy lên lưng anh, vẻ mặt rạng rỡ.
Cố Tây Lương giật nảy mình, suýt ✪✪nữa làm rách cằm, nhưng tâm trạng anh cũng tốt hẳn lên vì hành động của cô.
Đã rất lâu rồi không có khoảnh khắc bình yên, ấm áp như thế này.
Cố Tây Lương thuận thế cõng Nguyễn Ân về giường, bắt cô uống trà giải rượu, nói đã gọi điện tới công ty xin nghỉ phép giúp cô, dặn dò cô nằm ngủ một giấc sau đó anh mới cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra khỏi nhà. Đi được mấy bước, chợt nhớ tới cái gì, Cố Tây Lương quay lại, nhìn chằm chằm cô, nói bằng giọng cảnh cáo: “Còn để anh thấy em uống rượu nữa, cứ đợi xem anh xử lý em thế nào”.
Nguyễn Ân trùm chăn cười khúc khích.
Cố Tây Lương vừa đi được một lúc thì Nguyễn Ân nhận được điện thoại của Chu Tử Ninh.
“Nhóc con, có thể đi uống trà với ông già này được không?”
Nguyễn Ân lập tức đồng ý. Hiện giờ có khi bảo cô chết chắc cô cũng tươi cười mà uống thạch tín ấy chứ!
Xe đón cô vừa dừng ở biệt thự nhà họ Cố, Nguyễn Ân mới biết Cố Nhậm cũng ở đang ở đây. Thấy Chu Tử Ninh vẫy tay với mình, cô liền đi tới bên cạnh, ngồi xuống.
“Ông ngoại, anh cả.”
Chu Tử Ninh có vẻ ngạc nhiên: “Ơ, hai đứa đã gặp nhau rồi hả?”
Cố Nhậm vô tư cười, gật đầu: “Vô tình gặp.”
Chu Tử Ninh tinh ý nghe ra một chút ẩn tình đằng sau câu trả lời của Cố Nhậm. Ông đã lăn lộn ngoài xã hội mấy chục năm, rất nhạy cảm với những suy nghĩ toan tính, huống hồ ông đã quan sát Cố Nhậm từ nhỏ tới lúc trưởng thành.
Chu Tử Ninh đang định hỏi gì đó thì điện thoại của Nguyễn Ân đổ chuông, Hòa Tuyết gọi điện tới, cô gật đầu xin phép nghe điện thoại.
“Nguyễn Ân, cậu mau tới đây, tớ đang ở bệnh viện…”
Nguyễn Ân ngây người mất một lúc, sau đó vội trấn tĩnh Hòa Tuyết, hỏi rõ tình hình mới biết bà ngoại Hòa Tuyết cấp cứu, cha mẹ cô đều đi công tác, nhà chỉ có một người. Cúp máy, Nguyễn Ân chưa kịp trả lời câu hỏi có chuyện gì của Cố Nhậm, đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc Nguyễn Ân tới bệnh viện, Hòa Tuyết đang ngồi đờ người ngoài cửa phòng cấp cứu, cô ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Hòa Huyết: “Không sao đâu”.
Hòa Tuyết gật đầu.
Đèn cửa phòng phẫu thuật vừa tắt, Hòa Tuyết lập tức chạy tới. Bác sĩ tháo khẩu trang: “Tế bào ung thư đã lan quá rộng, chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Hòa Tuyết ngây người: “Bác nói gì?”.
“Cụ nhà bị ung thư gan, trước đây đã từng khám tại bệnh viện chúng tôi. Khi đó chúng tôi đề nghị phẫu thuật nhưng cụ từ chối. Vì sao người nhà lại không biết?”
Còn chưa kịp tiếp nhận tin dữ, Hòa Tuyết đã nghe chuông điện thoại reo lên. Nửa phút sau, chiếc di động gập màu trắng của cô ấy đã rơi xuống đất vỡ làm hai mảnh.
Không phải sự thật! Tất cả đều là lừa gạt, là cơn mộng! Hòa Tuyết, mau chóng tỉnh lại!
Sét đánh giữa trời quang. Đây chính là sét đánh giữa trời quang!
Gạt tất cả mọi người sang một bên, Hòa Tuyết kích động lao ra khỏi bệnh viện, chạy trên phố không rõ phương hướng.
Mạc Bắc vừa từ trên xe xuống đột ngột bị ai đó ôm lấy anh. Anh không nhìn được mặt đối phương, chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng khóc thảm thương và những câu nói lộn xộn.
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em thua rồi, thua rồi…”
…
“Em sẽ nghe lời anh, sẽ chăm sóc anh, sẽ trưởng thành hơn, thế nên anh đừng rời bỏ em…”
Hòa Tuyết lúc này cần lắm một cái ôm ấm áp, và Mạc Bắc chính là vòng tay mà cô muốn, là cảng tránh bão của cô, là tất cả của cô. Những câu nói này một khi đã thốt ra, thì toàn bộ lòng kiêu ngạo của cô đã mất hết.
Bỗng nhiên, một giọng nữ lảnh lót vang lên.
“Merle.”
Nơi này không hề trống trải, nhưng tiếng gọi ấy lại vang vọng, tựa như ảo giác. Mạc Bắc cảm nhận được cơ thể Hòa Tuyết trong lòng mình khựng lại, anh muốn ôm lấy nhưng cô đã đẩy ra.
Cô thật khờ, tự cho mình là thông minh, vậy mà không nhận ra trên người anh có mùi nước hoa lạ.
“Có chuyện gì thế?” Mạc Bắc lo lắng hỏi.
Hòa Tuyết nhìn cô gái vóc dáng đầy đặn quyến rũ kia, sau đó nghiêng đầu, mỉm cười với Mạc Bắc. Giọng nói của cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi.
“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, bà ngoại em qua đời. Bố mẹ em vội vã trở về nhà, nửa đường gặp tai nạn, chết rồi.”
Hòa Tuyết hờ hững nói, từ đầu tới cuối nhìn thẳng vào đôi mắt Mạc Bắc, giống như muốn khắc sâu hình ảnh anh lúc này trong tim. Một lúc sau, cô mới nói tiếp.
“Không sao, em biết ai rồi cũng có ngày này, thế nên em không sao, em rất ổn.”
…
“Dù sao đi nữa, em cũng là Hòa Tuyết mạnh mẽ kiên cường không gì đấu nổi.”
Mạc Bắc hoảng sợ, bất giác cầm lấy tay Hòa Tuyết nhưng cô chậm chạp lùi về sau.
“Mạc Bắc, em từng nói với anh, giữa chúng ta chỉ có hai kết cục, một là hạnh phúc ở bên nhau, hai là cùng bị hủy diệt. Nhưng bây giờ, chúng ta không được ở bên nhau, em cũng không muốn cùng anh hủy diệt.”
…
“Trước giờ anh đều chê em xốc nổi, thiếu chín chắn, không dịu dàng đấy thôi? Vậy nên, em buông tay, đây chính là sự dịu dàng lớn nhất em có thể cho anh.”
Hòa Tuyết quay lưng, nghe thấy tiếng cô gái kia hờn dỗi: “Muộn thế này chạy tới làm cái trò quỷ gì không biết…”
Tiếp theo đó là một tiếng động mạnh và tiếng thét chói tai.
Hòa Tuyết không biết đó là tiếng gì, có thể là thứ gì rơi, hoặc là tiếng đóng cửa,…cô đã không còn tâm tư để suy đoán nữa rồi.
Thanh âm có phần lo lắng của Mạc Bắc truyền tới tai cô ngay sau đó.
“Tiếu Tuyết, anh…đưa em về.”
Hòa Tuyết dừng chân, không ngoảnh lại, rất lâu mới vung tay lên, nói với giọng đầy kiên định.
“Đường về nhà, một mình em cũng có thể đi. Bởi vì có anh ở bên, lòng em càng lạnh…”
Mạc Bắc chợt cảm thấy lồng ngực có hàng ngàn con kiến đang bò lổm ngổm, trái tim bị gặm nhấm đau nhức.
Gió lạnh lùng thổi đến.
Những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
Anh có dự cảm, dự cảm mãnh liệt, mình đã thật sự đánh mất cô…