Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 3: Hành Trình Tây Lâm
Chương 123: Trong lòng khúc mắc
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan
Cởi nốt cái quần lót đặc biệt ẩm ướt trên người xuống, để toàn thân lõa lồ, đưa tay mở các chốt vòi sen lớn trên đầu, để cho dòng nước lạnh như băng giống như những thanh kiếm bằng nước không ngừng đâm thẳng xuống thân thể. Hứa Nhạc dùng sức chà xát mạnh từng tấc da thịt trên người, mãi cho đến khi toàn thân trở nên một mảnh đỏ bừng. Lần tắm rửa này của hắn đặc biệt lâu hơn so với bình thường rất nhiều. Ở trong làn nước lạnh như băng không ngừng chảy xuống người, hắn kinh ngạc giơ hai bàn tay của mình lên, xòe ra đặt lên ngang tầm mắt của mình. Hắn chỉ nhìn thấy hai bàn tay mình là một mảnh da trắng phau, cùng với những đường chỉ tay chằng chịt. Hắn thầm nghĩ hai bàn tay này của mình chỉ nên dùng để bảo dưỡng sửa chữa cùng với điều khiển Robot, khiến cho con Robot phát huy ra những chiến công mạnh mẽ. Chứ hắn không nghĩ hai bàn tay mình lại còn có cái công dụng khác…
Hắn cũng không rõ vì nguyên nhân gì lại phát sinh một hồi mộng xuân như thế này. Chợt nghĩ đến mấy ngày hôm trước, trong đầu đã từng nảy sinh ra loại tưởng tượng đào hoa sáng lạn kia, không khỏi kinh ngạc phát hiện ra tiêu chuẩn đạo đức của bản thân mình quả thật càng ngày càng giảm xuống một cách trầm trọng, mà trình độ kích thích sinh dục bên trong cơ thể lại càng theo đó mà dâng trào cao lên không ít. Hắn lại hoàn toàn không nghĩ đến, chính nguyên nhân mội hồi chiến tranh cùng với tử vong thảm liệt trên cái khỏa tinh cầu này, chính là cái lợi khí vô thượng đánh nát tất cả nhưng quy tắc đạo đức tinh thần của hắn, kích phát tính dục trong cơ thể của hắn.
Hai tay Hứa Nhạc chống thẳng lên trên vành của cái bục sứ lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cái gương lớn treo trên tường. Hắn nhìn thấy bên trong tấm gương là một gương mặt trẻ tuổi có chút thân quen nhưng cũng có chút lạ lẫm. Bên trong phòng tắm lạnh lẽo này cũng không có hơi nước nóng bốc lên, cho nên trên mặt gương cũng không có lớp sương mù che phủ, hắn cũng không cần dùng tay lau đi. Nhưng mà vì cái gì gương mặt kia nhìn qua lại có chút lạ lẫm như vậy?
Trên khuôn mặt kiên nghị bình thường, hai hàng lông mày cao vút vẫn như cũ an phận nằm ngay phía trên hai hốc mắt, giống hệt như là hai thanh phi đao chưa rời ra khỏi vỏ vậy. Những sợi lông mày rậm cao nổi lên ngay phần mi tâm, đã lâu ngày không có cạo qua, khiến cho cặp lông mày nhìn qua giống như là sắp sửa nối thẳng lại thành một cái vậy. Thế nhưng chính vì vậy lại khiến cho khuôn mặt hắn không hề sinh ra bất cứ cảm giác cường hãn bất thường nào cả. Phối hợp với cặp mắt có chút ti hí ngay bên dưới kia, tổng lại vẫn khiến cho người ta nghĩ rằng khuôn mặt của người này đặc biệt đáng tin cậy.
Còn cái nét lạ lẫm, đó chính là bởi vì cặp mắt kia hiện tại có vẻ quá mức bình tĩnh, quá mức trưởng thành. Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào bản thân mình bên trong cái gương, chợt nhớ đến mấy năm trước đây, ở trên Phố Chung Lâu tại Đại khu Đông Lâm, đã dọa cho cái gã Cục Phó Phân cục II kia phải kinh hãi, sau đó hắn cũng giống như hiện tại, ở trong phòng tắm, ngắm nhìn vào gương mà trầm mặc khẩn trương. Cái gã kia hình như tên là Bảo Long Đào thì phải? Như thế nào mà mới đây mình đã quên mất tên của hắn rồi?
Hứa Nhạc phát hiện ra rằng, sau khi mình chạy trốn ra khỏi Đại khu Đông Lâm, bản thân đã trở nên trầm mặc, bình tĩnh hơn trước đây rất nhiều. Mà cái loại trầm mặc bình tĩnh như thế này, trong suy nghĩ của hắn, mơ hồ hình như có chút tương tự với loại khí tức bất lương nào đó. Hắn cũng không cho rằng đây chính là bản tính trời sinh của chính mình, cũng không hề thích cái loại biến hóa khí chất đặc thù đến như vậy. Cho nên khi hắn giương mắt nhìn chính mình ở trong gương đã ngơ ngẩn cả người.
Kế hoạch tiến công của Quân đội Liên Bang đến tột cùng là cái gì, hắn không hiểu. gtm nói rằng Quân khu Tây Lâm công kích mạnh mẽ vào hai khỏa tinh cầu hoàn toàn rơi vào tay giặc kia vô cùng gian khổ, lão đầu hổ Chung Gia kia lần này gặp phải cuộc sống vô cùng khó khăn, hắn không hiểu. Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành công kích mãnh liệt, sau đó lại kiên quyết lùi nhanh về phía sau, những sự bố trí quân sự kín đáo mà kỳ diệu của Quân đội Liên Bang, hắn cũng không hiểu, cái gì mà nghệ thuật chỉ huy chiến tranh này nọ, hắn hoàn toàn cũng đều không hiểu.
Và kết luận cuối cùng, ở trong hồi chiến tranh giữa vũ trụ bao la hùng vĩ này, hắn chính là một cái mẩu mảnh ghép vô cùng nhỏ bé không một chút bắt mắt. Hắn chỉ biết trầm mặc nghiên cứu chế tạo, sửa chữa con Robot, sau đó dùng tốc độ cực cao phóng thẳng vào trong rừng núi, trầm mặc mà chạy đi, đây mới chính là tác dụng lớn nhất của hắn.
Nhưng mà khi hắn bắt đầu chân chính gia nhập vào chiến trường, đối mặt với những hồi nổ lớn, với đám Robot Đế Quốc không ngừng truy kích ở phía sau, những chiếc phi cơ biến thành những chùm pháo hoa trên bầu trời, nhữn thi thể chết đi, thân thể vặn vẹo biến hình, càng không ngừng kích thích đại não của hắn.
Lúc còn ở tại Đại khu Đông Lâm, hắn đối với đám người Đế Quốc hoàn toàn không có chút xíu nhận thức nào cả. Mãi cho đến khi biết đến Mạch Đức Lâm, nhìn thấy những binh sĩ trọng thương tại Bệnh viện Quân khu Liên Bang, những tấm bia đá dày đặc bên cạnh những cái mộ màu đen… hắn mới chính thức nhận thức trực quan nhất về đám người Đế Quốc.
Hứa Nhạc đã từng giết qua không ít người. Lần đầu tiên là trong một đêm mưa gió, tại bãi rác phế liệu trên quảng trường Phố Chung Lâu Đại khu Đông Lâm, cái ống dịch áp hỏng nhiễm đầy máu người. Trên con đường Hổ Sơn Đạo, ánh đao lóe lên. Tại bãi đậu xe ngầm của Sân vận động Lâm Hải Châu, đối mặt với đám phần tử võ trang ám sát, rồi đến những thi thể đầy mặt đấy bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội… Hắn là một người tốt, nhưng một người tốt cũng có thể giết người. Trong lúc giết người có khi còn không hề nháy mắt nữa, giống chi là đám người Đế Quốc man rợ sát nhân kia.
Chỉ là những kẻ ở trên chiến trường liền trở nên rất dễ dàng mà chết đi. Sinh mệnh ở trên hoàn cảnh này có vẻ là quá mức rẻ mạt.
Đêm khuya, ở bên trong bầu không khí tràn ngập khói lửa chiến tranh này, thế nhưng Hứa Nhạc lại gặp phải một giấc mộng thanh xuân không chút phù hợp với hoàn cảnh kia, khiến cho hắn cảm giác được trạng thái tinh thần của mình có chút ngơ ngẩn. Hắn bước ra khỏi gian phòng cá nhân của mình, lắng nghe những thanh âm khẩn trương của cuộc sống ồn ào náo nhiệt thật sự trong căn cứ Không cảng Lạc Khâu này.
Hứa Nhạc trầm mặc cúi đầu hướng về phía cuối một cái hành lang im lặng mà chậm rãi đi đến. Con Robot Tiểu Hắc Hoa chính là đang lặng lẽ chờ đợi ở nơi đó.
Ở trên mảnh chiến trường chiến tranh lạnh lùng nguy hiểm mà vô cùng phức tạp giống như một cái lưới nhện khổng lồ này, một con người dù cho có thực lực cường hãn đến như thế nào đi chăng nữa, thì cũng giống như là một con côn trùng nhỏ bé đang bị gắt gao dính chặt vào cái lưới nhện khổng lồ kia, không ngừng bi ai giãy dụa để mà thoát ra. Mỗi một thời khắc con côn trùng này cũng đều có thể bị cắn nuốt, không có cơ hội sống sót. Hắn phải một phen tiến hành sửa chữa hoàn thiện con Robot MX Tiểu Hắc Hoa thuộc về chính bản thân mình, như vậy mới có thể có thêm được một bộ giáp xác chắc chắn, có thêm được vài thanh đại đao sắc bén, tương lai khi giãy dụa trong mảnh lưới nhện khổng lồ kia, cũng có thể tạo ra những động tĩnh lớn hơn một chút.
Gần cuối cái hành lang u tĩnh dài xa xăm kia có một chiếc điện thoại vệ tinh quân dụng. Hứa Nhạc trầm mặc cân nhắc trong khoảnh khắc, sau đó quay đầu lại, cầm lên chiếc điện thoại. Hắn thông qua các thiết bị phân hình đặt ở gần đó chứng thực thân phận, chứng thực quyền hạn cần thiết, sau đó mới ấn hạ một chuỗi số điện thoại… Là số điện thoại của Thi Thanh Hải.
Tốc độ kết nối điện thoại lần này thật sự có chút nhanh. Từ cái chi tiết này, Hứa Nhạc có thể khẳng định Thi công tử hiện tại đã đi đến Tây Lâm, tâm tình của hắn không khỏi trở nên có chút nặng nề hơn một chút.
- Làm một gã sĩ quan liên lạc có ổn không đó?
Hứa Nhạc đứng tựa người vào cái vách tường lạnh như băng, cầm điện thoại, khẽ mỉm cười nói với cái gã bằng hữu tốt nhất của mình:
- Tình hình của ta bên này cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Chỉ là cục diện hiện tại vẫn như cũ có chút nguy hiểm. Chẳng qua Bộ Quốc Phòng mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ mệnh lệnh nào xuống cả… Tôi ở trong Không cảng cả ngày chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết mà thôi…
Bên trong đầu dây điện thoại truyền đến tiếng cười ấm áp mê người của Thi Thanh Hải.
Hứa Nhạc cười cười, bắt đầu giảng thuật cho Thi Thanh Hải cảm giác lần đầu tiên gia nhập lên chiến trường của chính mình, ngữ khí có chút nhàn nhạt, có chút nặng nề, lại cũng có chút sầu lo… Một hồi chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc mà nói, giống hệt như là hai gã khổng lồ bằng nham thạch đang không ngừng đấu đá. Mỗi một cú đấm bằng nắm tay nặng nề kia đập vào nhau, có thể cũng sẽ không gây thương tích gì cho nhau, nhưng mà những mảnh đá vụn vỡ ra rơi thẳng xuống dưới, hẳn khiến cho không ít người bên dưới phải chết không hề nghi ngờ.
Tạm dừng một lát sau, Hứa Nhạc chợt nghĩ về giấc mộng mới vừa khi nãy, hai má thoáng có chút đỏ ứng, nóng lên, sau đó trong lòng có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng nói nhanh vào điện thoại: truyện copy từ tunghoanh.com
- Ta có phải là nên… yêu đương hay không? Cậu nghĩ như thế nào nếu như đồng thời thích đến bốn cô gái cùng một lúc?
Thi Thanh Hải bên kia đầu dây điện thoại đột nhiên hỏi một câu:
- Cậu có phải gần đây đã bị nữ nhân kích thích rồi không?
Hứa Nhạc không trả lời, chỉ là lắc lắc đầu.
Thật kỳ diệu chính là, Thi Thanh Hải ở trên khỏa tinh cầu xa xôi nào đó, tựa hồ như là đã nhìn thấy cái động tác đó của Hứa Nhạc, ngữ khí có chút trào phúng nói:
- Ta hiện tại mặc dù công tác bận bịu, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có xem tin tức trên TV. Cái chuyện xấu giữa cậu cùng với cái cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang gây nên một hồi sóng gió như vậy, ta sao lại không biết được. Tuy rằng lúc đó cậu có đeo một cặp kính râm trên mặt, nhưng mà chẳng lẽ cậu nghĩ có thể giấu diếm được cặp mắt thần như điện của ta đây?
Hứa Nhạc im lặng cũng không trả lời.
Thi Thanh Hải ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát sau, cuối cùng mang theo giọng điệu nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ, cậu nên tìm nữ nhân đi…
Hứa Nhạc có chút ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải là cùng một loại ý tứ hay sao?
- Yêu đương cũng không cần thiết là phải lên giường, nhưng mà có thể sẽ phải kết hôn. Còn tìm nữ nhân khẳng định là sẽ không kết hôn, nhưng mà nhất định là sẽ lên giường…
Thi Thanh Hải trào phúng nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau mười vạn tám ngàn dặm, đừng có lẫn lộn.
- Ý cậu nói là… phát tiết?
Hứa Nhạc cầm điện thoại, hạ thấp thanh âm hỏi một cách nghi hoặc:
- Chuyện này… chính là có cái ý tứ như vậy à?
- Ta chửi vào mặt nhà cậu. Không có cái ý tứ đó vì sao cậu lại nằm mơ như vậy chứ?
- Ta chỉ là hỏi một chút thôi, cậu làm cái gì mà phải lên cơn đến như vậy chứ?
Hứa Nhạc có chút tức tối, liếc mắt nhìn cái đồng hồ đếm giờ trên cái điện thoại, đột nhiên chuyển sang nhẹ giọng, nghiêm túc nói:
- Cậu phải bảo trọng đó!
Một chi chỉnh biên quân phòng vệ của Phiến quân Thanh Long Sơn được chính thức đưa vào biên chế của Chính phủ Liên Bang, đưa đến tiền tuyến Tây Lâm gia nhập vào chiến trường. Nói như vậy trong khoảng thời gian không xa nữa, những gã binh lính này sẽ được đưa đến đầu nhập vào trên mảnh chiến trường thảm liệt này. Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, bên trong một hồi chiến tranh này chẳng biết ẩn chứa bao nhiêu sự hỗn loạn, hung hiểm phức tạp, những thỏa hiệp cùng với lợi dụng lẫn nhau. Thi Thanh Hải đảm nhiệm vai trò nhân vật liên lạc giữa hai bên, khẳng định là phi thường nguy hiểm.
Thi Thanh Hải ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lúc sau, cũng vô cùng nghiêm túc nói:
- Cậu cũng bảo trọng!
o0o
- Thể hiện sự đạo đức quá mức, chỉ có thể nuôi dưỡng ra một tên ngụy quân tử mà thôi. Theo như ý của tôi, cái vị Lão Đại trẻ tuổi kia của chúng ta, tuy rằng cũng luôn luôn không có một phen đem hai chữ đạo đức kia đặt ở trên môi, nhưng mà hai chữ đạo đức kia lúc nào cũng treo ở trên đầu hắn, hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy. Cái này đến tột cùng hắn là một tên ngụy quân tử chính thống, hay thật sự là một tên quân tử đây?
Chiến hỏa lúc này đã được chuyển dời lên trên những khu vực rừng rậm cùng với những núi băng trên khu vực Bắc bán cầu xa xôi. Hệ thống hỏa lực công kích tầm xa của Quân viễn chinh Đế Quốc đã bị áp chế đến mức sắp sửa tiêu mất. Con đường quốc lộ xuyên suốt, băng qua giữa Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia hiện tại đã khôi phục lại sự thông suốt của nó. Lúc này có một đoàn xe, bao gồm hơn mười chiếc xe quân dụng màu xanh lục cùng những chiếc xe dân dụng chứa dụng cụ cồng kềnh đang chậm rãi chạy trên đó. Thanh âm động cơ nổ vang phá vỡ một màn tịch mịch ở nơi này.
Bên trong thùng xe một chiếc xe quân dụng màu xanh lục đó, những thanh âm vô cùng sắc bén, so với tiếng động cơ xe có vẻ càng thêm chói tay hơn một chút, không ngừng vang vọng. Bạch Ngọc Lan lúc này đang nhắm mắt, cúi đầu lim dim ngủ, nhưng không cách nào bỏ qua được những lời lẩm bẩm mang theo chút phẫn nộ của Lan Hiểu Long đang ngồi bên cạnh hắn. Cặp mày thanh tú của hắn nhịn không được khẽ nhíu lại một chút.
Lan Hiểu Long dừng lại những lời lẩm bẩm của mình, đưa điếu thuốc lá trên tay lên rít mạnh một hơi, khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía những hố bom khổng lồ, tối đen nằm rãi rác bên ngoài cửa sổ xe, dọc hai bên con đường quốc lộ. Hắn nhìn thấy những mảnh hài cốt kim loại nằm rải rác khắp nơi, thầm nhủ vào đêm chiến sự hôm đó, trên con đường này đã phát sinh một hồi đại chiến thảm liệt đến mức độ nào. Cặp môi hắn khẽ nhếch lên một cái, thế nhưng cũng không hề đình chỉ việc trào phúng của mình:
- Lão đại trẻ tuổi kia quả thật vô cùng xuất sắc, mang theo cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang một mình chạy đi, bảo vệ cho cả một doanh đoàn thiết giáp. Tiêu sái không? Phong quang không? Còn chúng ta thì sao? Gia nhập vào tiền tuyến, một viên đạn cũng không bắn được. Mặc dùng cũng không có làm một tên đào binh, thế nhưng lại biến thành một đám binh lính phế thải, bị hắn ta ném ngược trở về Bộ Chỉ Huy.
Cái tàn thuốc cháy sáng trên cặp môi của Lan Hiểu Long, theo những lời nói của hắn mà không ngừng nhảy múa, nhìn qua cực kỳ thú vị. Thế nhưng cặp môi trào phúng của hắn mãi cũng không có ngừng lại:
- Tiểu đội Chiến đấu Số bảy lừng lẫy, một hồi gia nhập vào chiến trường, chẳng hề chiến đấu lấy nửa phút, đã sắp sửa bị triệu hồi trở về Đại khu Tây Lâm… Nói đến cùng thì sao? Tất cả hoàn toàn cũng chỉ có một mình vị Chủ quản đại nhân của mình chiến đấu. Bản thân chúng ta cũng chỉ có thể biết đứng sau mông của hắn, giương mắt lên xem một hồi kịch hay này mà thôi. Như vậy chúng ta lên chiến trường để làm gì đây? Đi du lịch à?
Hùng Lâm Tuyền ngồi dựa vào vách của thùng xe, vẫn một mực bảo dưỡng cẩn thận cho khẩu súng máy luân chuyển Đạt Lâm nặng nề. Hắn nghe những lời nói bực tức của Lan Hiểu Long, sắc mặt trở nên có chút khó xem.
Những thành viên còn lại của Tiểu đội 7 quả thật trong lòng cũng đồng dạng sinh ra những cảm nhận giống như Lan Hiểu Long vậy. Bọn họ đương nhiên cũng sẽ không có bất cứ ý kiến nặng nhẹ gì đối với Chủ quản Hứa Nhạc cả. Chỉ là bọn hắn nghĩ đại chiến đã phát sinh, bản thân mình ai ai cũng đều là những nhân vật dũng mãnh cường hãn, thế nhưng lại bởi vì sự tồn tại của một vị Chủ quản đại nhân quá mức mạnh mẽ, cho nên biến thành người thừa không có chuyện gì để làm, trong lòng thật sự cũng là có chút uất nghẹn. - Cậu nguyên lai cũng không phải là người của Tiểu đội 7 chúng ta…
Bạch Ngọc Lan rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở miệng, cất giọng nói thanh tú của hắn lên:
- Tôi mãi cho đến giờ vẫn không hiểu nổi, bên trong Sư đoàn rốt cuộc phái cậu đến đây làm cái gì…
Lan Hiểu Long đem điếu thuốc lá trong tay ném mạnh ra bên ngoài cửa sổ. Cái tàn thuốc mang theo tốc độ cao văng xuống một mảnh vỡ của một chiếc phi cơ cháy đen, phát ra một tia lửa đỏ nhàn nhạt. Hắn trào phúng nói:
- Đương nhiên là để bảo vệ cho bảo vật của Liên Bang, vị Trung Tá Hứa Nhạc kia của chúng ta rồi!
Cặp mi của Bạch Ngọc Lan thoáng khẽ nhíu chặt lại, thầm nghĩ trong lòng, từ khi nào lại có cái đạo lý phái một tên Thiếu Tá đến để bảo vệ cho một vị Trung Tá vậy? Huống chi Lan Hiểu Long này mặc dù tố chất quân sự cũng chỉ tương đương bình thường, nhưng thật ra cũng đã đảm nhận quản lý chi bộ đội Cảnh vệ Cảng Đô nhiều năm nay rồi, phong cách quân sự không ít thì nhiều khẳng định cũng có chút thành tựu.
Lan Hiểu Long cũng không thèm để ý đến Bạch Ngọc Lan nữa, hướng về phía đám hán tử của Tiểu đội 7 đang trầm mặc cúi đầu không nói gì trong xe, phàn nàn nói:
- Vị Chủ quản đại nhân của chúng ta ngồi lên con Robot, chúng ta đương nhiên là không thể nào theo kịp. Nhưng mà các người nghĩ lại xem. Hắn đã là một tên Trung Tá, cuối cùng cũng không có khả năng cả đời leo lên con Robot MX, giả mạo một tên binh lính bình thường, chạy ra chiến trường chém giết! Ở trên tiền tuyến Tây Lâm, ở trên chiến trường Đế Quốc, ở trên những cao nguyên, những sơn cốc, không ngừng chém giết đi ra, chơi cái trò hóa thân thành chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cuối cùng trở nên kiệt sức mà chết đi, biến trở thành một biểu tượng anh hùng mới à? Ta chửi!
Hắn ngừng lại một lúc, sau đó tiếp tục bi phẫn nói:
- Hắn dù sao cuối cùng cũng phải làm một gã Chủ quản bộ đội thật sự. Tỷ như là một tên Đội trưởng, hay Sư Đoàn trưởng gì gì đó… Nhưng mà tất cả chúng ta cũng đều biết rằng, cái gã đó mặc dù mấy tháng trước đây, mỗi ngày cũng đều ôm tài liệu chỉ huy của Học viện Quân sự I mà không ngừng đọc, thế nhưng muốn bảo hắn lên chiến trường lãnh binh chỉ huy, thật đúng là không có chút tiền đồ gì. Nếu đem hắn so sánh với cái gã trâu bò Đỗ Thiếu Khanh kia mà nói, thật sự là kém xa cả ngàn cây số. Các người nói xem, đến lúc đó, mấy cái tên hán tử chỉ biết chém giết như chúng ta có thể giúp hắn làm được cái gì đây chứ? Cố Tích Phong, Lưu Giảo, Hùng Lâm Tuyền… Các người thử suy nghĩ cẩn thận lại xem.
Lan Hiểu Long giống hệt như một tên lưu manh, không ngừng khoa tay múa chân nói văng bọt mép.
Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn luôn cúi đầu không nói gì, lúc này cũng thoáng rùng mình một cái, thầm nghĩ trong lòng Bộ Quốc Phòng trực tiếp một phen đem cái gã này từ Sư đoàn Thiết giáp 17 điều đến Tiểu đội 7 của mình để làm gì. Hắn chợt nghĩ Tiểu đội 7 của mình đến tột cùng như thế nào cũng không thể gạt bỏ được cái bối cảnh Sư đoàn Thiết giáp 17 kia…
Bạch Ngọc Lan dần dần có thể nắm bắt được một chút manh mối gì đó, trong cặp mắt bị che khuất bên dưới mái tóc dày phủ trên đầu, đột nhiên chợt phóng ra hai đạo hào quang sáng ngời…