Giấc Mộng Giang Sơn Chương 6


Chương 6
"Bắc Thần Thiên."

Lâm Phong lạnh lùng thốt lên, ánh mắt sắc bén một khắc cũng không rời khỏi nam tử nguy hiểm này, người được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. Chẳng qua lúc này, đối với nàng dung mạo của hắn có thế nào đi nữa nàng hoàn toàn không muốn quan tâm. Lâm Phong trong lòng không ngừng suy tư, vì sao Bắc Thần Thiên vẫn chưa rời đi.

Chẳng lẽ nơi này có bí mật gì?

Sẽ không đâu, nếu quả thật có bí mật gì thì ngay từ khi trước khi rời đi hắn đã làm xong, hắn hoàn toàn có năng lực giải quyết, với lại Lâm Phong cũng không tin Bắc Thần Thiên vì thủ hạ mà một mình ngăn cản ở phía sau, chỉ có người ngu mới làm ra sự tình như thế.

Chẳng lẽ Bắc Thần Thiên trở lại là vì tìm cái gì đó? Mà hiện tại hắn lại bị vây ở chỗ này...

"Chủ tử, hắn có thể là tới lấy Ngô Câu." Tiểu Thúy tựa hồ nhìn ra Lâm Phong đang suy nghĩ gì, lập tức tiến tới phía sau nàng cúi đầu nói, bảo khí này được xưng là thiên hạ thần binh, Bắc Thần Thiên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mặc dù hắn cũng không tin chỉ dựa vào cái này có thể thống nhất thiên hạ nhưng Ngô Câu, đích xác là bảo khí hiếm có!

Nghe lời nhắc nhở này, lông mày Lâm Phong khẽ dựng lên nhưng không để lại dấu vết, vẻ kinh dị đã được che dấu đi rất nhanh không người nào phát hiện ra.

Ngô Câu, tên tướng quân Ngô Việt kia! Nói cách khác bởi vì hắn cầm lấy Ngô Câu cản ở phía sau mà vẫn chưa thấy đuổi theo đội quân của mình, Bắc Thần Thiên sốt ruột quay lại, mà phía ngoài kia quân Tập Lan vây quanh nơi này nguyên nhân cũng không chỉ là do Tam hoàng tử qua đời, rất có thể còn vì món vũ khí trên tay nàng -Thiên Hoang Nhẫn!

Như vậy, hai thứ vũ khí này tuyệt sẽ không là binh khí bình thường, Lâm Phong mặc dù đã bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng là đối mặt Bắc Thần thiên, nàng dĩ nhiên không thể nói ra.

Bắc Thần Thiên ở đối diện nhìn thấy một thân y trang nam tử anh tuấn tiêu sái của Lâm Phong, trong lòng bỗng giật mình, trong ấn tượng của hắn thì nàng là vật hy sinh, lúc này sớm đã là người chết, tại sao giờ đây nàng có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này? Hơn nữa phía sau còn có một nha đầu cơ trí đi theo, chẳng lẽ là người Lôi Nhiên cố ý phái tới gây rối loạn trận địa của bọn họ?

Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên cứ lạnh lùng nhìn nhau, thật giống như muốn tìm được trong ánh mắt đối phương sự mất tự nhiên, để nhìn ra điều gì đó.

Song hai người cùng thất bại, vì đồng dạng là loại người dối trá, khả năng che dấu cực kỳ lợi hại nên bọn họ không thể từ trên người đối phương nhìn ra cái gì.

Lâm Phong cuối cùng mở miệng, hơn nữa khẩu khí rất khoái trá, thậm chí hơi châm chọc: "Có phải ngươi đang suy nghĩ, vừa thấy ta liền giết ta?"

"Giết hay không giết ngươi đối với ta mà nói không có gì khác nhau, chẳng qua là... Ta hoàn toàn không nghĩ tới, Lam Phượng lại là nữ nhân như vậy, lời đồn quả nhiên không thể tin được." Bắc Thần Thiên dường như có vẻ mệt mỏi, khẩu khí lộ ra khí tức vương giả bá đạo: "Tương truyền Lam Phượng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đa sầu đa cảm luôn hướng thiện, chung tình với Lôi Nhiên, ưa chuộng cổ cầm, trời sanh tính nhu nhược nhát gan, nhẫn nhục chịu đựng, thuyết pháp rất nhiều, chỉ là hiện tại ta nhìn thấy ngươi, tựa hồ không phải như vậy, chẳng lẽ là bề ngoài gạt người?"

Khẽ mỉm cười, ánh mắt Lâm Phong chuyển động tựa như có thâm ý: "Ngươi làm sao biết ta chính là Lam Phượng đây?" Nếu quả thật có nữ nhân như vậy, cũng thật quá đáng sợ đi. (vầng, có mỗi tỷ không đáng sợ. 0_0 )

"Nga? Vậy ngươi là ai?" Bắc Thần Thiên tò mò hỏi, trong mắt hiện lên ý rõ ràng là không tin, trong thiên hạ thật có hai người giống nhau đến thế? Hơn nữa còn danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?

Lâm Phong thật giống như không nhìn thấy, cũng không né tránh suy đoán đó: "Ta là Lâm Phong."

"Lâm Phong, Lâm Phong..." Bắc Thần Thiên nhẹ thốt ghi nhớ cái tên này, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tia cười kỳ dị, trong đôi mắt hẹp dài tuyệt mĩ lóe ra hung quang nguy hiểm: "Nếu như ngươi thật sự là Lâm Phong, thì nhất định là một nữ nhân đáng sợ!"

Lâm Phong nói: "Đáng sợ hay không hiện tại ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần hiểu, nếu như ngươi tạm thời nghe ta phân phó, chúng ta có thể an toàn rời đi."

Tiểu Thúy nghe tới đây, mắt lộ ra kinh ngạc: "Chủ tử đã có biện pháp rồi sao?"

Bắc Thần Thiên cũng không nghi ngờ, nhưng biết điều kiện của Lâm Phong: "Điều kiện là Ngô Câu?"

"Thông minh!" Lâm Phong mỉm cười, lần này là tự đáy lòng khen ngợi.

Bất kể ra ngoài sau này ra sao, bọn ta tuyệt sẽ không tái ngộ Bắc Thần thiên, Ngô Câu nhất định có giá trị rất lớn, nếu không Bắc Thần Thiên cũng không một mình mạo hiểm quay lại. Hơn nữa tình huống bây giờ Bắc Thần Thiên nhất định đã sớm hoài nghi là nàng giết tướng quân cướp lấy Ngô Câu, chẳng thà dứt khoát thừa nhận luôn rồi .

Bắc Thần Thiên hạ thanh âm: "Là ngươi giết thủ hạ của ta?"

Lâm Phong tự nhiên sẽ không ngu mà đi thừa nhận, quyền chủ động bây giờ đang ở trong tay nàng, dù sao tên Ngô Việt kia cũng đã chết, nàng tùy tiện nói sao cũng được.

"Ngươi cho là ta có khả năng đó sao? Hơn nữa ngươi cho rằng người yếu ớt như ta có thể là đối thủ của hắn?"

Nghe nói tam hoàng tử Tập Lan năng lực cũng không dưới cơ Bắc Thần Thiên, chỉ tiếc hắn sinh ra ở Tập Lan, lãng phí khả năng một cách vô ích rồi. Bắc Thần Thiên hiểu rõ năng lực của hắn, nếu là Ngô Câu bị đoạt, người thứ nhất có thể nghĩ tới là tam hoàng tử Tập Lan mà không phải là nữ nhân này.

Bất quá, tam hoàng tử Tập Lan đã chết.

"Như vậy, là ngươi giết Tam hoàng tử?" Giọng nói cơ hồ khẳng định, Bắc Thần Thiên nghĩ tới đây đã âm thầm cảm giác được áp lực, một áp lực không nên có từ một nữ tử.

"Sau lưng bị đâm một đao cảm giác nhất định không tốt." Lâm Phong mỉm cười, nhìn Tiểu Thúy một cái.

Nếu như là trực tiếp đối mặt với tam hoàng tử thì không có phần thắng, chẳng qua là nếu có người ra ám chiêu, như vậy là chuyện dễ dàng không gì sánh nổi, Bắc Thần Thiên đã dần dần tin tưởng lời nói của Lâm Phong..., nhưng có một vấn đề lớn nhất, sắc mặt hắn âm trầm lạnh lùng hỏi: "Ngươi đến tột cùng là người thế nào? Đến từ đâu, mục đích là gì?"

Lâm Phong cuối cùng không cười nữa, nhàn nhạt nhìn hắn, trong thanh âm phảng phất lắng đọng một loại tang thương: "Ta đến từ phương xa, một nơi không hề giống địa phương Ân Tang, mục đích...chỉ là sinh tồn."

Đúng vậy, nàng chỉ vì sinh tồn, bất luận là trước kia hay là hiện tại, bất luận là những năm tháng bóng tối ở giới hắc đạo, hay là tương lai, mục đích chỉ có sống sót. Nàng không muốn tìm cái gì tình cảm thiên định, nàng khinh thường quyền lực, bất luận người khác có tin tưởng hay không, nàng chỉ cần sinh tồn.

Lâm Phong đối với mình đã từng nói, bất luận dùng phương pháp gì ta cũng phải sống, người khác đều muốn nàng chết, nàng càng phải sống sót, hơn nữa sống sao cho so sánh với bất luận kẻ nào cũng đều tốt hơn, sinh tồn, chính là mục đích duy nhất của nàng.

"Hợp tác sao?" Bắc Thần Thiên đột nhiên có một loại cảm giác, nữ tử trước mắt này trong tương lai sẽ trở thành đối thủ cường đại đáng sợ nhất, chẳng qua là hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác.

Lâm Phong cũng biết hắn không có lựa chọn nào khác, bởi vì Bắc Thần Thiên vốn tánh mạng không chỉ là của mình, tánh mạng của hắn là Bắc Thần Quốc, là của mọi người dân Bắc Thần Quốc, nếu như hắn chết, như vậy Bắc Thần Quốc cũng sẽ sụp đổ, cho nên hắn tuyệt đối không thể chết được. Mặt khác, nàng còn cảm nhận được trên người Bắc Thần Thiên một loại tư vị giống mình: mùi vị —— cực đoan.

Hắn đáp ứng, tâm tình Lâm Phong càng thêm vui sướng, sắc mặt hơi trầm xuống, đi lên mấy bước nhích tới gần Bắc Thần Thiên, bên tai hắn nàng nhẹ giọng nói: "Bất quá hiện tại có một việc cần giải quyết, chỗ này có quỷ!"

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/53016


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận