Gian Khách Chương 35 (Q4)

Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị

Quyển IV: Tinh quang năm xưa
Chương 035: Chiến tranh đột nhiên đến

Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan






Một gã Công Trình Sư luôn có lối suy nghĩ chú ý đến sự ăn khớp. Có thể lớn mật tiến hành giả thuyết, thế nhưng cần phải chứng thực cẩn thận lại. Một khi vấn đề nghiên cứu chính là những thứ có liên quan đến sinh mệnh, tuyệt đối không thể lặp lại, thì khi chứng thực vấn đề sẽ càng thêm cẩn thận một chút. Thậm chí ngay cả khi dưới điều kiện tiên quyết là không có chút nắm chắc nào, hứa nhạc tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút khát vọng cùng với một tia hy vọng giống như là vô ích kia mà đi mạo hiểm tính mạng của chính mình được.

Bên Liên Bang hiện tại hẳn nên là mùa hè hoặc là mùa thu của năm 71 Hiến Lịch 37. Bên Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc thì lại là mùa xuân. Hứa Nhạc lúc này chính là đang ở trong một gian tiểu viện nào đó ngồi đón gió xuân, thành thành thật thật ở trong một khu dân nghèo mà trải qua cuộc sống trầm mặc.



Nhìn thấy đám bình dân bá tánh của Đế Quốc ngày ngày vẫn luôn bận rộn với công tác bình thường của mình, lại liên tưởng đến tình cảnh của chính mình, Hứa Nhạc đột nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương. Vũ trụ lớn như thế, bao hàm không biết bao nhiêu vì tinh tú, cả đời này của bọn họ đại khái cũng chỉ có thể dừng lại ở trên mặt đất này mà trôi qua, trừ phi là đi ra chiến trường tác chiến. Cũng giống hệt như là đám dân chúng ở Đại khu Đông Lâm năm xưa vậy. Thân bọn họ sống trong thời đại vũ trụ mênh mông tráng lệ, thế nhưng lại vẫn như cũ bị những cái trọng lực nặng nề cùng với cuộc sống bận rộn trói buộc.

Không nói tới chuyện quá mức quen thuộc với hàng xóm láng giềng, nhưng mà ít nhất vẫn có thể nói chuyện phiếm mấy câu. Cũng không có mấy người có thể nhớ nổi khuôn mặt bình thường đến mức cực điểm của gã thanh niên này, nhưng mà do hắn thường xuyên ghé qua các tiệm bán thức ăn nên đã có người bắt đầu biết thói quen ăn uống của hắn.

Trải qua cuộc sống ở Đế đô Thiên Kinh Tinh này càng lâu, cảm thụ của Hứa Nhạc đối với nơi này cũng càng ngày càng thêm quái dị hơn.

Mấy đám người Đế Quốc này hoặc là bình thường đến cực điểm, hoặc là táo bạo nóng nảy, hoặc là thành thật chất phác, mỗi khi ngẫu nhiên nói chuyện phiếm gì đó xa xôi lên đến chiến tranh vũ trụ, khi nhắc đến người Liên Bang, cũng đều sẽ liền trở nên phẫn nộ dị thường. Bọn họ ai nấy đều hận không thể đem toàn bộ đám nam nhân Liên Bang đi ăn tươi nuốt sống một phen, không thể một phen đem toàn bộ đám nữ nhân Liên Bang ra mà chà đạp trên giường…

Cái loại phẫn nộ cùng cũng với kêu gào cuồng nhiệt này là từ đâu mà đến chứ? Là những bài học xâm lược in trên sách giáo khoa? Hay là sự cừu hận chủng tộc noi theo lịch sử từ nhiều năm mà đến sao?

Những kẻ đang bán đồ ăn này, đang mua đồ ăn này, những kẻ đi thu phí bảo hộ này, giao nộp phí bảo hộ này, những người già này, những trẻ con này, những nam nhân này, những nữ nhân này, những bần dân Đế Quốc bình thường này… ai nấy cũng đều là kẻ thù địch không đội trời chung đối với Liên Bang hay sao?

Hứa Nhạc thật sự rất khó có thể một phen đem những con người này liên hệ cùng với khái niệm cầm thú. Hắn thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ cũng chỉ cùng là một đám người như thế này, nhưng mà lại ở trên tinh cầu biên giới Tây Lâm một phen xem đám người bình dân bá tánh Liên Bang xem như heo chó mà tiến hành tàn sát hay sao?

Chiến tranh cũng không chỉ nên để cho nữ nhân tránh ra, cũng cần phải để bình dân bá tánh tránh ra mới đúng.

Số lần mà Hứa Nhạc rời khỏi tiểu viện tàn tạ của đại thẫm Tô San càng ngày càng nhiều hơn. Hắn cũng mạnh dạn đi lại càng ngày càng xa hơn, thường xuyên theo bản năng đi ngang qua phiến đại viện màu trắng, với tất cả tường đều được sơn màu trắng kia càng ngày càng nhiều hơn. Mà trên thực tế, đây cũng không phải là hành động theo bản năng của hắn.

Diện tích của cái đại viện này cực rộng, những kiến trúc bên trong tòa đại viện này cũng không cao lắm, không có tòa kiến trúc nào vượt qua ba tầng lầu cả. Xa xa nhìn lại trên cơ bản toàn bộ đều là những kết cấu bằng vật liệu xa xỉ. Bất luận là tường vách hay là cột trụ chống đỡ cũng toàn bộ được sơn một kiểu màu trắng tinh. Một màu trắng khiến cho kẻ khác thấy nhạt nhẽo.

Bốn phía xung quanh đại viện màu trắng kia luôn có những hàng cây xanh máy che chắn lại. Bên trong nội bộ vẫn mơ hồ truyền đến mùi hoa thơm nhàn nhạt. Những con đường xung quanh tòa đại viện luôn luôn được quét tước cực kỳ sạch sẽ. Bên dưới những bóng râm của các hàng cây luôn luôn có rất nhiều những quân nhân sĩ quan mặc thường phục cảnh giác nhìn chăm chú khắp bốn phía. Chính bởi vì vậy mà tòa đại viện màu trắng này có vẻ cùng với khu dân nghèo tràn ngập hơi thở bùn đất rác rưởi này có vẻ không hòa hợp, vô cùng bắt mắt.

Hứa Nhạc rất thường xuyên từ trong một cái ngách nhỏ trên con đường trước mặt tòa đại viện kia đi qua, thường xuyên có thể nhìn thấy đám bình dân bá tánh của Đế Quốc ở trên một cái sân nhỏ phía trước tòa đại viện màu trắng này mà quỳ lại, vô cùng thành kính. Trong miệng bọn họ lại không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện, vẻ mặt thể hiện sự thành kính cuồng nhiệt đến cực điểm, hơn nữa lại cũng không có bất luận kẻ nào tiến đến quấy rầy sự thành kính của bọn họ.

Một ngày nào đó.

Hứa Nhạc ở trong một cửa hàng bán đồ linh kiện điện tử mua hai cân ốc vít kim loại, sau đó lại băng qua cái lối tắt nhỏ quen thuộc, đi vào trong một cửa hàng bán bánh quy cá, mua hai bao bánh quy cá lớn, sau đó cũng không có ngay lập tức rời đi mà là vừa ngồi uống một ly đồ uống nhẹ không biết tên, lựa chọn một cái bàn ngay cửa sổ trên lầu hai của cái cửa hàng bánh. Hắn vừa sảng khoái ăn bánh quy, vừa uống đồ uống. Khóe mắt của hắn thì lại phiêu nhiên hướng về phía tòa đại viện màu trắng ngay đối diện chỗ hắn ngồi mà quan sát một khoảng thời gian khá dài.


Bởi vì tòa đại viện màu trắng kia chính là phủ Đại Sư Phạm!

Về cái địa phương gọi là phủ Đại Sư Phạm này, thậm chí ngay cả cái danh hiệu Đại Sư Phạm này, bên trong tất cả các tư liệu tình báo của Liên Bang cũng không hề có bất cứ chỗ nào có ghi nhận lại. Trong đầu Hứa Nhạc mơ hồ nhớ lại trước kia từng có nghe lão già kia đề cập qua một lần. Nhưng mà căn cứ vào sự nhận thức của hắn trong khoảng thời gian này, cùng với những gì mà Hoài Thảo Thi từng đề cập qua với hắn trong câu chuyện xưa kia, hắn biết rất rõ ràng cái nơi gọi là phủ Đại Sư Phạm này cùng với vị Đại Sư Phạm ở bên trong kia đối với Đế Quốc có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Hắn cũng không biết vị Đại Sư Phạm đương nhiệm hiện tại là dạng người như thế nào, thế nhưng hắn biết rõ ràng cái tòa đại viện màu trắng trước mắt này đời đời cùng với Hoàng thất Vương triều Bạch Cận của Đế Quốc có quan hệ thông gia thân thiết. Một vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm nào đó trước kia đã từng đi băng qua vũ trụ mênh mông, đã từng dạy dỗ ra hai đệ tử thiên tài là Lý Thất Phu cùng với Phong Dư. Có thể dạy dỗ ra hai con người tồn tại nghịch thiên như thế, bản thân ông ta lại là một sự tồn tại nghịch thiên như thế nào đây?

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, vị chủ nhân trước kia của cái tòa đại viện màu trắng thần bí này, hẳn phải xem như là thầy giáo của sư phụ hắn? Nhìn thấy tòa phủ đệ bên trong đại viện lộ ra một vẻ thần bí u tĩnh này, cho dù là với tâm chí cứng rắn cường đại của Hứa Nhạc, cũng không khỏi cảm thấy có chút lo sợ cùng với bất an.

Hắn biết rất rõ ràng nơi này trong âm thầm khẳng định là có đề phòng vô cùng sâm nghiêm, biết rõ ràng bên trong phủ Đại Sư Phạm này khẳng định có sự tồn tại vô cùng cường đại, biết rõ ràng bản thân chính mình không nên tới đây mà mạo hiểm, thế nhưng mà hắn chung quy vẫn là chạy đến nơi này.

Bởi vì hiện tại ở trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn cần được giải đáp. Những bí mật đối với cái vòng tay kỳ lạ, bí mật về khả năng thay đổi con chíp vi mạch nhân thể, bí mật của chân khí Bát Đạo… Nhưng cái bí mật này đối với cuộc sống của hắn mà nói là phi thường quan trọng.

Mà càng quan trọng hơn nữa chính là, vị Đại Sư Phạm tiền nghiệm kia đã từng ngồi trên phi thuyền băng ngang qua vũ trụ, lặng yên tiến vào trong Liên Bang. Ông ta là như thế nào có thể làm được chuyện này? Chiếc phi thuyền chiến hạm vô cùng xuất sắc kia hiện tại là đang ở nơi nào? Vị Quân Thần lão nhân gia kia từng ở trong nhà ngục quân sự Khuynh Thành nhắc tới cái gọi là Tinh đồ… Có phải đó chính là con đường tắt mà năm xưa vị Đại Sư Phạm kia đã từng đi qua hay không?

Hứa Nhạc miệng nhai bánh quy cá, khẽ nheo mắt nhìn về phía bên kia, hồn nhiên không biết mảnh vụn bánh quy không ngừng từ trên khóe môi rơi xuống. Đối diện với hành động truy lùng chặn bắt có chút bá đạo thậm chí là điên cuồng của bên phía Hoàng Thất Đế Quốc, hắn nhất định cần phải an toàn rời khỏi khỏa tinh cầu này, rời khỏi lãnh thổ Đế Quốc, quay trở lại Liên Bang. Hắn tựa hồ cần phải đi qua một con đường xưa mà tiền nhân trước kia đã từng đi qua. Chỉ là con đường này nói không chừng càng thêm gian nan hơn rất nhiều.

Mấy ngày trước đây, quân cảnh của Đế Quốc đã từng đối với khu dân nghèo này tiến hành một lời lùng sục toàn diện. Tuy rằng bọn chúng vẫn như trước không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nhưng mà cũng đã khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bất an. Thời gian tựa hồ như càng ngày càng gấp gáp hơn, càng ngày càng khẩn trương hơn nhiều.
Hắn cần phải xâm nhập vào trong cái tòa đại viện toàn bộ màu trắng này, đi tìm tòi nghiên cứu cái phủ Đại Sư Phạm thần bí khó lường kia. Theo lý trí mà phán đoán, đây thật sự không phải là một sự lựa chọn sáng suốt. Thậm chí càng có thể nói là đi chịu chết thì đúng hơn.

Cái quyết tâm này thật sự là quá khó khăn để hạ xuống được.

Vào ngay đúng lúc này, trên đường cái lớn ở phương xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng xôn xao thật lớn nào đó. Hứa Nhạc có chút ngạc nhiên phát hiện ra rất nhiều bình dân bá tánh cùng với dân chúng Đế Quốc đều bở dở công việc đang bận rộn của mình, hướng về phía bên kia mà đồng loạt chạy đến. Dần dần tiếng động lớn xôn xao rung trời ở đằng kia đã biến thành những thanh âm phẫn nộ hò hét vô cùng chỉnh tề:

- Đế Quốc bất diệt! Huyết chuyến đã nổ ra rồi!
- Giết chết đám người Liên Bang!
- Đế Quốc vạn tuế!
- Hoàng đế Bệ hạ vạn tuế!
- Đánh thẳng tới Tinh cầu S1 luôn đi!
- Tiêu diệt quân xâm lược vô sỉ!
- Giết!

Mùa thu năm 71 Hiến Lịch 37 Liên Bang, mùa xuân năm 724 theo lịch Vương triều Bạch Cận Đế Quốc…

Hạm đội Quân đội Liên Bang do 1400 chiếc Chiến thuyền Chiến hạm tạo thành, đã đồng loạt xuyên qua Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý, hai chỗ chuyển tiếp không gian vũ trụ tự nhiên, đánh thẳng vào lãnh thổ Đế Quốc.

Hạm đội Liên Bang dễ dàng đánh tan Hạm đội Biên cảnh Đế Quốc, lao thẳng đến Tinh hệ Thất Nữ ở phía Nam Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc.

Chiến tranh vũ trụ lần thứ ba chính thức bùng nổ. Biển sao vũ trụ hạo hàn vừa mới bình tĩnh không được bao nhiêu thời gian, lại một lần nữa bị chiến hỏa thắp sắng vô cùng sáng ngời.

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi trên lầu hai của quán bánh ngọt bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm về phía tòa đại viện màu trắng ở đối diện kia. Bàn tay trái giấu bên dưới ống tay áo lúc này chặt nắm chặt lại một chút. Đám chiến hữu cùng với thuộc hạ lúc này đang ở trên chiến trường tràn ngập súng ống khói lửa, hắn hiện tại cũng không thể do dự nữa.

Nguồn: tunghoanh.com/gian-khach/quyen-4-chuong-35-uaSaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận