Giọt lệ hoàn hồn Chương 5

Chương 5

Lập nhìn kỹ, quả nhiên cửa chính của gian phòng được gài chắc từ lâu, chứng tỏ không có người ra vào.

Anh lẩm bẩm:

- Rõ ràng cháu thấy…

Ông lão lại lắc đầu:

- Cũng có người từng ảo giác như cậu. Nhà này tuy bỏ hoang từ lâu nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.

Lập nhìn kỹ lên rầm nhà, xem có lưu lại dấu vết gì của sợi dây treo cổ không. Anh thất vọng.

Ông lão hỏi lại:

- Sao cậu tò mò về ngôi nhà này và cô gái nào đó vậy? – Dạ… hồi trưa…

Tính là không nói, nhưng ở thế chẳng đặng đừng, nên Lập đành thuật lại:

- Con làm nghề đánh xe ngựa, nhà ở bên xóm Bến Cỏ. Hồi sáng này con đang cho xe chạy về nhà thì bất ngờ có một cô lên ngồi trên xe mà con không hay biết. Đến khi quay lại thì cô ấy nói xin đi về cùng xóm với cháu. Nhưng khi đến ngang ngã ba Cây Sung thì tự dưng cô ta biến mất, trong lúc xe con còn đang bon bon chạy!

Nghe đến đó, ông cụ cười ngất:

- Nghe cậu kể sao giống chuyện Liêu Trai của ông Bồ Tùng Linh quá! Vậy sao cậu lại nghĩ là cô ấy ở đây?

Lập lại phải kể chuyện cô gái xuất hiện trước nhà mình, bỏ quên lại chiếc khăn choàng, rồi khiến anh tìm tới đây.

Ông lão nhẹ lắc đầu:

- Lúc chiều cậu nói có chiếc khăn choàng nằm trong sân nhà này, nhưng hồi nãy tôi mở cửa vào đây mà có thấy gì đâu!

Lập vẫn còn hoang mang. Anh muốn leo ra ngoài cửa sổ thì ông già cảnh báo:

- Nhà này bỏ hoang nhưng còn một cặp chó rất dữ.

Bình thường chúng ngủ yên trong nhà kho, nhưng có động hoặc hơi người lạ thì khó lường dược sự hung hãn của nó. Cậu nên ở lại đây chờ đến sáng, hoặc đi ra cùng với tôi thì tốt hơn.

Thấy Lập lưỡng lự, ông nói cương quyết:

- Theo tôi thì cậu nên ở lại đây. Gian phòng tuy bỏ lâu không ai ở, nhưng mọi tiện nghi vẫn còn đủ. Nếu cậu thấy đói thì tôi về bên nhà đem cơm qua cho cậu ăn.

Lập lắc đầu:

- Cám ơn ông, con cần về nhà, ba con đợi.

Đích thân ông lão đưa Lập ra bằng cổng trước. Khi ra ngoài rồi ông mới xưng tên:

- Cậu kêu tôi là Ba Hưng.

Lập từ giã mà cứ ngoái lại nhìn ngôi nhà mãi. Anh không thể nào quên được hình ảnh cô gái ngồi khóc dưới bộ xương khô được. Anh biết chắc là mình không bị ảo giác, nhưng tại sao lúc ở trong phòng thì không thấy dấu vết gì cả? Chẳng lẽ đó là… ma?

Mang tâm trạng nặng trĩu đó, Lập về tới nhà lúc nào không hay. Vừa vào tới bên trong thì Lập đã nghe bà cô anh la lớn:

- Mày đi đâu cả đêm, bỏ ba mày nằm chết trong đó, vào mà coi!

Lập hốt hoảng chạy bay vào phòng của cha. Cửa phòng mở toang, nhưng trên giường không có cha, mà thay vào đó là một… bộ xương khô!

- Bộ xương này…

Lập nhớ lại bộ xương treo lủng lẳng trong ngôi nhà hoang, anh kêu lên: – Ba đâu rồi?

Không thấy bóng dáng cha đâu, Lập hỏi bà cô: – Tại sao thế này?

Bà cô nhìn thấy bộ xương khô thì trợn trừng đôi mắt và ngã xuống ngất đi. Lập quýnh lên, vừa đỡ bà cô dậy lo cứu tỉnh lại vừa dõi theo bộ xương trong phòng. Thoang thoảng đâu đó Lập ngửi được hương thơm quen thuộc.

- Cô ta?

Lập quay tìm mọi nơi trong nhà vì nghĩ là cô gái đang có mặt. Nhưng tuyệt nhiên không thấy gì khác.

Đưa bà cô xuống phòng riêng của bà, lát sau bà tỉnh lại và vẫn còn sợ hãi: – Ba…ba mày… sao lại thành ma?

Lập chạy trở lên nhà trên, và lần này anh thật sự bàng hoàng khi… bộ

xương không còn nằm chỗ cũ! Trên giường bây giờ chỉ có chiếc khăn choàng!

- Trời ơi!

Nghĩ tới tình huống chẳng lành xảy ra, Lập cuống cuồng mãi mà chưa biết phải làm sao. Anh ôm mặt đứng yên đó hồi lâu…

Bỗng ngoài ngõ có người gọi. Lập bước ra thì Tư Thôi, anh ta chỉ về phía chợ bảo:

- Chú Hai đi đâu mà chạy như ma đuổi về phía đường Cây Sung, tui kêu quá trời mà chú không thèm nghe!

Lập hốt hoảng:

- Chạy về hướng đường Cây Sung?

Linh tính báo điềm chẳng lành, Lập tức tốc chạy ra khỏi nhà và một lần nữa anh nhầm hướng ngôi nhà ông hội đồng Thiệp.

Nguồn: truyen8.mobi/t103033-giot-le-hoan-hon-chuong-5.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận